Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 73




Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Tối nay hắn muốn đến chỗ Cù Vận Bạch ở nhưng tình hình này đúng là hắn khó có thể bỏ Vưu Liên Hương lại.

- Ừ, như vậy đi Vưu tỷ, chúng ta đến Cách Lai ngồi một chút, uống một chén được không?
Triệu Quốc Đống hỏi.

- Tùy cậu, tối nay Vưu tỷ theo cậu. Cậu đưa Vưu tỷ vào hang hổ thì cũng theo.

Một chai rượu vang được ba người chia nhau, mặc dù Vưu tỷ uống ít nhưng đối với Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương thì không vấn đề gì. Nhưng khi tâm trạng không tốt thì uy lực của rượu sẽ tăng lên rất nhiều.

Mà tâm trạng của Vưu Liên Hương lúc này chính là như vậy, ngay cả lời nói cũng trở nên mập mờ làm Triệu Quốc Đống nghe xong thấy rung động.

Biển số xe đã sớm được thay. Mỗi lần về An Đô hắn đều tự lái xe, hắn yêu cầu lái xe thay biển khác cho mình. Mấy biển này là Triệu Quốc Đống nhờ Đường Lăng Phong tìm cho mình, khi lên An Đô sẽ không bị nhiều người chú ý.

Quy mô Cách Lai không lớn nhưng lại khá bí ẩn, nó nằm gần ngoại ô nên kinh doanh không quá đông khách. Chẳng qua nơi này lại có hoàn cảnh rất tốt. Triệu Quốc Đống cũng Trịnh Kiện đã tới đây hai lần và thấy khá yên tĩnh, cũng không dễ gặp người quen.

Bên ngoài trời nóng đi vào trong phòng được bật điều hòa làm hai người không khỏi run lên vì lạnh.

Căn phòng có đầy đủ phòng vệ sinh, sàn nhảy, tủ lạnh, nước, đá, đồ uống, rượu, bia, thuốc lá, hoa quả, còn có cả thịt bò khô, coi như khá phong phú.

- Quốc Đống, cậu thường xuyên đến đây à?

Có lẽ rời khỏi An Đô khá lâu nên Vưu Liên Hương không ngờ ở gần nội thành lại có một nơi có cấp bậc yên tĩnh lại cao cấp như vậy. Bãi đỗ xe mặc dù không nhiều xe nhưng mấy xe như Santana không có, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy xe Buick, Audi, Camry ở đây.

- Cũng mới tới đây hai lần và thấy hoàn cảnh nơi này khá được, thái độ phục vụ cũng tốt, không có người ngoài vào quấy rầy. Rượu, đồ uống có thể dùng thoải mái, đến lúc về sẽ có nhân viên lên tính tiền.
Triệu Quốc Đống nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha màu da trâu, cảm nhận sự lạnh lẽo mà làn da mang tới.

- Vưu tỷ muốn hát bài nào thì tự chọn, bài hát kinh điển, cách mạng, tình ca, nhạc trẻ đều có. Vưu tỷ, chị muốn hát bài gì?

- Quốc Đống, mở rượu đi. Chúng ta uống.
Vưu Liên Hương xua tay nói.

- Vưu tỷ, còn uống nữa sao?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn lo cô uống rượu sẽ có vấn đề.

- Sao, sợ tôi uống cho cậu nghèo ư?
Hôm nay Vưu tỷ mời khác mà, cậu cứ thoải mái.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn làm Triệu Quốc Đống run lên.

- Vưu tỷ nói gì thế, hai chúng ta mà còn phân chia như vậy sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng lấy chai rượu.

Hiệu quả âm thanh trong phòng rất tốt, Triệu Quốc Đống thử hát hai bài cổ điển và có cảm giác tốt, sau đó lại hát thêm hai bài nữa.

Triệu Quốc Đống hiếm khi hăng hái hát nhiều như vậy. Hắn mượn men rượu mà phát huy một lúc.

Bỏ mic xuống, Triệu Quốc Đống phát hiện Vưu Liên Hương cô đơn ngồi đó mà uống rượu, khuôn mặt trắng nõn bây giờ đã đỏ ửng lên.

- Sao thế Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm mà ngồi xuống bên cạnh Vưu Liên Hương.

- Không có gì, cậu hát đi. Quốc Đống, cậu hát rất hay, tôi thích nghe, cậu đi hát đi.
Vưu Liên Hương lắc đầu bưng chén lên. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì mà cầm chén lên khẽ chạm cốc của đối phương rồi lắc đầu nói:
- Vưu tỷ, chị hình như có tâm sự. Là công việc không thuận lợi hay chuyện gia đình.

- Chuyện gia đình? Gia đình có thể có việc gì?
Vưu Liên Hương dựa lưng vào ghế rồi vung vung chén rượu lên mà nói:
- Từ trước đến giờ vẫn là như vậy, một tuần về nhà một lần, thăm con, mỗi bên có việc của mình, như vậy không phải tốt sao?

Triệu Quốc Đống có thể nghe được vẻ buồn bã trông giọng của Vưu Liên Hương. Cô có vẻ đã không còn sự vui sướng của cuộc sống gia đình trước đây, đã vào thời kỳ đóng băng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện về việc này.

- Vậy Vưu tỷ không hài lòng với công việc? Chị là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nắm giữ mũ quan toàn Thị xã, chẳng lẽ còn có chuyện gì phiền lòng?

- Hừ, cậu còn lạ Ninh Lăng sao? Miếu nhỏ nhưng sóng lớn, ngồi ở vị trí đó mới biết việc khó làm.
Vưu Liên Hương thoáng cái tỉnh táo hơn nhiều.
Bảo sao Chương Thiên Phóng muốn nhảy ra khỏi vị trí đó.

- Sao, Hoàng Lăng không dễ ở chung ư?
Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện ý trong lời của Vưu Liên Hương.

Vưu Liên Hương do dự một chút và không nói.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Với tính cách của Vưu Liên Hương thì Nghiêm Lập Dân nhất định không làm gì được cô. Nhưng Hoàng Lăng là Bí thư Thị ủy, lại bá đạo, nếu Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng không hòa thuận thì cuộc sống của Vưu Liên Hương sẽ rất khổ.

Chẳng qua theo hắn biết thì Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng vẫn sống khá hào thuận, nếu không thì sao Vưu Liên Hương có thể lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Thấy Vưu Liên Hương không lên tiếng, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi mà lẳng lặng uống rượu.

Hát xong bài, Triệu Quốc Đống cúi người nhặt chìa khóa rơi trên sàn nhà lên. Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy khe hở bên dưới váy của Vưu Liên Hương, chiếc quần lót màu hồng ép sát vào bên, mơ hồ lộ ra hình bí ẩn kia.

Có lẽ do uống rượu, có lẽ do mơ ước đã lâu nên Triệu Quốc Đống cảm thấy một dòng khí nóng dâng lên trong người.

- Hoàng Lăng không phải Hoàng Lăng mà tôi nghĩ trước đây.
Vưu Liên Hương cũng không chú ý mình lộ hàng vừa vặn bị Triệu Quốc Đống nhìn thấy. Cô nói:
- Trước đây chỉ là bề ngoài mà thôi.

Lời của Vưu Liên Hương kéo Triệu Quốc Đống lại trong cơn mê. Hắn thở dài một tiếng, may là có đề tài hấp dẫn nếu không hắn không rõ mình sẽ như thế nào.

- Sao, y làm gì?
Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm nhận ra Vưu Liên Hương rất thất vọng với Hoàng Lăng. Không thể nghi ngờ Hoàng Lăng sau khi ngồi ổn định ở vị trí liền bắt đầu trở lại bản tính.

- Hoàng Lăng có khí phách và Ninh Lăng. bây giờ xu thế phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng là rất tốt, nửa đầu năm nay đã có 16 công ty đến Khu Khai Phát, trong đó có ba công ty đầu tư vượt qua trên 60 triệu. Khu công nghiệp Lâm Cảng bên Tây Giang cũng vào giai đoạn hoàn thiện, Tằng Lệnh Thuần vẫn kéo dài chính sách của cậu và tăng đầu tư xây dựng, đồng thời cũng tăng cường thu hút đầu tư.
Vưu Liên Hương tuy nói như vậy nhưng không hề có vẻ vui mừng gì.

- Đó là việc tốt, tôi cũng biết sự tăng trưởng kinh tế nửa năm qua của Ninh Lăng xếp top 3 toàn tỉnh. ngoài Kiến Dương thì chỉ sợ Vĩnh Lương và Ninh Lăng là tương đương nhau.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng lẽ có gì không đúng?

- Hừ, tôi không nói sự phát triển không đúng, nhưng tôi cũng nghe thấy vài điều đó là không ít công trình xây dựng ở Khu Khai Phát đều do một công ty trên tỉnh nhận, nghe nói công ty này có quan hệ tốt với Hoàng Lăng, bên Quận Tây Giang cũng thế. Các Công ty xây dựng Ninh Lăng có phản ứng không nhỏ.

Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống. Cô không tin Triệu Quốc Đống không biết việc này. Căn cơ của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng còn thâm sâu hơn cô. Mặc dù cô bây giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng những người mà Triệu Quốc Đống đề bạt đều có sức nặng và vẫn duy trì liên lạc với hắn.