Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 57




Một đám người đang ngồi bàn bạc là điều Triệu Quốc Đống không hề biết.

Công tác thu hồi nợ coi như đã xong. Mặc dù mấy người Đằng Hoa Minh vẫn đang cố gắng nhưng chỉ là thêu hoa trên gấm. Đương nhiên có thể lấy được một đồng thì giảm bớt một đồng áp lực cho giai đoạn hai năm sau.

Nhật báo Hoài Khánh tháng sáu cũng đưa tin về phương án thu hồi nợ của công ty đầu tư tín dụng Hoài Khánh, phản ứng của xã hội coi như nằm trong phạm vi khống chế, cơ quan công an cũng chú ý sát sao xem có xuất hiện vấn đề gì hay không?

Về vấn đề khai thác Thương Long Dục, Triệu Quốc Đống cũng đang không ngừng trao đổi với hai tập đoàn kia, hy vọng bọn họ có thể phát huy sức ảnh hưởng của mình mà được trên tỉnh ủng hộ về hạng mục này.

Ngày 30 tháng 4, Triệu Quốc Đống cùng một số người có quan hệ rất thân thiết bay lên Bắc Kinh tham gia lễ đính hôn.

Quy mô buổi lễ không lớn nhưng người tới tham gia không hề đơn giản. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống nhận thức rõ sức ảnh hưởng của Lưu gia.

Những nhân vật quan trọng của Lưu gia về cơ bản đều có đủ. Trung tướng Lưu Trọng Bình, phó chính ủy Quân khu Nam Kinh; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh tỉnh Quế - Hứa Gia Ninh; Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Liêu Đông – Lưu Thác; Phó bộ trưởng Bộ năng lượng Lưu Nham có mặt. Mà những vị khách cũng có không ít, bao gồm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương – Trương Nhược Cốc; Phó chủ nhiệm Tổng cụ chính trị Quách Tử Vinh; phó tư lệnh Quân khu Bắc Kinh Tề Hải Dương; Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao Ngô Phong; Phó chủ nhiệm Bộ Thương mại – Mã Minh Sơn.

Mà đại biểu bên phía Triệu Quốc Đống cũng không hề thua mấy. Bộ trưởng Bộ năng lượng Thái Chánh Dương; Phó bí thư Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Kiềm Nam Liễu Đạo Nguyên; Trưởng ban số 7 Ủy ban kỷ luật Trung ương Hùng Chính Lâm; Thường vụ thị ủy Thành phố An Đô, bí thư Đảng ủy chính pháp Lưu Triệu Quốc cùng với người nhà Triệu gia cùng với mấy người bạn thân thiết của Triệu Quốc Đống như Tương Uẩn Hoa, Vương Phủ Mỹ, Dương Thiên Bồi, Kiều Huy, Lôi Hướng Đông, Trịnh Kiện, Phòng Tử Toàn, Hứa Minh Viễn, Quế Toàn Hữu.

Làm cho Triệu Quốc Đống vui mừng đó là Dương Thiên Minh cũng tự tới.

Không khí khá vui vẻ, ngoài người thân trong nhà ra còn có không ít bạn bè thân thiết.

Triệu Quốc Đống mặc Armani màu xanh nhạt trông khá bắt mắt, mà Lưu Nhược Đồng mặc chiếc váy đính hôn cũng càng xinh đẹp hơn. Hai người đứng cạnh nhau đúng là rất thích hợp.

Lưu Kiều là người chủ trì buổi lễ nên chịu trách nhiệm giới thiệu Triệu Quốc Đống với mọi người. Quy mô bữa tiệc mặc dù không lớn nhưng khách cũng không ít. Triệu Quốc Đống cũng không hiểu mấy về người của Lưu gia, đối với bạn càng không quen. Rất nhiều người ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng không quen, chỉ có thể thông qua Lưu Kiều mà biết.

- Quốc Đống, đây là Lý thúc, Lý thúc công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh.

- Quốc Đống, lại đây, chị giới thiệu với em, đây là Vương thúc đang công tác ở Bộ Tài chính, ngày sau em nếu …

- Khương thúc, cháu giới thiệu với chú đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Khương thúc đang công tác ở Tổng công ty thuốc lá quốc gia…

- Củng ca, đây là Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, Củng ca đang công tác ở Hiệp hội giám sát chứng khoán…

Triệu Quốc Đống như một cái máy bị Lưu Kiều kéo chạy quanh. Hắn không biết cứ như thế này thì mặt mình có cứng nhắc lại hay không, nhưng đây là lễ phép cơ bản, hắn không thể không đi, còn phải cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của mọi người vào, nếu ngày sau gặp ở đâu đấy thì phải phân biệt ra ngay.

Liễu Đạo Nguyên và Hứa Gia Ninh thật ra có nhiều điểm chung. Hai vị chủ tịch tỉnh gặp mặt nhau ở hoàn cảnh này chính là cách để kéo gần khoảng cách của nhau. Hai tỉnh Kiềm, Quế vốn là nơi khá lạc hậu, hai người đều muốn làm như thế nào phát triển kinh tế của tỉnh mình nhanh hơn nên có nhiều tiếng nói chung.

Đương nhiên đề tài không thể tránh khỏi Triệu Quốc Đống. Hứa Gia Ninh là con rể của Lưu gia. Mặc dù y có quan hệ không quá thân với anh em Lưu Nham, nhưng vẫn có quan hệ tốt với nhà Lưu Nhược Đồng, nếu không y cũng không tới đây ngày hôm nay. Hứa Gia Ninh cũng biết hôn nhân của Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống là do Lưu Nham làm mối. Nhưng y không hiểu mấy về Triệu Quốc Đống nên muốn thông qua Liễu Đạo Nguyên mà biết.

Liễu Đạo Nguyên cũng không giấu diếm mà kể về những việc Triệu Quốc Đống đã làm từ khi còn làm ở Ban quản lý Khu Khai Phát Giang Khẩu, đến việc khi ở Sở Giao thông đã to gan mời nhà đầu tư bên ngoài đến khảo sát, cuối cùng xúc tiến việc liên doanh hai đường cao tốc là Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế; sau đó đến nhận chức ở Ninh Lăng, Hoài Khánh. Hứa Gia Ninh rất ngạc nhiên vì hai đường cao tốc quan trọng nhất của tỉnh An Nguyên kia lại do một tay Triệu Quốc Đống xúc tiến. Lúc ấy Triệu Quốc Đống mới 25, 26 mà đã có hành động lớn như vậy thì y không khỏi đánh giá lại Triệu Quốc Đống.

Về việc Triệu Quốc Đống cứu người trong cơn lũ được Trung ương tặng bằng khen thì Hứa Gia Ninh cũng rõ. Y chỉ có thể hình dung Triệu Quốc Đống là nhân tài trong chính trị. Nhưng nhân tài không có nghĩa là luôn thuận lợi, vô số ngôi sao chính trị dần suy sụp trong quan trường, phải xem anh có thể nắm chắc từng bậc thang mà tiến lên hay không.

Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Trương Nhược Cốc lại khá ngạc nhiên khi Hùng Chính Lâm xuất hiện ở đây. Hùng Chính Lâm là vị Trưởng ban bí ẩn nhất của Ủy ban kỷ luật Trung ương, suốt ngày không thấy mặt mũi ở Bắc Kinh, nghe nói như một con sói chạy quanh bên ngoài, thậm chí còn có người gọi Hùng Chính Lâm là “Độc lang” để hình dung y suốt ngày dẫn một tổ công tác chạy lung tung. Một khi Hùng Chính Lâm về Bắc Kinh tức là có người sẽ gặp nạn.

Chẳng qua đối với Lưu Kiều thì cô khiếp sợ nhất chính là hai em trai của Triệu Quốc Đống.

Cô đúng là không ngờ hai em trai của Triệu Quốc Đống lại là người sáng lập của Tập đoàn Thương Lãng khổng lồ. Mặc dù hai anh em Trường Xuyên chỉ lộ mặt và không thể hiện mấy, nhưng cô ở thương trường mấy năm, hơn nữa lại cùng bạn bè tham gia cổ phần vào ngân hàng thương mại Ninh Ba thì Trường Xuyên mặc dù im hơi lặng tiếng nhưng cô vẫn nhận ra đó là Chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng.

Mà người cao to kia không thể nghi ngờ là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thương Lãng – Triệu Đức Sơn là người nổi tiếng trong giới giải trí vì luôn đi lại với ngôi sao.

Chẳng qua giật mình là một chuyện nhưng Lưu Kiều biết bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này.

Bố mẹ Triệu Quốc Đống nhìn qua là người khá trung hậu, hai công nhân về hưu nên không quá thích ứng với hoàn cảnh này. Lưu Kiều cũng có thể hiểu được cảm giác của bố mẹ Triệu Quốc Đống.

Hai má Lưu Nhược Đồng cũng cười quá nhiều nên hai má cứng nhắc, cô cầm tay Triệu Quốc Đống đi gặp bạn của hắn. Cũng may người của Triệu gia tới không nhiều, đương nhiên với bề trên thì Lưu Nhược Đồng cũng phải tới. Chẳng qua bố mẹ Triệu Quốc Đống khá thân thiện làm cô cũng yên tâm.

Về phần chị em của Triệu Quốc Đống thì cô không quá để ý, cô chỉ cảm thấy mấy người em của Triệu Quốc Đống không giống công nhân mà thôi.

Đến lúc ăn tiệc thì hai người mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

- Anh dễ dàng rồi phải không? Có phải là cảm thấy đã hoàn thành một việc khó khăn?
Lưu Nhược Đồng mỉm cười với một người bạn đi ngang qua rồi nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Đống.

- Em không phải như vậy sao? Đã có một tấm chắn để che đậy mọi người.
Triệu Quốc Đống cũng đang phải cầm chén lên ra hiệu mời Lôi Hướng Đông cùng Trịnh Kiện.

- Cũng như nhau mà, em nghĩ chúng ta có thể qua được chuyện phiền phức này rồi làm việc mình cần làm.
Lưu Nhược Đồng cười nói.

- Em lại muốn ra ngoài làm nhiệm vụ?
Triệu Quốc Đống từ tốn nói.

Lưu Nhược Đồng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống:
- Anh biết gì? Ai nói với anh?

- Cảm giác và lý trí nói với anh như vậy. Anh không ngu mà, em nghĩ mấy người họ hàng của em không biết ư? Biết và sẽ nói với anh ư?
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm. Hai chúng ta mặc dù chưa kết hôn nhưng ít nhất có tình nghĩa, bên ngoài có nhiều sóng gió, em tự bảo trọng.

Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống mà có chút kinh ngạc về sự mẫn cảm của đối phương. Không biết người này biết gì, chẳng qua cô tin hắn không phải người không biết giữ miệng. Hơn nữa cô cũng là nhân viên ngoại giao nghiêm chỉnh nên không lo điều này.