Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 38




Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ, Quế Toàn Hữu tiến vào nói:
- Thị trưởng Triệu, chủ tịch Võ tới.

- Ồ, mời chị ta vào, tôi vừa lúc có điều cần trao đổi.
Triệu Quốc Đống bỏ tài liệu trong tay xuống. Huyện Tĩnh có không ít vấn đề, Bí thư huyện ủy La Diệu Tổ cùng chủ tịch huyện Võ Tử Sam căng thẳng, điều này khiến công việc của huyện Tĩnh ảnh hưởng không ít.

Võ Tử Sam hôm nay mặc chiếc váy màu gạo trông khá quyến rũ, khuôn mặt trắng hiện lên thêm một tia đỏ ửng, hai má lúm đồng tiền khi cười càng thêm quyến rũ.
- Thị trưởng Triệu vẫn đang làm sao? Theo ý của ngài tôi và Bí thư La hai hôm nay đều không tới làm phiền ngài.

- Tôi không sợ hai người làm phiền, tôi sợ các người trốn tôi đó.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn đồng hồ và nói:
- Ngồi đi, chị tới là tốt rồi. Tôi có chút chuyện cần nói với chị.

Võ Tử Sam ngẩn ra. Cô biết hơn phân nửa là việc gì. Thị trưởng Triệu này đi mấy huyện, nghe nói sau khi rời đi huyện nào đều khiến Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện đổ mồ hôi. Nghe nói ban Đốc thúc của chính quyền Thị xã đã gửi mấy văn bản, cô hôm nay đến là để nói chuyện này. Phó chủ tịch huyện đi cùng với Thị trưởng Triệu hôm nay về nói rằng chuyện sợ không tốt, cho nên cô mới có thể chọn lúc này tới gặp hy vọng huyện Tĩnh có thể thoát nạn.

- Thị trưởng Triệu, có chuyện gì có thể nói trước được không?
Võ Tử Sam có chút khẩn trương nói.

- Sao thế, có gì e ngại ư?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có chuyện báo ra là tốt, nếu không sao có thể khiến, Huyện ủy chú trọng. Tôi cũng nói thẳng, tôi đã yêu cầu ban đốc thúc về viết thông báo, mai sẽ có. Chị đừng có sa sầm mặt, chuyện đều như vậy cả, không nhắc nhở thì tôi thấy tình hình càng xấu hơn.

Võ Tử Sam tái mặt, cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị bịt kín, làm cho cô không biết nói gì.

- Ngồi đi.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến vẻ mặt của Võ Tử Sam. Hắn cầm cầm tài liệu và nghiêm túc nói:
- Tối nay tôi và chị ngồi nói chuyện với nhau, sáng mai sẽ cùng Huyện ủy, Ủy ban trao đổi ý kiến.

Võ Tử Sam nghe Triệu Quốc Đống nói với giọng khá nghiêm túc nên rất khẩn trương.

Công việc huyện Tĩnh không quá tốt thì cô biết. Ở vấn đề nhân sự La Diệu Tổ bao hết, làm cho cô là Chủ tịch huyện khó chen tay vào. Vì thế hai người thường xuyên cãi nhau trong Hội nghị thường ủy. Chẳng qua La Diệu Tổ đầy kinh nghiệm trong chốn quan trường nên Võ Tử Sam mãi vẫn không thể điều chỉnh được.

Chẳng qua cô cũng biết La Diệu Tổ cũng không quá tốt. Năm trước Bí thư Đàm tới khảo sát công tác xây dựng bộ máy đã mắng cho La Diệu Tổ một trận. Điều này làm La Diệu Tổ phải thu mình lại, quan hệ giữa Huyện ủy, Ủy ban hai tháng qua cũng hòa hoãn hơn.

Hôm nay nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy tất nhiên là rất không hài lòng với công việc của huyện Tĩnh, cô có chút lo lắng.

Triệu Quốc Đống thấy Võ Tử Sam ngồi xuống thì định nói chuyện. Nhưng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Lệnh Hồ Triều đang lớn tiếng nói với ba người phụ nữ.

- Có việc gì thế?

Triệu Quốc Đống nhíu mày định đứng lên thì Quế Toàn Hữu đã ra ngoài. Chẳng qua có một người lảo đảo tiến vào và quỳ mọp xuống đất. Quế Toàn Hữu và Lệnh Hồ Triều bị hai người phụ nữ khác bám chặt không thoát được.

- Mẹ, mẹ làm gì thế?
Một trong hai cô gái phía sau thấy mẹ mình quỳ liền đỏ mắt, cô cũng quỳ xuống muốn nâng bà mẹ dậy.
- Chúng ta sao phải quỳ với bọn họ. Bây giờ không phải thời cổ, bọn họ có phải quan chức Đảng cộng sản không?

Triệu Quốc Đống đã đứng lên giúp cô gái đỡ người phụ nữ trung niên.
- Chị mau đứng lên, có gì từ từ nói.

- Anh đừng ở đó mà ra vẻ người tốt, không phải đám quan chức ép nhà tôi tới đường cùng sao. Tôi nói với anh, nếu như ép quá chúng tôi dù chết cũng phải kiện lên tận Bắc Kinh.
Cô gái mặt đầy nước mắt trừng mắt nhìn mọi người.

- Đúng thế cô, không phải quỳ với bọn họ, cháu thấy bọn họ không nhận nổi đâu.
Cô gái phía sau nói với giọng sắc bén.
- Hừ, bên ngoài không ngờ có người lừa chúng tôi nói bọn họ không ở đây, chẳng lẽ các người sợ gặp dân chúng như vậy? Là trong lòng lo lắng hay cảm thấy không giải quyết được việc? Đảng cộng sản sao lại nuôi đám người không chịu làm việc thế này?

Triệu Quốc Đống thấy mặt Lệnh Hồ Triều đỏ lên thì biết y nói dối. Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Cô bé, có chuyện gì từ từ ngồi xuống nói chuyện. Các người đã tìm tới nhất định là có việc cần phản ánh, không vội. Lệnh Hồ, Toàn Hữu, các anh đi lấy thêm hai chiếc ghế.

Lệnh Hồ Triều cùng Quế Toàn Hữu cũng biết không thể khuyên ba người kia đi nên đành sang phòng bên lấy thêm ghế. Người phụ nữ trung niên được hai cô gái đỡ ngồi xuống đất.

Người phụ nữ kia khoảng trên 40, ăn mặc đúng kiểu phụ nữ qư. Chị ta quỳ xuống làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực.

- Chị, có việc gì bây giờ chị có thể nói. Tôi nghĩ nếu chị tìm tới tôi thì nhất định biết tôi là ai. Tôi là Triệu Quốc Đống, Phó thị trưởng Hoài Khánh.

Có thể tìm được đến đây thì nhất định là có người chỉ điểm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không nghĩ mình là Bao Thanh Thiên, bây giờ bên dưới có đủ mâu thuẫn, chuyện gì cũng phải do người phụ trách xử lý. Anh là lãnh đạo cấp trên có thể nhìn xem cấp dưới xử lý như thế nào, nhưng không nên tự mình xen vào.

- Thị trưởng Triệu, chúng tôi hôm nay tới để tìm ngài, chuyện này chỉ ngài giải quyết được giúp chúng tôi. Nếu ngài không thể giúp thì nhà tôi không thể sống nổi nữa.
Người phụ nữ đã dần bình tĩnh lại nhưng trong mắt đầy tuyệt vọng là biết chị ta không phải nói đùa để lừa người. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút sợ hãi, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì sao?

- Chị, không vội, chị nói đi.
Triệu Quốc Đống gật đầu:
- Chỉ cần phù hợp quy định pháp luật, tôi nhất định lo liệu.

- Thị trưởng Triệu, tôi là người xã Quách Điếm huyện Thanh Bình, tôi và chồng đều làm giáo viên ở xã Quách Điếm.

Chuyện thực ra không quá phức tạp. Võ Tử Sam nghe thấy ba người huyện Thanh Bình liền yên tâm không ít.

Người phụ nữ tên Quách Phù Dung, chồng Đổng Lương Tài, đều là gáo viên ở xã Quách Điếm. Theo chỉ tiêu của tỉnh thì hàng năm đều có chỉ tiêu chính sách, hai vợ chồng tham gia thi công chức, theo quy định của huyện nếu hai vợ chồng thi qua thì cũng chỉ được một người. Nhưng sau khi báo lên Phòng giáo dục liền không thấy tin tức. Đến tháng chín hết chỉ tiêu hai vợ chồng cũng không thấy ai trong hai người trong danh sách, hai vợ chồng liền nóng nảy. Hàng năm chỉ tiêu có hạn, chính sách của huyện cũng hay thay đổi, khó khăn lắm mới đạt được một chỉ tiêu, sao lại thành thế.

Sau đó vợ chồng lên huyện nhờ người quen hỏi thì mới biết chỉ tiêu của Đổng Lương Tài bị em vợ Trưởng phòng giáo dục chiếm lấy. Nghe nói căn cứ chính sách của huyện, theo tài chính khó khăn và chỉ tiêu giáo viên không nhiều nên huyện có quyết định vợ chồng này quá tuổi nên không được tham gia xét tuyển. Đổng Lương Tài không phục nên tìm tới Phòng giáo dục mà hỏi.

Lý do của Phòng giáo dục nói xã Quách Điếm phản ánh hai vợ chồng không phục tùng quản lý của xã, cho nên gác không cho vào đợt này. Mà chính quyền xã Quách Điếm lấy lý do lúc thu tiền làm đường hai vợ chồng không nộp. Nhưng hai vợ chồng này làm việc ở trường và sớm thu, nhưng thôn còn muốn thu phí lần nữa vì bọn họ có hộ khẩu trong thôn, hai vợ chồng không nộp.

Kết quả chỉ tiêu chuyển thành biên chế cứ thế biến mất.

Chuyện sau đó càng không đơn giản, Đổng Lương Tài không phục nên không ngừng tìm Phòng giáo dục và xã phản ánh vấn đề. Phòng giáo dục và xã lấy lý do Đổng Lương Tài không phục tùng quản lý của tổ chức mà không cho Đổng Lương Tài làm giáo viên hợp đồng. Đổng Lương Tài kiện lên Ủy ban huyện nhiều lần, cuối cùng bị Công an huyện lấy lý do ảnh hưởng tới công việc của cơ quan nhà nước mà giam năm ngày. Sau khi ra ngoài Đổng Lương Tài tức quá nên bị bệnh liệt giường.

Quách Phù Dung ba lần kiện lên Ủy ban Thị xã đều bị đẩy về huyện, cô cảm thấy bây giờ đã tới bước đường cùng. Con gái học đại học đến kỳ nghỉ đông về nghỉ mới biết việc này nên chuẩn bị tới tỉnh kiện. Bởi vì thiếu tiền nên đến người nhà huyện Tĩnh vay tiền, mà người này vừa lúc biết Triệu Quốc Đống xuống huyện, xã kiểm tra công việc, cho nên bảo Quách Phù Dung đến nhà khách Huyện ủy tìm xem có đó không?