Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 35




Thấy hai người đều rất kinh ngạc, Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói:
- Giáo sư Bùi, giáo sư Tiêu, tôi không phải là nịnh bợ chứ? Giáo sư Bùi không cần phải nói, đó là giảng viên của tôi. Bên giáo sư Tiêu thì bởi vì tôi vẫn rất hứng thú với việc dùng tre thay vật liệu xây dựng hiện có trong nghiên cứu của ngài, nhất là trong xây dựng hiện đại dùng rất nhiều sỏi đá, sắt thép, xi măng gây ô nhiễm môi trường, hơn nữa còn có nhiều lúc đạt hiệu quả kém. Nếu có thể dùng tre gỗ thay cũng là xây dựng theo hướng bảo vệ môi trường.

Bùi Hoài Viễn cùng Tiêu Hoa nhìn nhau, Tiêu Hoa cười nói:
- Bí thư Triệu, thật không ngờ cậu là quan chức mà cũng hứng thú với việc này, đúng là nằm ngoài suy đoán của chúng tôi.

- Ha ha, giáo sư Tiêu không nên nhìn tất cả quan chức chính phủ đều như nhau mà. Xem ra giáo sư Tiêu đã đạt thành công trong nghiên cứu?
Triệu Quốc Đống thử hỏi. Lúc ở Hoài Khánh hắn biết Tiêu Hoa đạt tiến triển lớn trong nghiên cứu.

- Ừ, cũng có tiến triển khá lớn, đang định báo cáo lên bộ Khoa học công nghệ để xin lĩnh thưởng.
Bùi Hoài Viễn trả lời giúp đồng nghiệp.
- Sao thế Tiểu Triệu, cậu có hứng thú như vậy làm gì?

- Giáo sư Bùi, ngài biết tôi bây giờ đã đến Ninh Lăng. Ninh Lăng chúng tôi có rất nhiều tre, diện tích rừng tre trên 2,2 triệu mẫu. Chỉ riêng huyện Phong Đình đã có 700 ngàn mẫu, Vân Lĩnh, Thổ Thành, Đông Giang, Khuê Dương cũng có trên 200 ngàn mẫu, là nơi phân bố rừng tre chủ yếu của tỉnh, chiếm diện tích ¼ của tỉnh. Tôi đang cân nhắc nên dùng cách gì để khai thác một cách tốt nhất tài nguyên này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bây giờ việc khai thác tre là thấp, giá trị không cao, không phải là cách làm lâu dài.

Tiêu Hoa có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua đồng nghiệp rồi nói:
- Bí thư Triệu, cậu có hứng thú với nghiên cứu của tôi như vậy, có phải là cảm thấy nghiên cứu của tôi có hy vọng thay đổi việc gia công sản xuất tre hiện nay?

- giáo sư Tiêu là nhà khoa học đi tiên phong trong lĩnh vực này, nếu như có thể may mắn mời giáo sư Tiêu đến Ninh Lăng chúng tôi chỉ điểm việc khai thác tài nguyên tre, đây là phúc cho dân chúng Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Bùi Hoài Viễn đang cười cười với mình nên khá khiêm tốn nói:
- Ninh Lăng chúng tôi năm nay dự định phát triển ngành bảo vệ môi trường.

- Ồ, Ninh Lăng coi ngành bảo vệ môi trường làm ngành phát triển chiến lược sao?
Tiêu Hoa nở nụ cười miễn cưỡng có vẻ không tin.

- Giáo sư Tiêu, Ninh Lăng chúng tôi có thể có trụ cột thấp một chút nhưng chúng tôi cũng có trụ cột nhất định, đồng thời Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chúng tôi rất coi trọng và ủng hộ việc bảo vệ môi trường, đã thu hút một vài công ty lớn trong lĩnh vực đến Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống không quá để ý đến vẻ mặt đối phương mà tiếp tục nói theo ý của mình.

- Ví dụ như công ty trách nhiệm hữu hạn máy hút bụi Neo – nước Đức đã lựa chọn đặt trụ sở ở Ninh Lăng chúng tôi. Máy hút bụi và thiết bị thông gió của bọn họ chiếm trên 40% thị trường tỉnh An Nguyên, cũng chiếm giữ thị phần số một ở các tỉnh thành lân cận.

Tiêu Hoa hơi đổi sắc. Công ty Neo y mặc dù không quá rõ nhưng đây là công ty nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực sản xuất thiết bị bảo vệ môi trường, không ngờ lại đầu tư vào Ninh Lăng.

Bùi Hoài Viễn dù sao cũng tiếp xúc nhiều với quan chức chính quyền nên cười nói xen vào:
- Tiểu Triệu, giáo sư Tiêu Hoa quả thực có đột phá trong nghiên cứu. Nếu Ninh Lăng thật sự có hứng thú trong điểm này thì đợi sau khi Đại hội Đảng kết thúc cậu đến trường gặp giáo sư Tiêu. Lão Tiêu, anh thấy sao?

Tiêu Hoa gật đầu.

Triệu Quốc Đống cũng cười cười bắt tay chào tạm biệt hai người.

Có thú vị chính là vị giáo sư Tiêu có vẻ rất coi trọng thành quả nghiên cứu của mình, xem ra nó có giá trị thực tế, chuyện này Triệu Quốc Đống quyết định ghi nhớ, chờ xong Đại hội Đảng sẽ đến gặp và trao đổi.
….
Trung tâm văn hóa nghệ thuật tỉnh lần đầu tiên làm hội trường diễn ra Đại hội Đảng. Đại hội Đảng 8 thì nơi này chưa xây dựng xong, mà bây giờ quy mô hội triển lãm quốc tế An Đô còn có quy mô, vị trí địa lý tốt hơn. Chỉ sợ các hoạt động chính của tỉnh sẽ diễn ra ở đó.

Hội nghị toàn thể đại biểu lần thứ hai đã kết thúc, thông qua hội nghị lần này sẽ xác định Ủy viên Tỉnh ủy cùng với Ủy viên dự khuyết.

Triệu Quốc Đống ra khỏi trung tâm không trực tiếp về khách sạn mà đến Ngự Đình.

Ngự Đình là một câu lạc bộ sang trọng hàng đầu đẩu An Đô, nó chủ yếu phục vụ uống trà và café, ngoài ra còn có một quán bar.

Đây là hạng mục kinh doanh của Thiên Phu An Đô. Sau khi xây dựng xong Lan Khê Ngự Uyển đã thừa một khu đất nhỏ, Hứa Minh Viễn liền động tâm nên mới xây dựng khu này với kiến trúc cổ và thành câu lạc bộ.

Do nó nằm sát Lan Khê Ngự Uyển, thêm phong cách đặc biệt nên cũng thành nơi mà người giàu có hay đến.

Giá cả ở đây rất cao, câu nói không cần tốt nhất chỉ cần đắt nhất chính là phù hợp nơi này.

- Ồ, đúng là người bận bịu, đúng là hiếm khi thấy được chú. Sao, cuộc thảo luận chưa xong ư?
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống vừa vào liền cười nói. Y và Kiều Huy đã ngồi đợi được một lát.

- Em không có việc gì còn có thể đến câu lạc bộ này xông hơi mát xa cho thoải mái sao?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống và nói:
- Đây là đốt tiền đó.

- Quốc Đống, chú đừng có phỉ báng danh tiếng Ngự Đình, đây là nơi đặc sắc mà Thiên Phu An Đô làm ra đó. Mặc dù không phải ngành kinh doanh chính nhưng ít nhất đại biểu phong cách An Đô chúng ta. Chỉ riêng thiết kế, bố trí này thôi các câu lạc bộ bình thường sao có thể so sánh. Chú đây là châm biếm, cẩn thận Minh Viễn tìm chú lý luận đó.
Kiều Huy cười ha hả nói.

- Bồi ca, anh phải chú trọng cơ hội tham gia Đại hội Đảng lần này. Anh là đại biểu công ty tư nhân, anh phải đại biểu quần thể của mình phát biểu cái gì nên tiến hành.
Triệu Quốc Đống nhìn Dương Thiên Bồi và nói.

- Hừ, ai thích phát biểu thì cứ việc, Thiên Phu cũng không quá cần. Việc cải cách của Thiên Phu khi trước còn quy phạm hơn nhiều so với các công ty nhà nước hiện nay. Bây giờ có một số nơi rất to gan nên gây loạn. Còn Thiên Phu thì anh khá yên tâm.
Dương Thiên Bồi đắc ý nói.

- Vậy cũng chưa chắc, bây giờ nhiều người đều mở rộng phạm vi nghi ngờ, tất cả công ty tư nhân đều bị săm soi rất kỹ, ai dám nói mình tuyệt đối trong sạch chứ. Bồi ca, anh dám nói Thiên Phu thật không có chút tỳ vết nào sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Điều này anh không dám nói nhưng anh có thể vỗ ngực nói Thiên Phu sạch hơn nhiều so với công ty tư nhân khác, thậm chí là công ty nhà nước. Nếu không anh cũng không dám tự ưỡn ngực mình là đại biểu Đại hội Đảng tỉnh.
Dương Thiên Bồi cười nói.

- Cũng đúng, Bồi ca đúng là làm được. Báo cáo tài chính của Thiên Phu chúng ta đều rõ ràng, ngoài việc trốn thuế trong phạm vi hợp lý ra, những cái khác đáng thì chúng ta đều nộp, Thiên Phu cũng không ăn chặn. Bên kiểm toán đến Thiên Phu đều phải giơ ngón tay lên nói công ty xây dựng Thiên Phu chúng ta là sạch sẽ nhất, đây là nỗ lực lớn hơn nhiều so với các công ty khác.

Kiều Huy từng tranh chấp nhiều lần với Dương Thiên Bồi ở điểm này, nhưng Dương Thiên Bồi không chịu nhường. Bây giờ xây dựng Thiên Phu sắp lên thị trường chứng khoán, nhờ việc minh bạch tài chính nên công việc dễ dàng hơn.

- Bồi ca, xây dựng Thiên Phu lúc nào lên thị trường chứng khoán? Sang năm có thể không?
Triệu Quốc Đống cười nói sang việc khác.

- Chắc là được. Hiệu quả kinh doanh của xây dựng Thiên Phu mấy năm qua rất tốt nên anh thực sự không muốn lên thị trường chứng khoán.
Dương Thiên Bồi thở dài nói:
- Nhưng làm ngành này anh biết tâm tư đó là hạn hẹp. Lên thị trường chứng khoán không chỉ mang tới tài chính cho Thiên Phu, còn mang tới áp lực và động lực, phải có trách nhiệm với cổ đông, hơn nữa còn bị kiểm toán nghiêm ngặt nhưng như vậy cũng có cái lợi của nó.