Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 34




Thái Chánh Dương đúng là không hiểu rõ Triệu Quốc Đống. Ở vài phương diện Triệu Quốc Đống có thiên phú, tài hoa khiến người ta sợ hãi, nhưng có vài điểm lại phóng túng khiến Thái Chánh Dương không biết nói gì. Triệu Quốc Đống ở chuyện tình cảm không giữ mình thì Thái Chánh Dương biết.

Có lẽ thời gian mới có thể khiến Triệu Quốc Đống thay đổi ở vấn đề này. Ai chẳng có thời trẻ, ai chẳng có quan điểm của mình. Thái Chánh Dương chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, chỉ mong Triệu Quốc Đống có thể sớm ổn định, chuyện tình cảm không đúng mực sẽ là khuyết điểm trí mạng.

Đề tài này nói chuyện hơn một tiếng, khi Thái Chánh Dương nhớ điều mình muốn hỏi thì Triệu Quốc Đống đã sang nói chuyện với Liễu Đạo Nguyên.

Liễu Đạo Nguyên và Triệu Quốc Đống nói chuyện rất nhiều đề tài, chủ yếu là bước đi tiếp theo của Triệu Quốc Đống.

Liễu Đạo Nguyên thật ra cảm thấy vị trí Phó thị trưởng thường trực bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để Triệu Quốc Đống rèn luyện. Theo Liễu Đạo Nguyên thấy quá sớm vào chức chính sẽ không có lợi cho Triệu Quốc Đống. Bởi vì Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng mặc dù là cấp phó giám đốc sở nhưng chỉ là Thường vụ thị ủy trên danh nghĩa, chủ yếu phụ trách công việc bên Tây Giang, Khu Khai Phát. Hắn chưa hiểu rõ sự khác biệt giữa cấp Thị xã và quận, huyện, cũng không có chính thức ngồi ở chức phó quá lâu. Vì thế làm Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh sẽ là rất có lợi cho sự trưởng thành của Triệu Quốc Đống.

Làm Triệu Quốc Đống cảm thấy kinh ngạc là Liễu Đạo Nguyên đưa ra ý kiến Triệu Quốc Đống có thể cân nhắc chính sách quốc gia mà áp dụng vào công việc cụ thể, có thể đi tiên phong. Thu hút đầu tư là việc lớn, nhưng các lĩnh vực mà Trung ương chú tâm thì cũng không được bỏ qua, thậm chí có thể thực hiện vài việc. Quan điểm này của Liễu Đạo Nguyên và Lưu Thác coi như hòa hợp.

Liễu Đạo Nguyên và Lưu Thác cũng cảm nhận được bắt đầu từ năm nay Trung ương rất chú trọng công tác nông thôn, tất nhiên là đều cảm nhận rõ ràng nông thôn hiện nay rất khó khăn và sẽ ảnh hưởng đến ổn định xã hội.

Thep Triệu Quốc Đống thấy tỉnh An Nguyên và các nơi khác trong cả nước về cơ bản giống nhau. Quỹ tín dụng nông thôn xóa sổ khiến kinh tế nông thôn mất một cánh tay. Mà Quỹ tín dụng xã và ngân hàng nông nghiệp ở nhiều điểm không đủ để thành động lực khiến kinh tế nông thôn phát triển. Bởi vì các khoản nợ khiến cho bọn họ lấy thu thuế nông nghiệp làm công cụ, khiến quan hệ càng lúc càng khẩn trương, mâu thuẫn rõ ràng. Công tác tổ chức ở chính sách cũng thiếu sức sống và động lực; công tác xây dựng phát triển nông thôn chỉ là lời nói vu vơ, nhà máy xã, thị trấn rơi vào ngõ cụt, nửa chết nửa sống.

Rất nhiều vấn đề đã khiến việc giải quyết vấn đề nông thôn là yêu cầu cấp bách, tài chính Trung ương đã bắt đầu đưa xuống nông thôn, hơn nữa cũng nói rõ sẽ đầu tư nhiều tiền để xây dựng nông thôn, nhưng từng đó tài chính còn lâu mới đủ để thỏa mãn giải quyết khó khăn ở nông thôn. Điều này còn cần chính quyền địa phương phải mau chóng phát triển, tạo nguồn thu thuế về nhiều mặt, tăng thu tài chính, về điểm khác là tìm con đường và phương pháp mới giúp nông dân tăng thu nhập.

Nếu như Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống nói chuyện chủ yếu là điều tra về tầm quốc gia, làm Triệu Quốc Đống thấy tương lai vô hạn, làm hắn kích động. Vậy Liễu Đạo Nguyên nói chuyện với hắn lại là vì khó khăn trong công việc trước mắt, làm hắn thấy áp lực.

Vĩ mô và vi mô, mỗi một điểm đều cần phải chú trọng. Triệu Quốc Đống mô tj bên lái xe một bên suy nghĩ. Lịch sử có vẻ đã thay đổi một điểm sau những cố gắng không biết mệt mỏi của hắn. Nếu Tổ chức hợp tác Thượng Hải thành lập trước một năm, quan hệ với Trung Á càng thêm mật thiết, như vậy các công ty năng lượng của Trung Quốc có thể tiến ra thu mua nguồn năng lượng nước ngoài sớm một bước, có lẽ sẽ giảm được khó khăn nhất định về năng lượng của quốc gia.

Làm Triệu Quốc Đống cảm thấy vui vẻ là Thái Chánh Dương nói Thủ tướng Hồng rất khó chịu khi các công ty năng lượng chậm đầu tư ra nước ngoài, đây là cơ hội.

Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì mấy năm đầu thế kỷ 21, do bị các tập đoàn lớn của quốc tế chèn ép nên lĩnh vực khai khoáng của Trung Quốc nên các tập đoàn lớn của Trung Quốc không đạt được gì.

Bên Nhật Bản đã tính trước việc đầu tư vào tài nguyên sắt thép, lợi dụng giá quặng mỏ tăng lên mà bài trừ tổn thất về giá nguyên liệu, chất đốt. Mà các công ty khoáng sản của Trung Quốc lại co tay rụt chân, không hề có ánh mắt nhìn xa trông rộng.

Tương lai tươi sáng nhưng đường đi quanh co, đây là xác định của Triệu Quốc Đống về công việc, cuộc sống của mình.

Hắn đã thành công một điểm, khiến cho lịch sử có biến hoá, mặc dù không biết tiếp theo có gì nữa không nhưng chỉ cần phương hướng thay đổi theo chiều hướng tốt là đủ.

Đương nhiên với công việc của hắn lại là quanh co.

Cục diện kinh tế Hoài Khánh một năm qua không thay đổi quá nhiều. Nhà máy cơ giới mặc dù đang trở lại nhưng còn trong giai đoạn điều chỉnh, nếu muốn thấy hiệu quả thì chỉ sợ còn cần thời gian. Công viên nghĩa trang quốc tế là nơi cung cấp một khoản tài chính lớn cho Hoài Khánh, làm tài chính Hoài Khánh đỡ khó khăn hơn.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, kiên định thu hút đầu tư, phát triển sản nghiệp trụ cột là ngành điện tử thông tin, cổ vũ xúc tiến các quận, huyện phát triển kinh tế, kiên định giải quyết Vấn đề Tam Nông, nhất là tăng thu nhập cho nông dân cùng vấn đề quan hệ của chính quyền cơ sở với nông dân. Đây là ba hạng mục trọng tâm trong công việc mà Triệu Quốc Đống xác định trong năm tới.

….

- Nào, chúng ta cạn chén với những đồng đội từng làm ở Huyện Giang Khẩu.
Lô Vệ Hồng mặt đỏ bừng lớn tiếng nói. Y đứng lên nhìn quanh các đồng liêu. Trong mọi người ở đây Lô Vệ Hồng là người có vị trí cao nhất. Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát An Đô, đây là cán bộ cấp giám đốc sở.

Mao Đạo Lâm cũng cuối cùng bưng chén lên nói:
- Bí thư Lô nói đúng, chúng ta từ biệt mấy năm, đây là lần đầu tiên tụ tập lại. Đồng nghiệp ngày xưa cũng đang chiến đấu ở những vị trí khác nhau, bây giờ có thể tụ tập coi như duyên phận. Lão Lương, Tiểu Cù, Quốc Đống, Tiểu Hàn, bưng chén lên.

Lương Kiến Hoằng cũng cười cười giơ chén lên. Đây đều là lãnh đạo của y. Lô Vệ Hồng là Thường vụ thị ủy, mặc dù chỉ phụ trách Khu Khai Phát công nghệ cao nhưng Thường vụ thị ủy cũng nói rõ y là lãnh đạo thành phố.

Cù Vận Bạch rất tùy ý, mái tóc khẽ vén lên, mặt như trăng rằm, đôi mi dài mang theo một tia khí chất cao quý.
- Bí thư Lô, tôi cũng chỉ có thể lấy rượu vang thay. Rượu trắng thích hợp cho các nam điều chỉnh, tôi và Tiểu Hàn uống rượu này.

- Tiểu Cù, chẳng lẽ nói cô giảm tình cảm với mọi người ư? Không được, rượu trắng, phải là rượu trắng. Tiểu Hàn cũng thế, mặc dù trước chúng ta không quen nhưng đều là người Giang Khẩu đi ra, đó là duyên phận.
Lô Vệ Hồng nói.

- Ồ? Tiểu Cù, cô bây giờ không làm ở cục Du lịch sao?
Lương Kiến Hoằng có chút kinh ngạc nhìn Cù Vận Bạch:
- Sao, xuống biển ư?

- Lão Lương, ông đúng là chậm thông tin, Tiểu Cù bây giờ không đơn giản đâu, là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Phu nổi tiếng của tỉnh đó.
Lô Vệ Hồng cười nói.

- Ồ? Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Phu?
Lương Kiến Hoằng ngạc nhiên nói:
- Tiểu Cù, bảo sao cô không làm ở cục Du lịch nữa, thì ra có không gian lớn hơn.

- Bí thư Lương, anh đừng nghe Bí thư Lô nói như vậy. Tôi chỉ là người làm thuê thôi.
Cù Vận Bạch cười nói:
- Tôi vốn không muốn đi nhưng bạn lại cứ muốn tôi sang giúp, vì thế chỉ có thể cố gắng.

- Tiểu Cù, lời này của cô hơi giả dối đó. Tôi phải phê bình.
Lô Vệ Hồng lắc đầu nói. Y cũng rất tò mò sao Cù Vận Bạch lại đột nhiên làm phó Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Phu. Năm trước khi y gặp Triệu Quốc Đống thì không nghe thấy gì, sao lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy.
- Bạn của cô chắc là tổng giám đốc Dương Thiên Bồi phải không, cũng là công ty từ Giang Khẩu chúng ta đi ra. Năm trước anh ta đến chỗ tôi ngồi và nói tới cô. Y nói cô là phó Tổng giám đốc hành chính của Tập đoàn Thiên Phu, đây là nhân vật số hai. Ha ha, tôi không nghe nói qua phó Tổng giám đốc hành chính lại là người làm thuê bao giờ.