Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 48




- Nội thành cũ của Ninh Lăng được quy hoạch từ thời Quốc dân đảng, sau đó cũng không biến hoá nhiều. Tôi đã cẩn thận xem thì quy hoạch của mấy khu khá tốt, giữ được nhiều kiến trúc cổ. Hiếm có nhất chính là sau thời đại cách mạng văn hóa mà vẫn giữ lại được.

Vưu Liên Hương biết phong cách nói chuyện của Triệu Quốc Đống, nếu muốn thuyết phục người khác thì từ đầu đã khiến người đó rơi vào kế hoạch của hắn, cho nên cô rất cảnh giác.

- Lại nói loại phong cách kiến trúc này trước đây chúng ta còn có thể thấy, nhưng bây giờ chỉ sợ xem được trên TV. Bây giờ do việc cải tạo nội thành nên hầu như không còn, nhất là các công trình có diện tích lớn như tiền trang là rất hiếm có. Mà khu Hoa Khê câu có rất nhiều nhà xây dựng bằng đá, đây là phong cách kiến trúc đặc sắc của các dân tộc thiểu số khu vực An Đông, theo tôi biết bây giờ chỉ còn duy nhất ở Thị xã Ninh Lăng là còn có nhiều nhà xây dựng theo phong cách kiến trúc này. Đây chính là báu vật mà tổ tiên ban cho Ninh Lăng chúng ta.

Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Vưu Liên Hương và khẽ mỉm cười.

- Nếu chúng ta muốn cải tạo nội thành cũ thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến phong cách kiến trúc, chính xác mà nói là phá vỡ. Tôi cũng không muốn bị mang tiếng kẻ phá hoại. Hình như mấy năm nay đều có không ít bộ phim lấy bối cảnh ở nội thành cũ Ninh Lăng chúng ta. Tôi nghĩ điều này chứng minh tính hấp dẫn của phong cách kiến trúc cổ. Đây là tấm danh thiếp cho đô thị Ninh Lăng chúng ta.

Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút. Ý đồ của Triệu Quốc Đống thì cô cũng mơ hồ nhận ra đôi chút. Ánh mắt của hắn người bình thường không thể so sánh, cũng không chắc nắm bắt được. Chung Dược Quân sợ là đã bỏ rất nhiều tâm sức mới có thể thuyết phục được Triệu Quốc Đống này.

Vưu Liên Hương sớm biết Triệu Quốc Đống không đến Ninh Lăng mà thôi, đã tới Ninh Lăng thì nhất định sẽ làm ra thứ gì đó, tuyệt đối không chỉ đơn giản về kinh tế mà còn có không ít thứ mới. Bây giờ xem ra cái gọi là danh thiếp đô thị là thứ đầu tiên Triệu Quốc Đống sẽ làm. Phương án của Chung Dược Quân vừa vặn trùng quan điểm với Triệu Quốc Đống.

- Vưu tỷ, tôi vẫn suy nghĩ một đô thị ngoài phát triển kinh tế ra thì phải lưu lại ấn tượng sâu sắc trong mắt mọi người mới được. Ninh Lăng nếu muốn thành đô thị hiện đại với những nhà cao tầng thì không thể so sánh với An Đô, Miên Châu, việc xây dựng thành thị của bọn họ hơn xa Ninh Lăng chúng ta. Nhưng Ninh Lăng cũng có ưu thế đó là một loạt kiến trúc xưa. Chị không cảm thấy nếu không lợi dụng các đoàn làm phim quay ở Ninh Lăng chúng ta là rất đáng tiếc sao?

Vưu Liên Hương nói:
- Quốc Đống, cậu là muốn lợi dụng việc này?

- Tại sao không chứ?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Phim Ngũ đóa kim hoa địa lý thì Điền Nam – Đại Lý là nơi rất nhiều người hướng tới. Một bộ Thiếu Lâm Tự làm cho Tung Sơn – Thiếu Lâm Tự là thánh địa du lịch không bao giờ suy tàn. Bộ Đèn lồng đỏ trên cao cũng làm cho điền trang Kiều gia được nhiều khách du lịch tới. Ngay cả Trúc Hải – Thục Nam tỉnh Xuyên cũng dựa vào bộ Ngọa hổ tàng long mà phát triển du lịch, tại sao chúng ta không lợi dụng nội thành Ninh Lăng với truyền thống dân tộc và lịch sử để thu hút khách.

Mắt Vưu Liên Hương sáng lên. Đầu óc Triệu Quốc Đống luôn trống trải hơn người, cũng không biết trong đầu hắn có gì nữa.

Thấy Vưu Liên Hương không nói gì, Triệu Quốc Đống cũng biết lời này của mình đã làm cô động tâm nhưng vẫn không đủ.

- Ngoài ra việc xây dựng khu Giang Đông tôi cũng có suy nghĩ của mình.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nói:
- Đúng như chị nói, Ninh Lăng còn có khoảng cách rất lớn với Tân Châu Lam Sơn, nếu muốn đuổi kịp thì phải có cách phát triển vượt xa tưởng tượng của mọi người.

- Ngoài thu hút đầu tư và tạo ra càng nhiều sản nghiệp trụ cột, tôi còn thấy có thể lợi dụng việc xây dựng đô thị mới mà lôi kéo kinh tế Ninh Lăng phát triển. Nói trắng ra đó chính là chính quyền đầu tư để kéo tài chính dân gian tiến vào, sau đó làm kinh tế phát triển với tốc độ chưa từng có.
Triệu Quốc Đống dừng lại như suy nghĩ:
- Theo tôi thấy cách này có thể kéo Ninh Lăng phát triển rất nhanh, mà Ninh Lăng chúng ta cũng có năng lực giải quyết vấn đề này.

- Đất biến thành vàng?
Vưu Liên Hương hỏi lại một câu. Đứa ngốc cũng có thể nghĩ được điểm này nhưng từ chính sách đến cách làm là cả một vấn đề, là rất mạo hiểm. Có thể mấy năm tới Ninh Lăng không thể tiến hành đô thị hóa như mục tiêu, không hấp dẫn đủ tài chính vào khu Giang Đông.

- Ừ, tôi nghĩ trong mấy năm tới thị trường bất động sản sẽ ấm lên liên tục. Nếu như chúng ta có thể thông qua một vài chính sách hợp lý dẫn hướng thì khu Giang Đông bên này hoàn toàn có thể thành tấc đất tấc vàng.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vưu tỷ, mời chị tin vào phán đoán của tôi.

Vưu Liên Hương một lúc lâu không nói gì. Làm Phó thị trưởng thường trực được phụ trách công tác tài chính của thị xã. Mặc dù nói Thị trưởng mới là người cầm đầu nhưng công việc cụ thể do Phó thị trưởng thường trực làm. Vưu Liên Hương năm nay đã gặp không ít lần bị người ta đi theo đòi nợ.

Ai cũng nói người cho vay là ông, người nợ là cháu nhưng đó là tư nhân. Chính quyền nợ tiền thì dù như thế nào cũng phải trả.

Mà bây giờ Triệu Quốc Đống lại muốn lấy tài chính Ninh Lăng ra đặt cược. Mặc dù Vưu Liên Hương tin tưởng Triệu Quốc Đống nhưng ở vấn đề này cô vẫn phải suy nghĩ rất nhiều.

- Quốc Đống, cậu thật sự cảm thấy dùng cách này có thể thành công trong thời gian dài sao?
Vưu Liên Hương thở dài nói.

- Không, tôi không cho rằng cách này có thể kéo dài, nó giống như đầu cơ nên chỉ trong thời gian nhất định mà thôi. Nhưng nếu khi đầu cơ chọn đúng thời gian thì sẽ đạt được lợi ích rất lớn. Chủ yếu là chị có nắm bắt cơ hội tốt hay không?
Triệu Quốc Đống tự tin nói:
- Vưu tỷ, tôi không phải người đánh cược, tôi biết việc gì có thể làm, việc gì không?

Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi gật đầu nói:
- Được, tôi tin cậu lần này.

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười. Mình là Bí thư Thị ủy, đối phương chỉ là Phó thị trưởng, sao lại đổi ngược thành mình nhờ chị ta vậy?

….

Trong thời gian này Triệu Quốc Đống đúng là khá mệt. Ngay cả hắn cũng nghĩ theo lý thuyết mình là Bí thư Thị ủy thì phải nhàn hơn khi còn là Thị trưởng mới đúng, nhưng sao hắn thấy làm suốt ngày là sao?

Sáng vừa dậy đã đầy việc, mà quyển sổ ghi chép công việc của hắn cũng dày đặc.

Vân Duệ lặng lẽ vào, lúc này Triệu Quốc Đống đang thưởng thức trà. Nhìn Vân Duệ vào, Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài nói:
- Vân Duệ, cậu hình như chưa từng chăm sóc người phải không? Ngay cả nửa tiếng cũng không cho tôi được rảnh sao?

Vân Duệ đã quen với cách nói này của Triệu Quốc Đống, chỉ có người rất thân cận thì Bí thư Triệu mới nói như vậy.

- Bí thư Triệu, đây là việc bất đắc dĩ mà. Chuyện hôm nay rất nhiều, sợ rằng ngài phải điều chỉnh một chút.
Vân Duệ cười khổ nói.

- Vân Duệ, cậu nói có hôm nào không như vậy? Tôi hình như chưa từng nghe cậu nói như vậy bao giờ cả. Bí thư Triệu, hôm nay chuyện không nhiều, ngài có thể rảnh nửa ngày, câu này sao tôi muốn nghe vậy.
Triệu Quốc Đống lắc lắc cổ rồi đặt cốc trà xuống.
- Hôm nay có chuyện gì.

- Sáng có hai việc, 9h Bí thư đảng ủy Tập đoàn quốc điện – Mã Cương và đoàn tới khảo sát trạm phát điện Cô Lỗ câu, văn phòng Thị ủy mời ngài và Thị trưởng Chung cùng với Thị trưởng Lý tham gia cuộc gặp, ngoài ra ngài.

- Tôi và Bí thư Mã đã gọi điện, tối cùng ăn cơm, tôi không tham gia cuộc gặp, mời Thị trưởng Chung tham gia. Thị trưởng Lý cùng Bí thư Mã đến Vân Lĩnh.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Còn việc gì nữa?

- 11h phó tổng Cục trưởng Tống – Tổng cục di sản văn hoá quốc gia cùng Cục trưởng Đào – cục di sản văn hoá tỉnh đến Thổ Thành kiểm tra di tích lịch sử quân sự ở Thổ Thành. Văn phòng Thị ủy hỏi ngài có muốn cùng Thị trưởng Chung tham gia cuộc gặp không?
Vân Duệ nhìn quyển sổ tay rồi nói.

- Ồ, đến nhanh như vậy sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc cũng khá vui vẻ.

Ngụy Hiểu Lam làm việc rất dứt khoát, có lẽ Đào Quốc Trì bị cô quấn lấy nên mới nhanh như vậy đã mời được người của Tổng cục di sản văn hoá đến. Công trình tu sửa di tích quân sự ở Thổ Thành đã được triển khai, nếu có thể xin được phê duyệt thì sẽ được kinh phí của Tổng cục, còn tăng thêm thương hiệu cho Thổ Thành.