Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 91




Đến khi rời khỏi khu vực đó, Triệu Quốc Đống vẫn có chút buồn bực vì mình nói hay như vậy mà lại là kẻ quan liêu trong mắt bọn họ sao?

Xem ra đám người này rất tự cao, có lẽ là nhờ phụ huynh nên bọn họ thấy mình cao hơn người khác. Chẳng qua điều này không nghĩa là bọn họ thật sự không có sở trường gì. Ít nhất Trầm Đông Chiêu thể hiện năng lực nói rõ y thấy phương hướng phát triển của Quân đội Trung Quốc.

Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ buồn bực ngồi im lặng không nói, Lưu Nhược Đồng không nhịn được cười nói:
- Có phải là cảm thấy Trầm Đông Chiêu nói không hay? Miệng Trầm Đông Chiêu vốn là như vậy, sắc như đao. Bạn thời đại học của y đều nói như vậy,

- Không phải, chỉ là anh cảm thấy những người này cho rằng mình hơn người khác, giống như người khác là quê mùa vậy, chỉ có bọn họ mới là tinh anh của Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Lưu Nhược Đồng có thể nhận ra vẻ châm biếm trong giọng Triệu Quốc Đống. Cô ngẩn ra một chút:
- Bọn họ có lẽ thi thoảng kiêu căng một chút nhưng cũng không phải với bất cứ ai. Ít nhất anh đã dùng biểu hiện chứng minh được mình.

- Anh cần chứng minh bản thân với bọn họ sao?
Triệu Quốc Đống nhìn về trước, linh hoạt chuyển hướng rồi hỏi lại một câu:
- Con người không thể không có sự tự tin, nếu như là dựa vào ông cha mà thấy hơn người thì đó là chuyện nực cười trên đời này.

Lưu Nhược Đồng thở dài một tiếng, xem ra Triệu Quốc Đống không thích đám người kia. Mặc dù Triệu Quốc Đống được bọn họ tôn trọng, nhưng Triệu Quốc Đống lại không tôn trọng bọn họ.

- Anh thật sự là một kẻ quan liêu chỉ một lòng muốn bò lên như lời bọn họ nói không?
Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.

- Không, ngay từ đầu em và Tứ tỷ biết anh không phải như vậy. Nếu là loại người đó thì dù y có giấu tốt đến đâu dều không thể thay đổi mục đích thật của mình. Em tin vào ánh mắt và cảm giác của mình.
Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói:
- Có lẽ nhà của em có một vài người thấy như vậy. Nhưng Lưu Thác cùng Lưu Nham đều rất khen anh, thậm chí cho rằng anh có thể mang tới vinh quang cho Lưu gia.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói.

Hắn biết tiếp tục nói chuyện này cũng không có bao tác dụng. Cuộc hôn nhân của hắn và Lưu Nhược Đồng lúc trước chỉ là ngụy trang, nhưng bây giờ nó càng lúc càng trở nên thật. Thậm chí ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này làm mình có một tia bình yên.

Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được Lưu Nhược Đồng cũng nghĩ giống mình. Cả hai đã bắt đầu có cảm giác mong chờ.

……..

- Bài này do chú viết?
Thái Chánh Dương chỉ chỉ tờ Nhật báo kinh tế trước mặt rồi hỏi Triệu Quốc Đống.

- Vâng.
Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Viết rất tốt, kết hợp công việc của Bộ năng lượng chúng ta cùng chính sách phát triển phía tây của Trung ương. Chủ nhiệm Kim – văn phòng nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện đã gọi điện tới hỏi anh về chú đó.
Thái Chánh Dương dựa lưng vào ghế rồi nói tiếp:
- Quốc Đống, chú đã đến bộ ba tháng rồi. Cảm thấy thế nào?

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, sao Thái Chánh Dương đột nhiên hỏi việc này?

- Rất tốt. Ở trên bộ em được tiếp xúc nhiều thứ mà ở tỉnh không thể tiếp xúc, rất nhiều vấn đề thấy toàn diện hơn. Nói thật có đôi khi em thấy ở đây có thể làm được một vài thứ mà bên dưới không thể làm, rất thỏa mãn. Nhưng có đôi khi em lại thấy việc mình làm không thể dùng từ ngữ và hình ảnh cụ thể mà diễn tả. Nếu là người khác chắc cũng cảm thấy như em.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và nói:
- Cảm giác này rất mâu thuẫn nhưng em thấy cũng khá phong phú. Không giống lúc trước em lo lên bộ không thể làm được gì.

- Quốc Đống, chú phải học cách nhìn vấn đề theo hướng vĩ mô, không nên suy nghĩ vào một hai chuyện cụ thể, biết không?
Thái Chánh Dương cười ha hả nói.
- Bài này của chú có tính đại cục cao. Anh đã đọc kỹ thì thấy vừa ở mức cao, vừa cụ thể. Chánh văn phòng Kim cũng khen không dứt. Còn bài viết Mê hoặc năng lượng mới của chúc lúc trước, anh thấy làm người ta hiểu ra rất nhiều. Chú có biết là Phó Thủ tướng Lục rất hứng thú với bài này không?

- Em vẫn suy nghĩ ở bộ vừa muốn làm việc vừa muốn thể hiện quan điểm của mình. Phát triển phía tây có ý nghĩa rất lớn, nhưng em vẫn thấy Trung ương mặc dù đưa ra tư tưởng này nhưng không đưa ra biện pháp thực tế. ngoài đường sắt Thanh Tàng ra thì các tỉnh gần như đều đợi Trung ương. Em đang suy nghĩ có phải Bộ năng lượng chúng ta nên đi trước một bước không?

Triệu Quốc Đống nói làm Thái Chánh Dương gật đầu cổ vũ hắn nói tiếp.

- Khu vực phía tây nhiều tài nguyên thiên nhiên nhưng phương tiện trụ cột lạc hậu. Bộ năng lượng cần làm như thế nào để đi trước một bước? Đầu tiên là phải đẩy mạnh khai thác thủy điện. Trên thực tế điểm này chúng ta cũng có nhiều quy hoạch nhưng vẫn không áp dụng trên quy mô lớn. Em cảm thấy có thể đẩy mạnh mức độ hơn nữa. Thứ hai, tăng cường xây dựng phương tiện trụ cột đối với nguồn năng lượng, điểm này là rất quan trọng. Khu vực phía tây có nguồn năng lượng phong phú, nếu không có hệ thống truyền tải điện tốt đưa đi thì dù chúng ta đầu tư lớn như thế nào vào khu vực phía tây cũng không mang lại hiệu quả thực sự. Điểm này em cảm thấy chúng ta trước đó đã bỏ qua, bây giờ phải lập tức bù đắp lại.

Thái Chánh Dương khá hài lòng. Xem ra ba tháng vừa rồi Triệu Quốc Đống đã chính thức quyết tâm suy nghĩ thực trạng phát triển của ngành năng lượng và đã làm khá xuất sắc.

Triệu Quốc Đống nhận ra Thái Chánh Dương có vẻ có gì đó muốn dặn mình. Vẻ mặt Thái Chánh Dương hơi lạ làm hắn rất khó hiểu.

- Quốc Đống, quan điểm của chú rất tốt. Nếu có thể thì anh đề nghị chú dành tâm sức chỉnh sửa lại một chút, viết ra một đề tài về sự phát triển nguồn năng lượng mới và an toàn năng lượng quốc gia, anh khi báo cáo công việc với Phó Thủ tướng Lục sẽ trích dẫn quan điểm của chú.

Triệu Quốc Đống nghe vậy không khỏi vui mừng.

Thái Chánh Dương đây chính là cảm thấy y trích dẫn quan điểm của Triệu Quốc Đống chính là được lợi về mình. Nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói nếu có thể biến ý đồ của mình thành ý tưởng của quốc gia thì đó mới là quan trọng nhất.

Về phần quan điểm đó chính là do hắn kết hợp với tri thức sau này cùng vài kiến thức hắn có được khi đến Bộ năng lượng làm. Nếu có thể giúp Thái Chánh Dương một chút, Triệu Quốc Đống càng vui vẻ.

- Tốt quá, lúc nào anh cần? Nếu như cần chi tiết hơn thì em sẽ tìm thêm tài liệu.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Trước tháng ba. Anh muốn báo cáo với Phó Thủ tướng Lý trước hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân, sau đó sẽ đưa ra thảo luận trong hội nghị, nhanh chóng đưa quan điểm vào thực tế.
Thái Chánh Dương thở phào nhẹ nhõm giống như cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
- Sang năm là năm cuối cùng của khóa này, anh hy vọng có thể chứng thực một vài quan điểm của chúng ta khi anh còn làm Bộ trưởng Bộ năng lượng.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu.

- Quốc Đống, sang năm chú có ý gì không?
Thái Chánh Dương đột nhiên nói.
- Chú tiếp tục làm ở bộ hay đổi nơi khác?

- Thái ca, anh muốn xuống tỉnh?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu. Sang năm sẽ tiến hành điều chỉnh lại bộ máy cán bộ, một nhóm cán bộ trẻ trung sẽ được điều lên vị trí quan trọng hơn. Như đám người Ninh Pháp, Thái Chánh Dương sẽ đón một thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp chính trị của mình.

- Nếu như không có bất ngờ xảy ra thì anh sẽ xuống tỉnh.
Trước mặt Triệu Quốc Đống, Thái Chánh Dương cũng không giấu. Thực ra việc này cũng không phải bí mật gì. Thái Chánh Dương đã qua tuổi 50 có cơ hội xuống địa phương làm một khóa cũng là hy vọng của y. Nếu như thuận lợi có lẽ còn tiến thêm bước nữa.
- Chú thì sao, chú định như thế nào?

- Em không biết, bây giờ vẫn chưa nghĩ kỹ.
Triệu Quốc Đống nói.

- Nếu không muốn về tỉnh An Nguyên thì có thể đi theo anh, đương nhiên nếu chú thấy ở bộ phát huy được hơn thì có thể tiếp tục ở lại bộ rèn luyện hai năm. Mọi việc do chú.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói.