Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 74




Lưu Nhược Đồng cuối cùng cũng đã đi. Nhưng thời gian cô ở Bắc Kinh làm Triệu Quốc Đống có một cảm giác hoàn toàn khác so với trước.

Có lẽ khoảng cách hai người đã được kéo lại gần khi tuổi tăng lên. Đây là cảm giác của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống vốn nghĩ Lưu Nhược Đồng đi sẽ làm hắn thấy cô đơn. Nhưng hắn rất nhanh bị công việc cuốn vào, hơn nữa công việc này làm hắn thấy rất hứng thú, nó đầy sự khiêu chiến.

Công việc chủ yếu của Cục quy hoạch và phát triển chính là căn cứ tình hình phát triển kinh tế của quốc gia mà đưa ra quy hoạch phát triển năng lượng thích hợp trong từng giai đoạn. Quy hoạch này vừa phải bao gồm phương hướng chính sách năng lượng quốc gia, vừa phải có quy hoạch phát triển từng loại năng lượng và theo từng khu vực.

…..

- Thằng này sao mãi không tới? Chằng lẽ làm phó giám đốc nên muốn ra vẻ sao?
Trịnh Kiện nhìn đồng hồ rồi cười nói.

- Chắc không đến mức như vậy đâu. Trước mặt người khác còn có thể chứ, còn trước mặt Kiện ca còn dám sao? Chẳng qua lát nữa phải phạt ba chén, coi như chúc mừng lên chức.
Triệu Quốc Đống nhàn hạ gác chân lên ghế nói.
- Y vừa qua bên kia chưa lâu nên chắc áp lực không nhỏ.

Ngân hàng phát triển quốc tế hai năm qua hoạt động không hiệu quả. Mặc dù một phần nguyên nhân do Ngân hàng phát triển quốc tế thiếu chính sách rõ ràng ủng hộ nhưng cũng là do nó thiếu sự chủ động. Cho nên Lôi Hướng Đông lần này được điều chỉnh tới đây có lẽ là do Ngân hàng trung ương hy vọng đưa dòng máu mới vào để thay đổi Ngân hàng phát triển quốc tế.

Lôi Hướng Đông ba tháng trước được điều đến làm phó giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế. Ngân hàng phát triển quốc tế hai năm trước được thành lập để nhằm ủng hộ công ty nhà nước và công ty tư nhân Trung Quốc phát triển ra nước ngoài, cung cấp tài chính đảm bảo cho các công ty Trung Quốc đầu tư ra nước ngoài, đồng thời cũng cung cấp các sản phẩm cho vay với chính phủ nước ngoài.

Chẳng qua hai năm trước do chưa có chính sách rõ ràng khiến cho công việc của Ngân hàng phát triển quốc tế không quá tốt. Một vài công ty đưa ra ý kiến về năng lực và hiệu suất làm việc của Ngân hàng phát triển quốc tế, điều này làm cho Ngân hàng trung ương phải chú trọng vào công việc của Ngân hàng phát triển quốc tế. Vì thế thời gian trước bộ máy Ngân hàng phát triển quốc tế được điều chỉnh rất mạnh. Ngoài một phó giám đốc được giữ lại còn đâu một giám đốc, hai phó giám đốc đều được điều đi. Lôi Hướng Đông được điều đến làm phó giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế.

- Ngân hàng phát triển quốc tế là ngân hàng mới thành lập trong hệ thống ngân hàng nhà nước, không có gánh nặng gì thì theo lý thuyết phải làm ăn tốt. Tôi thấy ít nhất hai tháng qua Lôi Hướng Đông không ngừng chạy ở bên ngoài để mở cục diện cho Ngân hàng phát triển quốc tế.
Trịnh Kiện bây giờ đã chính thức làm phó giám đốc Ngân hàng xây dựng tỉnh An Nguyên, tiếng nói cũng có trọng lượng hơn trước nhiều.
- Quốc Đống, cậu bây giờ làm Cục trưởng Cục quy hoạch và phát triển Bộ năng lượng thì chắc có không ít quan hệ với Ngân hàng phát triển quốc tế bọn họ phải không?

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Trịnh Kiện:
- Kiện ca, quan hệ với Ngân hàng phát triển quốc tế hẳn phải do Cục hợp tác quốc tế chứ. Cục tôi thật ra lại quan hệ nhiều với Ngân hàng Công thương, ngân hàng xây dựng đó. Dù sao liên quan đến vấn đề phát triển công ty năng lượng nên cần hệ thống tài chính ủng hộ.

- Được rồi đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, giống như ngân hàng xây dựng An Nguyên nợ các công ty năng lượng trong tỉnh nhiều quá hay sao? Các hạng mục thủy điện của An Nguyên có cái nào thiếu Ngân hàng xây dựng An Nguyên ủng hộ?
Trịnh Kiện cười nói:
- Ngay cả một ít công ty dính tới mảng xây dựng đều được ngân hàng xây dựng An Nguyên hỗ trợ tối đa. Lúc cậu còn làm việc ở Ninh Lăng vì tạo trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện, ngân hàng xây dựng Ninh Lăng mấy năm qua cũng ủng hộ không ít mà.

- Được rồi Kiện ca, anh đừng có hẹp hòi như vậy chứ? Ngân hàng xây dựng chẳng lẽ không dùng ánh mắt phát triển mà nhìn nhận vấn đề sao?
Triệu Quốc Đống cười cười đáp lại.
- Cho vay nhiều hay ít cũng phải căn cứ vào mức độ phát triển kinh tế một nơi mà. Có lẽ bởi vì trước nó lạc hậu nhưng bây giờ đã đuổi kịp cho nên hạng mục đầu tư nhiều lên, nhu cầu tài chính tăng lên, chẳng lẽ tình hình thực tế các anh không phân tích sao? Chỉ dựa vào tổng GDP mà cân nhắc cho vay thì sẽ lệch pha.

- Được rồi, tôi không cãi nổi cậu. Nhưng tôi biết căn cứ quy luật của hệ thống ngân hàng thì tổng khoản vay của một nơi sẽ liên quan trực tiếp tới quy mô phát triển kinh tế của nơi đó. Nếu vượt qua tỷ lệ này sẽ là rất nguy hiểm.
Trịnh Kiện cười cười một tiếng.

- Tôi thừa nhận điều này có lý nhưng cũng không phải áp dụng ở mọi nơi, mọi lúc. Nhất là Trung Quốc đang gặp giai đoạn phát triển nhanh chóng, phát triển kinh tế không thể dựa theo lẽ thường mà phán đoán.
Triệu Quốc Đống rất nghiêm túc phản bác.

- Được rồi, tôi biết cậu có tình cảm với Ninh Lăng, chờ ngày nào đó cậu về làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng thì chúng ta trao đổi lại. Dù sao tôi cũng đã nói chuyện với ngân hàng xây dựng Ninh Lăng, muốn bọn họ khống chế quy mô cho vay, chú ý mạo hiểm.
Trịnh Kiện lắc đầu nói:
- Có giỏi thì đòi được tiền bên Hướng Đông vậy.

Lúc này bên ngoài có tiếng kêu:
- Có chuyện gì mà náo nhiệt thế?

- Không phải nói Ngân hàng phát triển quốc tế của anh thời gian qua làm nhiều vụ lớn sao? Quốc Đống rất muốn biết các anh có thể mở thêm ra với các công ty năng lượng hay không?
Trịnh Kiện thuận miệng nói.

- Được đó, chủ yếu là xem công ty có thể đưa ra hạng mục làm người ta hài lòng hay không?
Lôi Hướng Đông lên làm phó giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế khiến cho lời nói, khí độ khác xưa nhiều.

- Hạng mục đầu tư ra nước ngoài sao có thể không có mạo hiểm? Nếu không có còn cần tới ngân hàng chính sách làm gì? Vậy đi tìm ngân hàng thương mại cho xong.
Triệu Quốc Đống không hề khách khí nói:
- Chúng ta ra nước ngoài chậm hơn Âu Mĩ Nhật Bản thậm chí Hàn Quốc Ấn Độ, mạo hiểm thấp hơn. Khu vực lãi lớn đã sớm bị các tập đoàn năng lượng Âu Mĩ nắm giữ. Trung Quốc lấy chủ trương hòa bình cùng phát triển, anh muốn đoạt thịt trong miệng hổ, lại không dùng vũ lực thì làm như thế nào? Vậy chỉ có thể đi trên lưỡi dao, đi đến các nơi vì nguyên nhân chính trị hoặc chiến tranh nên công ty Âu Mĩ bỏ qua.

Lôi Hướng Đông nghe Triệu Quốc Đống phản bác, y nhấp ngụm nước rồi nói:
- Cậu nói cũng có lý nhưng cậu phải hiểu nỗi khổ của tôi chứ? Chúng tôi không phải không muốn làm, cũng không phải không muốn giúp công ty trong nước đi ra. Ngân hàng chính sách mặc dù phải phục tùng lợi ích của quốc gia, nhưng chúng tôi cũng là ngân hàng, cũng phải tránh mạo hiểm chứ?

Thấy hai người không ngừng tranh luận, Trịnh Kiện cười khổ nói:
- Hai ông anh có định ăn không? Tôi hôm nay lên Bắc Kinh là chúc mừng hai người vì việc lên chức. Hai người muốn tiết kiệm cho tôi thì cũng được.

Ba người lúc này mới ngồi xuống. Trong phòng chỉ có ba người, ăn gì không quá chú ý.

So sánh với Lôi Hướng Đông nhảy khắp nơi, con đường làm quan của Trịnh Kiện thuận lợi hơn, bây giờ đã thành phó giám đốc ngân hàng xây dựng tỉnh An Nguyên. Hơn nữa hiệu quả kinh doanh của ngân hàng xây dựng An Nguyên có thể nói đứng hàng đầu cả nước, điều này cũng lầm Trịnh Kiện thêm điểm.

Chẳng qua Trịnh Kiện biết mình mặc dù lên được chức này nhưng cửa từ phó giám đốc lên giám đốc là rất khó khăn, không chỉ dựa vào năng lực và thành tích mới được. So sánh với Lôi Hướng Đông thì mặc dù thành tích trong công việc của Trịnh Kiện hơn, nhưng Lôi Hướng Đông lại khôn khéo lợi dụng cơ hội tiến lên được sân khấu rộng lớn này.

Mà bước nhảy của Triệu Quốc Đống cũng làm cho qq thấy kỳ lạ. Biểu hiện xuất sắc của Triệu Quốc Đống trong nhiều mặt lầm y cảm thấy chú em ngày xưa đã không thể dùng ánh mắt bình thường mà đánh giá. Có thể từ một Thị trưởng thị xã ở tỉnh An Nguyên lên làm Cục trưởng Cục quy hoạch và phát triển – một cục nóng bỏng của Bộ năng lượng thì không phải người trong ngành không thể hiểu nổi.

Có lẽ mình có thể tìm được cơ hội đột phá từ Triệu Quốc Đống.