Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 118




- Ồ.
Nhâm Vi Phong có chút kinh ngạc nói:
- Nói nghe xem.

- Tốc độ tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng năm nay khá nhanh, tôi đoán theo xu thế hiện nay thì năm nay đạt thứ nhất không vấn đề gì, thu hút tài chính của Ninh Lăng cũng đứng đầu toàn tỉnh, lấy được thành tích đó không phải bản lĩnh của riêng ai, không ai có thể làm được cả. Đây là sự đồng tâm hiệp lực của toàn bộ Ninh Lăng. Bắt đầu từ năm trước đến năm nay tôi thấy ban đầu khi Hoàng Lăng bị bắt mọi người lo, sau đó yên tâm rồi cuối cùng đồng tâm hợp sức, có thể nói điều này là do cố gắng của toàn bộ bộ máy Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng.

Nhâm Vi Phong kiên nhẫn nghe Triệu Quốc Đống đi đường vòng. Nhâm Vi Phong có thể đại khái nghe ra ý của Triệu Quốc Đống, chỉ là người này hình như tìm nhầm của thì phải.

- Lục Kiếm Dân trầm tĩnh, Vưu Liên Hương khôn khéo, có năng lực. Tiêu Phượng Minh lão luyện. bọn họ đều có năng lực, tôi không dám tự khen nhưng bọn họ dù ai ra ngoài làm Bí thư thị ủy hay Thị trưởng đều không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống tiếp tục nói.

- Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên trong khoảng thời gian này đi đến các nơi khảo sát làm tôi mơ hồ hiểu ra vấn đề. Đường Giang, Vinh Sơn cùng Lô Hóa đều là các nơi mấy năm không khởi sắc. Miên Châu, Kiến Dương lại giảm tốc, ảnh hưởng đến sự củng cố địa vị của tỉnh ta trong mười mấy năm qua. Vĩnh Lương đạt thứ hai, chỉ sợ Miên Châu Kiến Dương muốn đoạt lại vị trí là rất khó khăn. Có khi sang năm Hoài Khánh sẽ đẩy hai thành phố này xuống hạng.

Nhâm Vi Phong nở nụ cười vui vẻ nghe Triệu Quốc Đống phân tích.
- Vậy sang năm Ninh Lăng các cậu có phải cũng có thể giẫm Miên Châu Kiến Dương xuống dưới chân?

- Ha ha, điều này khó nói. Trên chiến trường ai không muốn giành phần thằng? Hạng mục Fukuda cũng là do Ninh Lăng đoạt của Tân Châu và Miên Châu. Nếu nói điều kiện thì Miên Châu hơn, nó vừa lúc dễ dàng hợp với hai trụ sở sản xuất ô tô lớn là An Đô và Trùng Khánh. Tân Châu cũng không kém, đây là nơi giao nhau giữa Đinh Sâm Tây Liễu và An Quế, có cảng Tân Châu và đường cao tốc An Quá, bên đó còn gần trụ sở sản xuất ô tô Liễu Châu, như vậy Ninh Lăng chúng tôi sao có thể giành phần thắng?

- Điều kiện cơ sở vật chất không phải quan trọng nhất, chúng tôi chỉ dùng hệ thống phục vụ và tác phong làm việc để thuyết phục bọn họ. Công tác có thể cung cấp công nhân đã qua tập huấn và nơi ở, sống và giải trí cho nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật của bọn họ, cũng đưa ra chế độ trợ cấp cho các chuyên gia, đây là pháp bảo để chúng tôi giành chiến thắng.

Nhâm Vi Phong gật đầu, Triệu Quốc Đống này có thể rất giỏi nói. Hắn có lẽ muốn thuyết phục mình nên mới mịt mờ nói ra cách làm của Ninh Lăng, nếu người bình thường muốn hắn nói những điều này là không thể.

- Trụ cột kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Bí thư Ứng cùng Chủ tịch Tần còn trẻ, còn có hy vọng tiến lên thêm. Nhưng lên như thế nào thì phải do kiến trúc thượng tầng quyết định, nhưng kiến trúc thượng tầng do cái gì ảnh hưởng? Đó là trụ cột kinh tế. Ai có thể chứng minh mình có trụ cột kinh tế chắc chắn, người đó có thể được hai vị lãnh đạo chủ yếu tin tưởng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Vĩnh Lương và Hoài Khánh phát triển rất nhanh, chẳng qua đây là do hai năm trước bọn họ chiếm ưu thế, nhưng bây giờ ưu thế đó đã chuyển sang Ninh Lăng chúng tôi. Nửa năm nay đã chứng minh lời tôi nói, sang năm Ninh Lăng không cần chứng minh với ai, sự thật sẽ nói rõ tất cả.

- Quốc Đống, rất có chí khí. Tôi nghĩ Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên thích nghe lời cậu nói đó.
Nhâm Vi Phong cười ha hả nói:
- Chẳng qua toàn tỉnh chỉ có mình Ninh Lăng phát triển là không đủ, cậu là ủy viên Tỉnh ủy, phải đứng ở góc độ cao mà nhìn nhận vấn đề. Đối với Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên mà nói, bọn họ cũng phải suy nghĩ làm như thế nào để chấn hưng các thành phố công nghiệp trước đây là Đường Giang Vinh Sơn, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay của Tỉnh ủy, Ủy ban. Tôi đang suy nghĩ đề nghị với Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên về việc tổ chức hội nghị thu hút đầu tư toàn tỉnh ở Ninh Lăng, cậu thấy sao?

Triệu Quốc Đống há hốc mồm suy nghĩ ý trong câu này. Hắn đang định tạo xu thế cho Lục Kiếm Dân, Vưu Liên Hương và Tiêu Phượng Minh, không ngờ Nhâm Vi Phong lại đưa ra đề xuất này. Nhưng hắn nghĩ đây là việc tốt, công tác thu hút đầu tư do Vưu Liên Hương phụ trách, có thể để Vưu Liên Hương lộ mặt, giới thiệu kinh nghiệm thu hút đầu tư của Ninh Lăng.

- Được, Chủ tịch Vi Phong, ngài đã bố trí thì có gì để nói chứ. Chẳng qua Ninh Lăng chúng tôi như vậy thì nếu bị người khác học hết thì còn gì ưu thế. Tỉnh không định bồi thường Ninh Lăng một chút gì sao?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Cậu định bồi thường gì. Có phải cảm thấy điều kiện Vinh Sơn Đường Giang rất tốt không? Vậy tôi có thể đề nghị Tỉnh ủy điều cậu tới đó làm Bí thư thị ủy.
Nhâm Vi Phong châm chọc.

Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay xin hàng:
- Ngài tạm tha cho tôi đi. Tôi không phải sợ đi hai nơi đó, chỉ là tôi vừa tới Ninh Lăng chưa đầy năm, mới bắt đầu vào quỹ đạo công việc mà lại đẩy tôi đi là sao? Hơn nữa Ninh Lăng đang trong thời kỳ quan trọng, đợi thêm hai năm nữa thì Tỉnh ủy bảo tôi đi đâu cũng được.

- Ha ha, hai năm nữa sợ là cậu không tới đó, mà đưa cậu lên vị trí cao hơn.

Nhâm Vi Phong cười cười một tiếng.

- Ha ha, bây giờ tôi còn chưa dám nghĩ tới, chẳng qua nếu thật sự có ngày đó thì cũng phải nhờ ngài giúp đỡ.

Nhâm Vi Phong nghe như vậy không khỏi động tâm.

Triệu Quốc Đống này là người đáng quan hệ, không chỉ vì hắn có tương lai phát triển mà còn do tính cách của hắn.

Đây là người nhớ ơn, từ quan hệ của hắn và Tương Uẩn Hoa là có thể nhận ra. Tương Uẩn Hoa khi làm Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng đã giúp đỡ Triệu Quốc Đống, cho nên Triệu Quốc Đống nhớ kỹ ân tình này. Tương Uẩn Hoa thay đổi địa vị cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và Tương Uẩn Hoa. Đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến Qua Tĩnh coi trọng Triệu Quốc Đống.

Mấy năm qua đi, hắn và mình từ lúc gặp vì công việc đã trở nên khá hợp ý, sau đó đến bây giờ đã có chút tình cảm, không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Có thể thi thoảng trao đổi, nói chuyện với nhau.

- Quốc Đống, cách làm hiện nay của cậu là rất đúng, không nên chỉ nhìn vào công việc cụ thể trước mắt, phải cải tiến, hoàn thiện chế độ. Chỉ bằng vào năng lực cá nhân của cậu thì chỉ có thể thu hút một hai, thậm chí ba hạng mục nhưng không thể tạo thành quỹ đạo phát triển lâu dài được.
Nhâm Vi Phong nghiêm túc nói:
- Cậu lúc ở Hoài Khánh đã ý thức được vấn đề này, muốn thay đổi nhưng tôi cảm thấy cậu chưa chính thức áp dụng được đã phải rời đi. Bây giờ cậu ở Ninh Lăng thì nên suy nghĩ làm việc này.

Triệu Quốc Đống gật đầu không nói.

Đây có thể nói là lời vàng ngọc của Nhâm Vi Phong. Nếu muốn một nơi phát triển liên tục thì cơ chế là quan trọng nhất. Chỉ có giải quyết vấn đề cơ chế, làm cho hình thành một hệ thống tốt đẹp mới có thể lan san các ngành khác. Chỉ dựa vào bản lĩnh cá nhân thì khá có hạn. Hắn bây giờ đang cố gắng phổ biến mấy thứ này ở Ninh Lăng, cuối cùng muốn xác định chế độ này. Đương nhiên đã xác định không có nghĩa không thay đổi, nó cần thay đổi theo tình hình thực tế.