Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 3




Trường đảng tỉnh đúng là trường đảng tỉnh.

Lễ khai giảng buổi sáng vẫn do phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh – Phó trưởng ban thường trực Tỉnh ủy phát biểu. Sau đó Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Qua Tĩnh yêu cầu các cán bộ tham gia đợt tập huấn nghiêm túc học tập, cố gắng tăng trình độ bản thân, đứng ở góc độ cao mà đánh giá đợt tập huấn này.

Học ở trường đảng tỉnh rất thoải mái, nhất là tập huấn cán bộ cấp phó giám đốc sở, ai cũng biết thời gian hai tháng chỉ để cho cán bộ mới được đề bạt có thể thích ứng cương vị mới mà thôi, cảm nhận tiêu điểm mà quốc gia đang coi trọng, kết hợp vào trong công việc mà thôi.

Bởi vì học hai tháng nên lần này trường đảng tỉnh bố trí thời gian khá rộng rãi. Buổi sáng bốn tiết xếp kín, nhưng chiều đôi khi là tự tham khảo.

Lớp tập huấn này nếu so sánh với lần trước Triệu Quốc Đống tham gia tập huấn thì có trình độ cao hơn nhiều.

Trường đảng tỉnh mời hai giảng viên khoa quốc tế của Đại học An Nguyên đến giản về chính sách quan hệ ngoại giao của Trung Quốc trong hơn 20 năm qua, nói về quan hệ Trung Mỹ, nói về quan hệ ngoại giao của hai nước sau khi Trung Quốc cải cách. Hai giảng viên này có thể nói rất lưu loát, lấy ví dụ khôi hài, thi thoảng đưa mấy chuyện ở dân gian vào trong đó.

Triệu Quốc Đống vừa vào lớp học thì điện thoại di động không ngừng vang lên. Bình thường hắn không nghe mà đợt hết tiết rồi căn cứ tình hình mới gọi về. Ngày đầu đi học không có thời gian gọi về làm cho người ở Ninh Lăng càng thêm nghi ngờ, nghĩ rằng Triệu Quốc Đống bị Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy bắt. Sau đó Triệu Quốc Đống gọi về thì bọn họ mới hết nghi ngờ.

Điện thoại không nghe cũng dễ tạo thành sai lầm. Nhất là Triệu Quốc Đống đang ở trạng thái này. Cả lớp có hơn 30 học viên, những người khác đều đương chức đi học, nhiều lắm chỉ bàn giao công việc một chút, chỉ mình Triệu Quốc Đống là đặc biệt, hai chức kiêm nhiệm đều không còn, chỉ giữ mỗi chức Thường vụ thị ủy để lên trường đảng tỉnh.

Mặc dù các học viên khác đến từ thành phố, Thị xã khác hoặc là cơ quan trên tỉnh nhưng cả Thị xã Ninh Lăng chỉ có mình Triệu Quốc Đống, bây giờ thông tin phát triển, tin đồn đại rất nhanh cho nên việc Triệu Quốc Đống bị miễn chức khiến nhiều người có chút kinh ngạc. Hơn nữa còn có nhiều tin đồn thổi nên cũng khó tránh có người nghi ngờ Triệu Quốc Đống có qua hết đợt tập huấn không?

Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận không ít người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái. Một là do hắn còn quá trẻ, hơn nữa còn tin đồn kia khó trách có người nhìn ngó. Triệu Quốc Đống cũng không thèm để ý tới, cần làm gì thì làm. Hết một tuần không có động tĩnh nên người ở đợt tập huấn cũng dần quen.

Trong đợt tập huấn này, Triệu Quốc Đống biết ba người. Tổng công trình sư của Sở Giao thông Tần Tự Bân, Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành phố An Đô Phác Trường Nhạc và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Đô – Tiết Minh Dương.

Tần Tự Bân rất thân thiết với Triệu Quốc Đống, hai người nói chuyện vui vẻ. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng không ngờ mình lại gặp Phác Trường Nhạc và Tiết Minh Dương ở đây. Chính xác là hai người kia không phải là người mà Triệu Quốc Đống muốn gặp.

Phác Trường Nhạc là vị Chánh văn phòng Phác mà trước đó khi Triệu Quốc Đống và Hàn Đông trêu nhau ở Ban Tuyên giáo An Đô gặp được. Ba năm trôi qua, người này đã từ chức Chánh văn phòng Ban Tuyên giáo lên làm Phó trưởng ban Tuyên giáo. Nghĩ cũng đúng, Hàn Đông còn lên làm được Phó Trưởng phòng nữa là Tần Tự Bân này.

Về phần Tiết Minh Dương, Triệu Quốc Đống thật không tiện đánh giá. Triệu Quốc Đống cũng không trách đối phương đẩy mình xuống Lĩnh Đông. Dù sao người này làm ở Giang Khẩu hai năm cũng làm rất tốt, cũng không phải nhân vật chỉ ngồi chơi cho qua ngày, nếu không cũng không thể lên làm Trưởng ban Tuyên giáo Ủy ban nhân dân thành phố.

Vua nào thần đó, lúc ấy hắn và Cù Vận Bạch là người của Mao Đạo Lâm, hơn nữa Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát quan trọng như vậy, điều chỉnh hắn và Cù Vận Bạch là tất nhiên.

Phác Trường Nhạc có lẽ từ Hàn Đông mà biết tình hình của Triệu Quốc Đống, cho nên thấy Triệu Quốc Đống cũng thân thiết. Tiết Minh Dương còn hơn thế, rất nhiệt tình với Triệu Quốc Đống.

Lần này trường đảng tỉnh bố trí điều kiện ăn ở cho các học viên rất tốt. Có lẽ do gần cuối năm nên hầu hết các đợt tập huấn khác đều kết thúc, vì thế lớp này của Triệu Quốc Đống khá yên tĩnh.

- Mẹ kiếp, Quốc Đống, tôi hỏi thăm một chút, bọn người kia hình như cũng cảm thấy cậu có vẻ có chuyện. Tôi hỏi bọn họ, bọn họ đại khái cũng biết cậu từ sở đi ra, trước mặt tôi đều ra vẻ thâm trầm, không muốn nói sâu. Điểm này làm tôi có chút tức giận.
Tần Tự Bân mặc dù làm Tổng công trình sư của Sở Giao thông nhưng tính cách vẫn rất thẳng.

Triệu Quốc Đống cười cười mời Tần Tự Bân một điếu rồi nói:
- Tôi bị Cẩm Y Vệ nhìn chằm chằm, không chừng vào tù, dính vào tôi thì ai uốn chứ. Bân ca, anh không sợ bị dính níu sao?

- Ha ha, lão Tần tôi sợ gì? Làm đến chức này đã là đỉnh rồi. Cán bộ cấp phó giám đốc sở, ở sở không biết bao người hâm mộ muốn chết.
Tần Tự Bân không thèm để ý mà nói. Triệu Quốc Đống có chuyện cũng chỉ là bên Ninh Lăng, cũng không dính gì với mình, vì thế Tần Tự Bân không có gì phải lo.
- Chẳng qua Quốc Đống, cậu rốt cuộc chọc vào ai mà người ta muốn kiện cậu?

- Không cần biết là ai, thời buổi này muốn làm việc thì có thể không mất lòng người được sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi chờ bọn họ điều tra rõ ràng xem tôi tham ô như thế nào? Ha ha, tôi đúng là mong chờ Ủy ban kỷ luật đến đối chất với tôi, chỉ sợ bọn họ không dám tới.

Triệu Quốc Đống nói xong lời này mà mặt khá hung dữ.

Tần Tự Bân thấy Triệu Quốc Đống cũng không sợ gì nên yên tâm đôi chút. Theo y thấy Triệu Quốc Đống này vẫn không thay đổi tác phong làm việc, thậm chí càng bình tĩnh, trầm ổn hơn. Mấy hôm nay cần đi học thì đi học, không đi học thì làm việc của mình, muốn ra ngoài thì ra, muốn vào thư viện thì vào, cũng không thấy đi tạo quan hệ với ai. Ngoài hai cán bộ khác của An Đô ra thì không thấy Triệu Quốc Đống đi cùng ai, tất cả đều bình tĩnh.

- Quốc Đống, tối mời mấy giáo viên ăn cơm, mấy người của các cơ quan cấp tỉnh đều tham gia, cậu đi cùng chứ?

- Không có hứng thú, mấy người ở cấp tỉnh đều hay ra vẻ, tôi không đi giúp vui đâu.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Được rồi, đừng ra vẻ như vậy, ở trường đảng tỉnh hai tháng, cậu còn định thi nghiên cứu sinh sao?
Tần Tự Bân cũng biết bây giờ Triệu Quốc Đống đang rất tức giận. Dù là y cũng khó chịu, cũng không có nói rõ ràng mà vứt người ta vào đây, đây có phải là chơi người không?

- Được rồi, các anh đi đi, tôi có việc.
Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Hôm nay Triệu Vân Hải từ Thượng Hải về, hắn cần đi gặp mà nói chuyện.

- Tôi không miễn cưỡng cậu, chẳng qua cậu cũng nên thả lỏng mình, không cần chấp với đám người đó. Dù sao cũng không thể trách bọn họ, chỉ trách kẻ chơi xấu cậu.
Tần Tự Bân thở dài một tiếng rồi đi.

Triệu Vân Hải lần này chuyên môn về để nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống rất hứng thú nghe Triệu Vân Hải từ từ nói chuyện. Xem ra Triệu Vân Hải cũng không đặt nhiều tâm tư vào Thương Lãng. Đúng như lời Triệu Vân Hải nói, Thương Lãng là thuộc về Trường Xuyên và Đức Sơn, mà Triệu Vân Hải cần đi con đường của mình do Triệu Quốc Đống chỉ điểm.

Mạng internet bắt đầu vào thời kỳ phát triển cực nhanh, Triệu Vân Hải cảm thấy thế giới này không bình thường. Hơn nửa năm nay Triệu Vân Hải vẫn chú ý đến ngành sản xuất mà ông anh vẫn ơ ước. Do tin tưởng tuyệt đối vào Triệu Quốc Đống, Triệu Vân Hải đặt hết tâm trí vào ngành sản xuất này, y cũng rất nhanh bị ngành sản xuất này hấp dẫn.

Thế giới này quá rộng lớn và đầy cơ hội. Đúng như ông anh mình nói, ngành sản xuất này sẽ thay đổi thế giới.