Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 96




Hai người kia một ở Ôn Châu, một ở Thai Châu. Một sản xuất thiết bị chiếu sáng và đồng hồ, một sản xuất thiết bị truyền khí và thiết bị điện tử trong xe ô tô.

Hai người này có quan hệ khá thân với Chu Quốc Bình nhưng đây là lần đầu tới An Nguyên, không quá quen tình hình An Nguyên.

Nhà đầu tư Chiết Giang khá đoàn kết, ở các nơi đều có liên minh kinh tế Chiết Giang. Công ty thiết bị Phượng Hoàng của Chu Quốc Bình sau mấy năm phát triển đã thành một trong những nơi cung cấp sản phẩm chính cho Công ty An Khí Daewoo, cũng thành nơi cung cấp hàng hóa cho mấy công ty ô tô Trường An, Quý Hàng. Trong vòng mấy năm công ty Phượng Hoàng đã xây dựng thêm hai lần, giá trị sản phẩm đã vượt qua 70 triệu, thành công ty đóng thuế lớn nhất Huyện Giang Khẩu. Mà Chu Quốc Bình cũng thành phó hội trưởng thương hội nhà đầu tư Chiết Giang ở An Đô.

Chu Quốc Bình mời mấy người bạn Chiết Giang cùng hai vị mới tới An Nguyên đến khảo sát Hoài Khánh. Hai người này vốn không muốn đi vì bọn họ về cơ bản xác định chọn xây dựng nhà máy ở Khu công nghiệp Bích Trì. Mặc dù giá đất cao một chút nhưng phương tiện trụ cột ở đây khá kiện toàn, hơn nữa nó còn ở sát bên An Khí Daewoo, điều kiện khá thích hợp.

Nhưng sự nhiệt tình và thẳng thắn của Triệu Quốc Đống làm hai người có ấn tượng tốt. Hai người bọn họ cũng từ Chu Quốc Bình mà biết được Triệu Quốc Đống, mà anh em Đào thị cũng có quan hệ mật thiết với bọn họ.

Đào Tông Tinh, Đào Tông Hán đầu tư vào khu du lịch Kỳ Lân Quan - - núi Hốt Luân, bây giờ đã tiến vào giai đoạn có lãi. Mà công ty Tinh Hán cũng cùng Tập đoàn Thương Lãng tiến thêm một bước hợp tác khai thác khu du lịch, đồng thời cũng khai thác khu du lịch thung lũng Thương Lãng, hồ Thương Lãng và sông Thương Lãng – Tân Châu.

Đúng vì nguyên nhân này làm cho bọn họ rất chú ý đến lời nói của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không nói vông vo mà hy vọng bọn họ dành nhiều thời gian khảo sát Hoài Khánh, không nên vội vàng đưa ra quyết định xây dựng nhà máy, xem Khu Khai Phát Hoài Khánh hoặc hoàn cảnh tự nhiên của các quận, huyện khác của Hoài Khánh, cùng thái độ phục vụ của Đảng ủy, chính quyền địa phương xem có đáng đầu tư không?

Nói thật hai người bọn họ khá hài lòng với hoàn cảnh xã hội, tự nhiên của Hoài Khánh. Hơn nữa sinh thái Hoài Khánh khá tốt, nhiều hồ nước, độ xanh hóa cũng nhiều.

Nhưng đây không đủ để bọn họ thay đổi quyết định đầu tư ở đâu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống mời bọn họ ở lại Hoài Khánh thêm một thời gian, xem một chút, hiểu rõ tình hình với thái độ thành khẩn nên hai người cũng không tiện từ chối.

Ở Khu Khai Phát Bích Trì, đối phương mặc dù hoan nghênh đầu tư xây dựng nhà máy ở Bích Trì nhưng dù sao tốc độ phát triển của Khu Khai Phát Bích Trì mấy năm rất nhanh, có nhiều công ty muốn tới xây dựng nhà máy. Anh muốn bọn họ quá coi trọng là không thể.

- Lão Chu, công ty Phượng Hoàng của anh đã đạt quy mô như vậy chẳng lẽ không dự định xây dựng thêm nhà máy ở nơi khác sao?
Ăn xong mọi người ra ngoài đi dạo. Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng nói.

- Quốc Đống, nhà máy tôi đã mở rộng thêm hai lần, sản lượng bây giờ coi như có thể thỏa mãn. Ít nhất trong vòng hai ba năm tôi không định mở rộng quy mô. Anh đừng có định tính đến tôi. Thu hút đầu tư ít nhiều đại biểu thành tích của anh, đây không phải tôi gọi lão Vương, lão Nhuế đến sao, không phải hy vọng Hoài Khánh sẽ đánh động được bọn họ ư? Nếu sớm biết anh tới Hoài Khánh thì tôi đã không mở rộng ở Giang Khẩu mà trực tiếp xây dựng thêm nhà máy ở Hoài Khánh.

Chu Quốc Bình trêu Triệu Quốc Đống.

- Giám đốc Vương, giám đốc Nhuế, ở Hoài Khánh cái khác tôi không dám nói nhưng hoàn cảnh tự nhiên và hoàn cảnh xã hội tuyệt đối đứng đầu. Khu Khai Phát Bích Trì thì tôi cũng đến khảo sát nhiều lần. Nói thật Khu Khai Phát Bích Trì có phương tiện trụ cột và điều kiện đều hoàn thiện. Nhưng chính vì hoàn thiện về các thứ nên anh vào đó đầu tư xây dựng nhà máy thì nhất định khó có thể hưởng thụ đãi ngộ về chính sách và giá đất tốt, hơn nữa cũng vì hàng năm có nhiều công ty tiến vào nên anh cũng rất khó có thái độ phục vụ tốt. Điểm này tôi tin hai vị cũng sẽ nhận ra.

Thấy hai người kia cười cười không nói gì, Triệu Quốc Đống cũng biết lời mình đã chạm vào chỗ đau của bọn họ nên nói tiếp:
- Điều kiện trụ cột của Khu Khai Phát Hoài Khánh rất tốt, mặc dù không dám nói vượt qua Khu Khai Phát Bích Trì nhưng kém không mấy. Đường nhựa, đất bằng phẳng, điện, nước, thông tin đầy đủ, quan trọng nhất chính là Khu Khai Phát Hoài Khánh đã xác định ngành điện tử và công nghệ thông tin là sản nghiệp chủ đạo. Nói cách khác hễ là công ty trong lĩnh vực điện tử, công nghệ thông tin và tin tức tiến vào Khu Khai Phát Hoài Khánh đều sẽ được ủng hộ với mức độ lớn nhất. Ngoài việc cung cấp chính sách như các Khu Khai Phát khác, Thị xã Hoài Khánh cũng bỏ ra 20 triệu để làm khoản vay hỗ trợ cho các công ty. Nói cách khác trong vòng ba năm công ty được hưởng chính sách vay vốn với lãi suất rất thấp để mua sắm thiết bị, mở rộng quy mô.

Triệu Quốc Đống nói như vậy đúng là làm mấy người kia chú ý, bao gồm của Chu Quốc Bình. Chính quyền cung cấp khoản vay với lãi suất rất thấp là điều khó có thể từ chối sức hấp dẫn này.

Hai người Vương, Quế và Chu Quốc Bình nhìn nhau. Họ Vương nói:
- Thị trưởng Triệu, lời ngài nói khoản vay kia có bao gồm đầu tư tài sản cố định không? Ừ, tôi nói là xây dựng nhà máy và mua thiết bị?

- Đúng, Khu Khai Phát Hoài Khánh mục đích xác định ngành điện tử, tin tức là ngành chủ đạo nhưng về thực tế bây giờ chúng tôi mới ở bước đầu tiên. So sánh với các thành phố lớn thì điều kiện của chúng tôi không tốt cho nên muốn hấp dẫn trong lĩnh vực này thì chúng tôi phải đưa ra điều kiện tốt, khoản vay lãi suất thấp là một trong số đó.

Triệu Quốc Đống gật đầu rất bình tĩnh nói:
- Thực ra theo tôi thấy thì khoản tiền 20 triệu cũng không có ý nghĩa quá lớn. Tôi thật ra cho rằng có thể lợi dụng cách này để cho thấy Hoài Khánh chúng tôi thật sự muốn phát triển ngành sản xuất này, làm cho nhà đầu tư bên ngoài yên tâm xây dựng nhà máy ở Khu Khai Phát Hoài Khánh. Chúng tôi có thể bỏ ra 20 triệu tiền cho vay, như vậy nếu có khó khăn khác thì chúng tôi không thể giải quyết cho các công ty sao?

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mấy nhà đầu tư Chiết Giang rất chấn động. Vị Thị trưởng Triệu đúng là có khí phách, hào phóng làm người ta kính nể. Nhưng thái độ thành khẩn càng làm người ta cảm động, bảo sao Chu Quốc Bình nói người này tuy còn trẻ nhưng phong cách thì lãnh đạo địa phương bình thường không thể so sánh.

Đề tài này được đưa ra làm mọi người nói chuyện ăn ý hơn. Nói từ việc kinh tế khu vực duyên hải bị ảnh hưởng, đến khu vực đất liền không cảm nhận được uy lực của khủng hoảng kinh tế, những nhà đầu tư đều phỏng đoán xem cơn khủng hoảng bao giờ qua đi. Mà Triệu Quốc Đống cũng rất khéo léo nhắc bọn họ là theo giá đất và nhân công khu vực duyên hải không ngừng tăng lên, thị trường trong nội địa sẽ tăng lên, đầu tư sớm là lựa chọn sáng suốt nhất.

Cuộc nói chuyện này làm mấy vị khách Chiết Giang có ấn tượng sâu đối với Triệu Quốc Đống. Chu Quốc Bình cũng mừng vì Triệu Quốc Đống càng lúc càng trưởng thành. Theo y thấy Triệu Quốc Đống này đã thay đổi hẳn về chất sau hai ba năm. Triệu Quốc Đống phát triển nhanh thì về công hay về tư đều đáng để người ta vui mừng.

Mấy ngày hôm sau các nhà đầu tư Chiết Giang liền lục tục khảo sát mấy quận, huyện Hoài Châu, Khánh Châu cùng Quy Ninh. Chính quyền địa phương cũng rất nhiệt tình khiến nhà đầu tư Chiết Giang cảm nhận đất nóng Hoài Khánh khác những gì mình tưởng tượng.

Triệu Quốc Đống biết nếu muốn chấn hưng nền kinh tế Hoài Khánh thì còn một con đường rất dài để đi. Một Thị xã khác với một quận, huyện. Từng quận, huyện đều có điều kiện tự nhiên và trụ cột kinh tế khác nhau, suy nghĩ của Đảng ủy, chính quyền địa phương các quận, huyện cũng khác nhau. Làm như thế nào để các quận, huyện phát triển và tạo thành sự phát triển chung của Thị xã là phải xem nghệ thuật công tác của Thị ủy, Ủy ban Thị xã.

Từ từ sẽ được, dục tốc bất đạt, đây là lời Triệu Quốc Đống luôn nhắc nhở mình.

Hoài Khánh không phải Quận Tây Giang, hắn không phải là Bí thư Quận ủy. Nếu muốn thực hiện theo ý đồ đặt ra thì ngoài việc vùi đầu làm việc ra thì cũng phải học cách dựa vào lãnh đạo, đồng thời lợi dụng tính năng động chủ quan của cấp dưới và đồng nghiệp. Chỉ có thể tập trung lực lượng và trí tuệ tập thẻ lại thì mới phát huy được tác dụng một cách lớn nhất.