Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 78




Quan điểm của Triệu Quốc Đống trong cách dùng người có hơi khác. Chủ yếu là do hắn hy vọng người vừa muốn tiến lên, vừa biết làm việc.

Theo Triệu Quốc Đống thấy việc chạy quan hơi khó nghe, rất dễ làm người ta nghĩ đến việc mua quan bán chức. Nhưng hắn không cho là vậy, nếu vào chính trị thì ai chẳng muốn đi xa hơn, ai không muốn thực hiện giấc mơ trong lòng mình Chủ yếu là anh dùng tâm trạng gì để tiến tới.

Con người có nhiều cấp độ, khi người thoải mãn mấy yêu cầu cơ bản thì khó tránh khỏi theo đuổi điều cao cấp hơn. Nhu cầu sinh lý và an toàn thì theo Triệu Quốc Đống thấy người tiến vào chính trị sẽ được thỏa mãn, như vậy có những thứ khác lại dựa theo sở thích của từng người mà cố gắng đạt được.

Việc chạy quan có thể dùng để miêu tả như là người muốn tiến lên. Sự tôn trọng dành cho con người cũng sẽ được thể hiện rõ khi người đó lên chức và phát triển.

Có người làm quan vì theo đuổi hư vinh nhất thời, đây thực ra là muốn thực hiện nhu cầu dung tục ở cấp thấp. Có người muốn làm quan vì đạt được lợi ích, đây thực ra là một cách thức biến đổi về nhu cầu sinh lý và nhu cầu cuộc sống. Triệu Quốc Đống khinh thường hai loại hình này.

Ở Trung Quốc bây giờ có không ít người làm quan nhằm hai mục đích đó, vì thế hiện tượng mua quan, bán chức cũng đang khá phổ biến. Theo Triệu Quốc Đống mà nói anh muốn làm quan thì phải thể hiện bản lĩnh thật của mình, để cho lãnh đạo cảm thấy vị trí đó đáng dành cho anh, có thể làm tốt công việc ở vị trí đó. Nhưng việc chạy quan sẽ là quang minh chính đại bằng cách này thì trong lòng Triệu Quốc Đống thấy thì việc này không có gì là không ổn, dù sao bây giờ không phải là thời đại là vàng cuối cùng sẽ sáng, có lẽ đến khi lọt vào mắt lãnh đạo thì anh đã già rồi.

Đoạn Kỳ Ngôn ngồi trong văn phòng mình nửa tiếng, trên danh nghĩa là báo cáo công việc, nhưng Triệu Quốc Đống biết ý đồ của Đoạn Kỳ Ngôn này. Nhưng thực tế Triệu Quốc Đống cũng đánh giá cao Đoạn Kỳ Ngôn. Nhất là ở hạng mục công viên nghĩa trang quốc tế Thương Long Dục mặc dù được hai cấp tỉnh, Thị xã quan tâm ủng hộ nhưng cần báo cáo lên bộ phê duyệt, trong này cũng có nhiều thủ tục phức tạp. Đoạn Kỳ Ngôn đã mấy lần bay lên Bắc Kinh và chỉ trong vòng ba tháng làm xong hết các thủ tục. Điều này làm cho Tập đoàn Gia Viên khá khen ngợi tác phong làm việc và năng lực của cán bộ Hoài Khánh.

Cuối năm ngoái lãnh đạo Tập đoàn Gia Viên đã bày tiệc mời lãnh đạo Thị ủy, Ủy ban Thị xã và nhân viên các ngành chuyên môn. Chủ tịch Tập đoàn Gia Viên - Tống Gia Bình đã hết lời khen ngợi hiệu quả làm việc của Hoài Khánh, nhất là Đoạn Kỳ Ngôn.

Có lẽ Đoạn Kỳ Ngôn cảm thấy biểu hiện của y là đủ tư cách tranh một chuyến nên mới làm như vậy. Triệu Quốc Đống nghĩ đến đây không khỏi có chút buồn cười.

Đoạn Kỳ Ngôn cũng được, nhưng chức Cục trưởng cục Tài chính này không phải do hắn hoàn toàn quyết định được. Trên danh nghĩa cục Tài chính là cơ quan do Ủy ban Thị xã quản lý, hắn cũng có quyền lên tiếng ở chức Cục trưởng cục Tài chính. Nhưng thực tế các vị trí trưởng các cục, các ngành quan trọng của Ủy ban đều do Bí thư đảng ủy quyết định.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết Đoạn Kỳ Ngôn chỉ hy vọng mình nói giúp y vài câu. Y cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng mình sẽ quyết định được.

Hà Chiếu Thành, Đàm Lập Phong thay đổi khiến vài vị trí thay đổi. Nhất là hai người chiếm vị trí Cục trưởng cục Tài chính và Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã được lên làm trợ lý thị trưởng, như vậy hai chức đó cũng khiến bao người tranh đoạt.

Trong hai vị trí này, Trần Anh Lộc đã ám chỉ với mình chức Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã có thể tôn trọng ý kiến của hắn. Triệu Quốc Đống thậm chí có thể tưởng tượng Lữ Thu Thần rất tức giận vì quyết định này của Trần Anh Lộc. Nhưng điều này cũng khiến cho Triệu Quốc Đống phải ủng hộ Trần Anh Lộc chức Cục trưởng cục Tài chính.

Bây giờ Triệu Quốc Đống chưa đấu đá với ai về vấn đề nhân sự. Hắn mới là một Phó bí thư, Phó thị trưởng chủ trì công việc Ủy ban Thị xã, còn xa mới tới lúc chỉ trỏ ở vấn đề nhân sự. Có một số việc có thể chống đối, nhưng một số việc không thể. Điều này Triệu Quốc Đống biết chừng mực.

Trước đây mình được Trần Anh Lộc tin tưởng, đó là do mình không tạo thành uy hiếp gì cho đối phương, thậm chí không thể không dựa vào đối phương. Nhưng bây giờ mặc dù Trần Anh Lộc vẫn mạnh hơn, mình thậm chí chưa phải là Thị trưởng nhưng việc này coi như được xác định, vì thế ở nhiều vấn đề hắn coi như có lực lượng nhất định.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn không có lý do khiêu khích Trần Anh Lộc, giống như hắn tin Trần Anh Lộc sẽ không tùy ý nhúng tay vào công việc của Ủy ban Thị xã. Nhưng điều này không có nghĩa hắn không có chút quyền lên tiếng gì trong việc điều chỉnh nhân sự. Điều này cũng giống như Thị ủy có quyền quyết định trong các việc trọng đại của Ủy ban vậy.

Đây là sự tôn trọng, bất cứ chính trị gia hoặc lãnh đạo thành thục nào cũng hiểu được. Trần Anh Lộc chính là người như vậy, Triệu Quốc Đống cũng đang cố gắng để mình thành người như vậy.

…….

- Trưởng ban Trang, tôi mời ngài một chén.
Triệu Quốc Đống đứng lên cười ha hả nói:
- Giám đốc Bối đã lên tiếng, tôi mà còn ngồi đó giả ngây giả dại thì đó chính là không tôn trọng lãnh đạo.

- Đúng, vừa nhấc mông là phải uống.
Bối Thiết Lâm mặt đỏ hồng liên tục vỗ tay nói:
- Trưởng ban Trang, Thị trưởng Triệu mời ngài một chén đầy thành ý, ngài phải hết.

- Quốc Đống, cậu có lầm không vậy? Hôm nay ai là khách, ai là chủ? Sao lại chĩa súng vào tôi? Lão Bối và tôi là bạn nhiều năm, y uống như thế nào tôi còn không biết sao? Sao, cậu nhìn mặt y như thế kia và bỏ qua sao? Tôi nói với cậu, đây là mặt càng đỏ càng uống giỏi. Cậu mời y mười chén y vẫn có thể lái xe về nhà.
Trang Quyền xua tay nói:
- Hai chúng ta uống cũng được. Lão Bối, ông làm chứng. Ông và Thị trưởng Triệu là lần đầu mà phải không? Chỉ bằng lý do này ba chúng ta cũng phải cạn chén.

Không khí khá náo nhiệt, Triệu Quốc Đống uống cạn làm hai người Trang Quyền, Bối Thiết Lâm đều phải chẹp lưỡi.

Ba chai rượu đã uống hết. Hai cô gái mặc dù tham gia nhưng chỉ cho có và giúp vui mà thôi. Nhưng thật ra ba người đàn ông lúc đầu còn khiêm tốn nhưng bị hai người phụ nữ không ngừng châm lửa nên ngọn lửa chiến tranh dấy lên.

Thật ra hai người Trình Nhược Lâm và La Băng có chút lo lắng. Triệu Quốc Đống hôm nay rất có khí thế, mục tiêu không ngừng chỉ vào giám đốc Sở Thông tin truyền thông Bối Thiết Lâm. Mà Bối Thiết Lâm cũng kéo theo Trang Quyền vào cuộc chiến, ba người đánh nhau, cuối cùng Trình Nhược Lâm và La Băng cũng bị cuốn vào. Uống vài chén, hai người lấy lý do đi Wc mới thoát được.

- Trưởng ban Trang, tôi thật ra còn không biết ngài và giám đốc Bối đều là người Ninh Lăng. Tôi lúc làm ở Ninh Lăng có người nói Ninh Lăng mặc dù kém về kinh tế nhưng là đất địa linh nhân kiệt, lời này không sai.

Triệu Quốc Đống cởi hai khuy áo trên ngực, điều hòa không giảm được cơn nóng trong người. Bối Thiết Lâm là người sảng khóa, Trang Quyền cũng nói Bối Thiết Lâm đáng để quan hệ, vì vậy chuyện của La Băng chắc không vấn đề gì.

Trình Nhược Lâm đã vài lần vì chuyện của La Băng mà nhỏ giọng nói bên tai Triệu Quốc Đống, làm hắn khá buồn bực. Sau đó La Băng tự mình gọi tới hỏi Triệu Quốc Đống có phải nhất định đợi cô gọi tới nhờ thì hắn mới giúp không? Lời này hơi nặng làm hắn phải vội vàng giải thích, là muốn chọn cơ quan tốt cho cô, hắn cũng cam đoan trong một tháng sẽ xử lý xong.

Nếu đã hứa, Triệu Quốc Đống sẽ làm luôn. La Băng làm bên thông tin, truyền hình nhiều năm, cô chỉ hy vọng có thể có công việc thoải mái, vui vẻ mà thôi. Triệu Quốc Đống suy nghĩ mãi và thấy có nên điều La Băng lên Sở Thông tin truyền thông không? Chẳng qua hắn không quá quen thuộc với mảng này nên gọi cho Trang Quyền.

Trang Quyền rất nhanh đáp ứng, còn nói sẽ hẹn cả giám đốc Sở Thông tin truyền thông Bối Thiết Lâm đi ăn cơm, Triệu Quốc Đống đương nhiên vui vẻ. Thêm bạn là thêm đường. Hắn Dương sắp làm Thị trưởng nên sau này cũng hay tiếp xúc với các ngành trên tỉnh.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Trang Quyền và Bối Thiết Lâm đều là người Ninh Lăng, vì thế vừa gặp liền thân thiết. Ba người Triệu Quốc Đống, La Băng, Trình Nhược Lâm mặc dù không phải người Ninh Lăng nhưng đều từng công tác ở đây, điều này làm không khí khá tự nhiên.

Trong bữa ăn Trang Quyền nói với Bối Thiết Lâm về vấn đề công việc của La Băng, Bối Thiết Lâm thậm chí còn không hỏi tình hình của La Băng đã lập tức đáp ứng. Chỉ yêu cầu La Băng phải mời Trang Quyền ba chén. La Băng cũng liều mình uống.