Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 101




- Xem ra cậu rất nhạy cảm với Nam Hải?
Lâm Mộc Sâm mắt sáng rực lên nhìn Triệu Quốc Đống.

- Không hẳn như vậy, mà bây giờ là thời cơ tốt nhất để Trung Quốc tiến vào Nam Hải. Bây giờ quan hệ kinh tế giữa Trung Quốc và Đông Á càng lúc càng nhiều lên. Sau năm 1998, Trung Quốc đã là một đối tác kinh tế quan trọng của khu vực này. Khi khủng hoảng kinh tế, phương Tây không đầu tư quá nhiều vào đó, nhưng Trung Quốc lại giúp đỡ nhiều khiến bây giờ đang là thời kỳ trăng mật trong quan hệ giữa Trung Quốc và các nước này.

Triệu Quốc Đống biết đối phương đang muốn thử mình. Lúc trước Lưu Nhược Đồng đã nói với hắn rằng sẽ có nhiều người thử hắn, muốn hắn giữ bình tĩnh và nhẫn nhịn. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy đây là một sân khấu biểu diễn. Nếu như anh thứ gì cũng biết thì những kẻ ở đây sẽ khâm phục.

- Lợi dụng quan hệ kinh tế, chính trị đang tốt đẹp để cho đối phương có một ấn tượng rằng Nam Hải là vấn đề chủ quyền lãnh hải của Trung Quốc, có tầm quan trọng rất cao. Nhưng Trung Quốc lại muốn dùng thái độ đàm phán để giải quyết vấn đề này.

- Vậy cậu thấy như vậy là có thể vấn đề Nam Hải?
Lâm Mộc Sâm nói.

- Đương nhiên là không thể, lãnh hải, lãnh thổ đâu dễ giải quyết như vậy? Nhưng chúng ta có thể thông qua cách này để tỏ thái độ của chúng ta. Đây là lợi ích quốc gia của Trung Quốc, không thể bị xâm phạm, làm các nước bạn từng bước tiếp nhận quan điểm này. Như vậy có lợi cho cuộc đàm phán của chúng ta trong 10, 20 năm tới, vừa đến mức không làm phức tạp và tình hình nóng lên.

Lâm Mộc Sâm và hai người bên cạnh có vẻ đang suy nghĩ về quan điểm của Triệu Quốc Đống. Nhưng thật ra Trầm Đông Chiêu lại mỉm cười, có lẽ y hứng thú khi Lâm Mộc Sâm muốn thử Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, ý của cậu là vấn đề Nam Hải sẽ tiếp tục giằng co như thế này?
Lâm Mộc Sâm một lúc lâu sau mới lên tiếng.

- Vấn đề Nam Hải cuối cùng phải dựa vào lực lượng hải quân Trung Quốc, xem hải quân có thể bảo vệ lợi ích hợp pháp của quốc gia hay không? Một số khu vực quá xa nên không thích hợp để Hải quân nước ta thành lập điểm đóng quân. Như vậy biện pháp thích hợp nhất bây giờ là thông qua ngành quản lý hải dương mà ban hành biện pháp hành chính.

- Ví dụ như tăng cường quản lý việc đánh bắt cá. Việc này có thể thông qua việc giám sát đánh bắt cá mà tăng lên năng lực tuần tra, cũng có thể lấy danh nghĩa chống buôn lậu để kết hợp với lực lượng công an mà tuần tra các khu vực này. Đây là biện pháp hữu hiệu nhất đang được áp dụng trên thế giới. Chỉ có biện pháp giám sát và quản lý hữu hiệu mới được đạo nghĩa ủng hộ, điểm này hình như một số ngành của chúng ta đang bỏ qua.

- Về điểm khác cũng chính là cần năng lực phòng ngự từ xa của Hải quân nước ta tăng lên, đây là điểm căn bản. Nhưng hiện nay hải quân nước ta chưa thay đổi chiến lược. Tôi hy vọng Lãnh đạo trung ương sẽ thấy được điểm này.

Lâm Mộc Sâm cười cười đã biến sắc. Nếu nói Triệu Quốc Đống chỉ như người bình thường nói hải quân phải mạnh lên, xây dựng tàu sân bay … y không thấy có gì đặc biệt. Nhưng đối phương đề cập đến biện pháp quản lý đúng là điều không phải người bình thường có thể hiểu được.

- Chính xác, chính xác.
Một người bên cạnh Lâm Mộc Sâm vỗ vỗ tay rồi đưa ra nói:
- Chào cậu, tôi là Từ Chí Minh, bạn của Đông Chiêu.

Từ Chí Minh nghe Trầm Đông Chiêu nói mới biết một người bạn rất có kiến thức thì không tin. Trầm Đông Chiêu có ánh mắt rất cao, có thể được y xưng là bạn không đơn giản là quan hệ cá nhân mà phải có cùng quan điểm, có tiếng nói chung.

- Chào anh.
Triệu Quốc Đống cũng đưa tay ra.
- Anh quá khen rồi. Chỉ là Nam Hải coi như khu vực công tác trọng điểm của tôi nên cần chú ý một chút.

- Quốc Đống, lần trước là Trung Á, lần này lại thành Nam Hải đều được Bộ năng lượng chú ý, có phải là tay hơi dài không?
Trầm Đông Chiêu cười cười trêu chọc.

- Ha ha, Nam Hải thuộc lãnh hải của nước ta, cũng là nơi tập trung nhiều nguồn năng lượng. Bộ năng lượng chuẩn bị sẽ tiến hành thăm dò ở đây nên tôi đã thông qua nhiều con đường để tạo xu thế cho việc này. Nếu không khi chúng ta thăm dò ở đây sẽ bị các nước bạn phản đối thì sao? Ha ha.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Sợ gì chứ, chúng ta thăm dò trong lãnh hải của mình còn lo bọn họ có ý kiến sao?
Một người khác lên tiếng.

- Bạn của tôi – Trâu Hoa.
Trầm Đông Chiêu ngắn gọn giới thiệu.



Sau một lúc tiếp xúc, Triệu Quốc Đống mơ cảm giác được Lâm Mộc Sâm cùng Từ Chí Minh có quan hệ rất tốt với Trầm Đông Chiêu. Ngoài ra mấy người tham gia bữa tiệc này cũng có quan hệ tốt với Trầm Đông Chiêu.

Trâu Hoa kia mặc dù cùng cơ quan với Trầm Đông Chiêu nhưng lại không có quan hệ mật thiết. Chẳng qua Trâu Hoa này làm việc ở Tổng cục hải quan nên cũng không phải kẻ ngu ngốc. Có lẽ y có quan điểm không quá giống đám người Trầm Đông Chiêu mà thôi.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống lại có ấn tượng tốt đối với Trâu Hoa. Người này thẳng thắn, thực tế làm Triệu Quốc Đống cảm thấy lý tưởng của y mới chính xác.

- Không ngờ Nhược Đồng lại bị cậu hái đi. Lúc ấy chúng tôi còn than oán, đều nói sao không đoạt trước. Chẳng qua có thể làm cho Đông ca để ý thì tôi nghĩ cậu tuyệt đối không kém.
Trâu Hoa là người khá béo, mặt đầy thịt.

- Vậy có ai vì việc này mà muốn gây chuyện với tôi không?
Triệu Quốc Đống cũng trêu lại.

- Ha ha, cái này khó mà nói. Tôi nghe nói tên họ Lý vẫn không phục, Nhược Đồng sao lại lấy người nhà quê? Y tuyên bố muốn tìm cậu xem có xứng với Nhược Đồng không? Chẳng qua tôi thấy Đông ca đã lên tiếng thì không ai dám có ý kiến.
Trâu Hoa cười ha hả nói.

- Anh nói như vậy không sợ làm thương tổn tôi sao? Tôi lấy ai còn phải do người ta quyết định ư?
Triệu Quốc Đống nói.

- Ha ha, đây chẳng qua chỉ là sự phát tiết của kẻ thất bại mà thôi. Nhược Đồng vẫn không chú ý người ở trong vòng tròn này, tôi nói chính là một vòng tròn quan hệ không chặt chứ không nói đến nhân tài xuất sắc như Đông ca. Hơn nữa Nhược Đồng khá lạnh nhạt, không có mấy bạn ở đây. Chẳng qua cô ấy lần đầu tiên mang người đến đây lại là cậu.
Trâu Hoa cười nói:
- Không ngờ cậu ở dưới đã từng làm Thị trưởng, làm thổ hoàng đế thấy sao?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Tên này sao nhiều chuyện vậy, bảo sao đám người Trầm Đông Chiêu không quá thân thiết với y.

- Đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi. Tôi tốt xấu cũng xuống dưới làm việc rồi, mới về hai năm trước. Xuống nhận chức ở một huyện Hà Bắc hai năm thiếu chút nữa làm tôi chết nghẹn. Chẳng qua phải thừa nhận công việc cụ thể bên dưới không phù hợp với tôi.
Trâu Hoa nói thẳng.

Lưu Nhược Đồng phát hiện Triệu Quốc Đống không ngờ lại nói chuyện rất vui vẻ với Trâu Hoa. Điều này làm cô có chút không tin. Nếu hắn qua lại với đám người Trầm Đông Chiêu còn được, sao lại có thể vui vẻ với tên Trâu Hoa này?

- Sao anh lại có nhiều tiếng nói chung với Trâu Hoa như vậy?
Lưu Nhược Đồng không nhịn được cơn tò mò của mình.

- Ồ, anh còn tưởng em có thể nhịn lâu cơ chứ, vừa lên xe đã không nhịn được sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lưu Nhược Đồng gắt giọng nói.

- Không có gì, anh cảm thấy Trâu Hoa khá thực tế, chỉ như vậy mà thôi.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Anh tức là nói Trầm Đông Chiêu không thực tế?
Lưu Nhược Đồng hỏi lại.

- Anh không nói như vậy. Chẳng qua quốc gia cũng cần những người như Trầm Đông Chiêu để thăm dò, thử sức. Người đi trước luôn gặp trắc trở, nếu như anh vẫn ở Trung ương thì anh sẽ giống bọn họ.
Triệu Quốc Đống xoay người nhìn thật sâu vào mắt Lưu Nhược Đồng.