Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 83




Đoàn người Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương lên Bắc Kinh đã là hơn 3h chiều. Bọn họ nhận được tin không quá tốt.

Chủ trì công việc của Tập đoàn Quốc Điện bây giờ là Phó bộ trưởng Bộ năng lượng – Lưu Nham. Nhưng nghe nói Lưu Nham đã sang Nội Mông Cổ, Thiểm Tây kiểm tra công việc, có lẽ đi yên ổn lòng người. Ở nhà chỉ có một vị phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường. Nhưng Đổng Minh Đường cũng rất bận nên đã từ chối lời mời của giám đốc sở Năng lượng tỉnh.

Chung Dược Quân ngồi trong phòng mà có chút buồn bực. Vừa lên đã dính phải việc này, còn bị yêu cầu không thể làm mất hạng mục. Mà có kéo một năm thì Ninh Lăng và Vân Lĩnh đều không thể thừa nhận nổi.

Vì tỏ rõ quyết tâm của Đảng ủy, chính quyền địa phương ở hạng mục này, sau khi ký hợp đồng việc di dân đã được triển khai. Kinh phí này do thị xã và Vân Lĩnh bỏ ra trước, con đường đi đến công trường cũng đang được làm.

Vốn tưởng như vậy sẽ thể hiện sự coi trọng của Đảng ủy, chính quyền địa phương với hạng mục, mong Tập đoàn Quốc Điện đầu tư mạnh hơn vào hạng mục nhưng không ngờ đến lúc này lại xảy ra chuyện.

Đây có khác gì kéo chết Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng; Huyện ủy, Ủy ban huyện Vân Lĩnh? Mặc dù tin Tập đoàn Quốc Điện xảy ra chuyện còn chưa truyền quá rộng nhưng cũng có tin tức nói người phụ trách hạng mục này của Tập đoàn Quốc Điện đã bị bắt. Nếu không nhanh chóng làm sáng tỏ để hạng mục có thể khởi công thì đó là sự tổn thất lớn đối với Ninh Lăng, Vân Lĩnh.

Chính vì vậy Hoàng Lăng mới yêu cầu y lên Bắc Kinh để làm việc này.

Nhưng đâu có dễ làm chứ.

Bắc Kinh khác với tỉnh, anh ở tỉnh có thể làm chủ một nơi, anh ít ra có vài người quen ở tỉnh nhưng Bắc Kinh lại khác. Cán bộ cấp giám đốc sở nhiều như chó con, cán bộ cấp Phó bộ trưởng đi đầy đường. Anh đến nơi nào, nhân viên gác cổng cũng có thể dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống với anh, không hỏi đủ đường se không cho vào. Đối với việc này Chung Dược Quân hiểu rất rõ.

Ở Bắc Kinh anh nếu tìm không được cửa thì anh muốn làm việc cũng không thể.

Hoàng Lăng trước khi đi đã ám chỉ Vưu Liên Hương có chút quan hệ, Chung Dược Quân cũng rất ngạc nhiên. Sau đó y mới nghĩ ra vị Thị trưởng trẻ tuổi của Hoài Khánh bị xa lánh đã được điều lên làm Cục trưởng ở Bộ năng lượng. Triệu Quốc Đống trước cũng công tác khá lâu ở Ninh Lăng, nghe nói có quan hệ khá tốt với Vưu Liên Hương.

Chung Dược Quân cũng có quan hệ khá tốt với Phó Thiên. Hai người một bên ở Ủy ban Xây dựng, một ở Sở Giao thông nên hay đi họp với nhau, quan hệ cũng dần tốt lên.

Phó Thiên sau khi tới Hoài Khánh thì vẫn hay liên lạc với Chung Dược Quân. Chung Dược Quân vốn nghĩ Triệu Quốc Đống bị đẩy đi, Phó Thiên sẽ lên không ngờ Đàm Lập Phong vốn làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại về làm Thị trưởng. Điều này làm Chung Dược Quân thấy tiếc cho Phó Thiên.

Chẳng qua Chung Dược Quân cũng nhận được tin khá chính xác nói là Bí thư Thị ủy Hoài Khánh Trần Anh Lộc có lẽ sang năm sẽ điều đi. Đàm Lập Phong rất có thể thành Bí thư Thị ủy mà Phó Thiên như vậy cũng có thể thành Thị trưởng.

Thế giới vốn nhỏ, mạng nhện khiến một người phát triển sẽ ảnh hưởng đến nhiều người khác. Chung Dược Quân cũng hiểu rõ việc ở Hoài Khánh. Lúc trước Triệu Quốc Đống đẩy Đàm Lập Phong đi để làm Thị trưởng, không ngờ một năm sau Đàm Lập Phong lại quay lại đẩy Triệu Quốc Đống đi.

- Còn chưa có tin tức sao Thị trưởng Vưu?
Vưu Liên Hương nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nói.

- Tình hình không tốt mấy. Phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường không nghe điện. Giám đốc Giang gọi điện cũng y cũng không nghe. Giám đốc Vương – Công ty phụ trách đầu tư thủy điện nói đã đi Thiên Tân, không về được. Gọi cho Bộ trưởng Lưu thì thư ký nghe, chúng tôi vừa báo tên xong đối phương đã nói Bộ trưởng Lưu ra ngoài có việc quan trọng, chờ xong việc Bộ trưởng Lưu về Bắc Kinh rồi nói.

Vưu Liên Hương có chút mệt mỏi. Lúc này cô mới cảm thấy Bắc Kinh sâu như biển. Ở đây tùy tiện lôi ai ra cũng đầy lai lịch. Có thể nói người ta coi thường Bí thư Thị ủy, Thị trưởng một thị xã cấp tỉnh, ít nhất trong lòng bọn họ là như vậy.

Chung Dược Quân cũng bất đắc dĩ. Y từ bên Ủy ban Xây dựng đi ra, nếu tìm quan hệ ở bộ Xây dựng còn có chút nhưng bên Bộ năng lượng thì y chịu.

- Hay là mời giám đốc Giang gọi điện cho Bộ trưởng Thái?
Chung Dược Quân cắn răng nói.

- Giám đốc Giang cũng đã gọi, thư ký nói Bộ trưởng Thái đến Chiết Giang kiểm tra việc xây dựng trụ sở dự trữ dầu mỏ quốc gia, có lẽ vài hôm nữa mới về.
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng nói:
- Giám đốc Giang cũng đã gọi cho Cục trưởng Khúc Cục điện lực thì Cục trưởng Khúc nói có việc không tới được. Cục trưởng Lý – cục Tổng hợp có lẽ cùng Bộ trưởng Thái đi Chiết Giang, không gọi được.

- Cấp bộ đúng là khó mời.

Chung Dược Quân lắc đầu. Y lúc ở Ủy ban Xây dựng cũng biết điều này. Anh nếu không có quan hệ cá nhân cứng thì lên Bắc Kinh đúng là khó làm ăn.

Chẳng lẽ lần đầu ra tay rồi cứ thế xám xịt mà về ư? Về Hoàng Lăng sẽ nghĩ như thế nào? Chung Dược Quân càng nghĩ càng bực mình.

- Thị trưởng Chung, tôi vừa gọi cho Cục trưởng Triệu, y nói tối có thể sẽ tới.
Vưu Liên Hương thấy vẻ mặt Chung Dược Quân không tốt nên vội vàng an ủi.

- Thị trưởng Vưu, bây giờ đã là cuối năm, nếu chúng ta trước cuối năm không xác minh được việc này thì các ngành cũng không kéo được bao lâu. Bên trên tỉnh thì không sao nhưng thị xã, huyện sẽ không chịu nổi.
Chung Dược Quân cố lấy bình tĩnh nói.

- Chủ yếu nằm ở bên Tập đoàn Quốc Điện. Hạng mục này đã được phê duyệt hết, Công ty liên doanh cũng được quyết định thành lập rồi. Bây giờ Tập đoàn Quốc Điện gặp chuyện nên chỉ có thể gác lại. Bọn họ là cổ đông lớn nhất, bọn họ không động, tỉnh và thị xã sao dám làm gì? Chẳng may hạng mục này có trục trặc gì rồi gác lại thì thị xã chúng ta và Vân Lĩnh khóc không ra tiếng.

Vưu Liên Hương cũng biết phân tích của Chung Dược Quân là chính xác. Bây giờ mọi người đều biết người phụ trách hạng mục này của Tập đoàn Quốc Điện đã bị bắt. Nhưng y có phải bị bắt vì hạng mục này, hay hạng mục này có quan hệ hay không thì không ai rõ.

- Nhưng mà Thị trưởng, Tập đoàn Quốc Điện xảy ra chuyện là điều chúng ta đâu thể đoán được. Đây là tai bay vạ gió, Ninh Lăng chúng ta sao đen như vậy mà gặp phải chuyện này?

Vưu Liên Hương cũng rất buồn bực. Mảng thu hút đầu tư rơi vào đầu cô. Hạng mục vốn tưởng là xong nên cô là Phó thị trưởng thường trực sẽ không dính tới mấy. Nhưng Tập đoàn Quốc Điện lại không chi tiền khiến cô bị dính vào. Mà Hoàng Lăng cũng đẩy việc sang cho cô.

- Thị trưởng Chung, tôi thấy ngài cũng đừng gấp. Tối nay bố trí ở khách sạn Côn Lôn, chờ Cục trưởng Triệu tới rồi chúng ta bàn bạc xem sao. Cục trưởng Triệu là người khá tốt, cũng từ Ninh Lăng chúng ta đi ra.
Vưu Liên Hương cố an ủi Chung Dược Quân.

- Ôi, chỉ hy vọng Cục trưởng Triệu có thể giúp được một chút. Tôi chỉ lo y mới lên bộ vì thế nhiều việc không quen, không giúp được gì.

Chung Dược Quân nói chính là điều mà Vưu Liên Hương lo lắng. Dù Triệu Quốc Đống có bản lĩnh cao và lai lịch lớn thì đây cũng là cấp bộ, nước ở Bắc Kinh quá sâu mà. Anh mới tới, lại là người mới 30 tuổi thì có bao nhiều năng lực chứ?

Tập đoàn Quốc Điện là đơn vị cấp phó bộ, một Phó bộ trưởng chưa chắc đã ra lệnh được hẳn hoi, Triệu Quốc Đống có thể làm gì?

……

Triệu Quốc Đống lúc này lại đang tiếp khách Hoài Khánh ở văn phòng mình.

- Được rồi lão Đặng, lên Bắc Kinh một chuyến rồi chỉ mang tới thứ này là định đuổi tôi đi sao? Ít ra tôi cũng làm Thị trưởng hơn nửa năm mà. Người vừa đi, trà lạnh, câu này quá chính xác.
Triệu Quốc Đống cầm cầm hộ trà rồi trêu chọc:
- Sao, giúp Hoài Khánh đưa một công ty lên thị trường chứng khoán mà chỉ được một hộp chè sao? Nói đi, anh có bỏ gì vào trong này không? Có cần tôi thông báo người Ủy ban kỷ luật Trung ương tới đây không? Hay anh tự thú với tôi đi.