Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 70




- Bí thư Triệu, chỉ sợ phải cân nhắc đến tình hình phát triển kinh tế của thị xã. Việc liên quan đến Tông Kiến thì không có gì để nói. Y chỉ là một Chủ tịch quận nên xử lý như thế nào cũng được. Nhưng liên quan đến lãnh đạo một công ty thì điều tra, thẩm vấn có thể nhưng không nên có hành vi quá, dù sao Tôn Trường Phú không phải thành viên tham ô, nếu như chính thức dùng biện pháp mạnh thì phải tuân theo trình tự pháp luật. Điểm này Bí thư Lam rõ hơn.

Lục Kiếm Dân xem ra rất thận trọng. Y chưa rõ thái độ của Triệu Quốc Đống nên không tiện tỏ thái độ.

- Ý của tôi là chủ yếu điều tra chuyện của bản thân Tông Kiến, đối với vấn đề của qư thì có thể điều tra nhưng không nên mở rộng, phải có chứng cứ rõ ràng, không được sơ sẩy.

Phải nói lời này của Lục Kiếm Dân rất phù hợp quan điểm của Triệu Quốc Đống. Điều tra thì có thể nhưng phải có ranh giới rõ ràng. Điều tra quan chức có thể nhưng điều tra công ty phải thận trọng, nhất là lãnh đạo của công ty thì càng phải cẩn thận hơn nữa.

Trên cơ bản mọi người thống nhất chuyện này làm Triệu Quốc Đống yên tâm đôi chút. Toàn Lực Trí muốn gây sự làm hắn rất khó chịu. Đây chính là khiêu khích, luôn gây phiền hà cho hắn. Có vẻ Toàn Lực Trí đã quên việc Ủy ban kỷ luật là triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy. Đừng tưởng rằng cho y một danh hiệu Phó bí thư Thị ủy là nghĩ rằng mình hơn hẳn kẻ khác. Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng.

Toàn Lực Trí và Lý Chiêu đến đều vui vẻ, nhất là trên mặt Lý Chiêu không giấu được sự hưng phấn.

Đối với Lý Chiêu mà nói việc thành công ép một Chủ tịch quận là thành công rất lớn. Vụ án của Hoàng Lăng, Ủy ban kỷ luật gần như không dính được gì, ngoài cung cấp đầu mối ra thì mọi việc do Ủy ban kỷ luật tỉnh làm. Điều này làm Lý Chiêu có chút nuối tiếc.

Lý Chiêu rất hăng hái giới thiệu tình hình vụ án. Tông Kiến đã khai nhận, hơn nữa có Viện kiểm sát phối hợp và lục soát được 200 ngàn tiền mặt trong nhà Tông Kiến, đồng thờ trong nhà Tông Kiến còn thu được những sổ tiết kiệm cùng Usd, vàng.

- Mặc dù Tông Kiến đã khai nhiều vấn đề nhưng chỉ thừa nhận nhận tiền tăng của qư, y phủ nhận giúp qư khi cải cách. Nhưng căn cứ tình hình chúng tôi nắm giữ y đã ra sức rất nhiều trong việc cải cách qư.
Lý Chiêu khẳng định nói:
- Y lúc ấy là Phó trưởng ban thư ký, Chánh văn phòng Thị ủy nên có quyền lên tiếng lớn ở việc này, cũng có sức ảnh hưởng lớn.

- Vậy các anh đã hỏi các quan chức có liên quan bên qư là tại sao bọn họ tặng Tông Kiến 200 ngàn không?
Triệu Quốc Đống không muốn nghe những thứ khác mà hỏi thẳng vào vấn đề.

- Bản thân Tôn Trường Phú nói mình có quan hệ tốt với Tông Kiến, mà tin cải cách qư cũng là do Tông Kiến cung cấp cho y, hơn nữa cũng cổ vũ y mua lại qư. Y cho rằng Tông Kiến giúp mình nhiều nên muốn cho Tông Kiến ít cổ phần. Nhưng Tông Kiến không nhận nên y cho Tông Kiến 200 ngàn tiền mặt, Tông Kiến cũng không từ chối.
Lý Chiêu cẩn thận nói.

- Vậy có thể xác định Tông Kiến bởi vì nhận 200 ngàn tiền mặt mà giúp Tôn Trường Phú mua lại qư với giá rẻ hơn bình thường không?
Triệu Quốc Đống nói.

- Bây giờ còn chưa thể xác định bởi vì lúc ấy việc định giá qư đều do tổ lãnh đạo ký tên.
Lý Chiêu do dự một chút rồi nói:
- Nhưng mà ..

- Khi tôi rời hỏi Tây Giang thì Tông Kiến đã được phái xuống Tây Giang làm Phó bí thư, quyền Chủ tịch quận, công việc cải cách sau đó không liên quan mấy tới y, hoặc là nói y không có bao nhiêu tác dụng, ít nhất ở việc định giá tài sản sợ rằng y không có năng lực ảnh hưởng. Nói cách khác y chỉ lợi dụng thân phận của mình khi ở văn phòng Thị ủy mà cung cấp tin tức cho Tôn Trường Phú, nhưng nhận 200 ngàn tiền mặt nhất định là có chuyện, còn xác định như thế nào phải do cơ quan tư pháp kết hợp tình hình thực tế mà đưa ra.
Triệu Quốc Đống cắt ngang lời nói của Lý Chiêu:
- Tôi đồng ý việc các anh bắt Tông Kiến, nhưng tôi không nhìn ra nhân viên của qư có vấn đề lớn như các anh nói. Hỏi phải nhanh, không được kéo dài.

- Bí thư Triệu, sợ rằng Ủy ban kỷ luật còn cần một ít thời gian điều tra nhân viên của qư. Tông Kiến bây giờ phản ánh vấn đề khá nhiều, ở điểm này?
Toàn Lực Trí đang nói lại bị Triệu Quốc Đống lạnh lùng cắt ngang:
- Lão Toàn, vấn đề của Tông Kiến là của Tông Kiến. Tôi ủng hộ các anh toàn diện điều tra Tông Kiến, nhưng trong báo cáo của các anh tôi chỉ thấy qư chỉ liên quan đến 200 ngàn tiền mặt. Tôi tin cho các anh điều tra như vậy là đủ rồi, nếu như chính thức cho rằng đã có thể do cơ quan tư pháp tham gia, tôi tin Viện kiểm sát sẽ có hành động thích hợp.

Dù là Lục Kiếm Dân hay là Tiêu Phượng Minh cùng với Lam Quang, Lý Chiêu đều thấy không khí nặng nề.

Toàn Lực Trí trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Triệu, tôi cho rằng việc điều tra qư không thể dừng lại ở đây, trong việc cải cách có không ít nghi vấn, có thể còn liên quan đến vấn đề khác.

- Tôi có nói các anh cần dừng lại không? Ủy ban kỷ luật các anh có thể dựa theo trình tự của mình mà điều tra. Nhưng tôi hình như đã nhắc anh là phải đứng ở góc độ toàn thị xã mà đối đãi vấn đề. Qư không chỉ là công ty rượu đại biểu của Ninh Lăng, nó còn là công ty nhà nước cải cách thành công nhất của Ninh Lăng. Anh cảm thấy Tôn Trường Phú vì việc này mà bỏ trốn sao? Tôi nghĩ là không, ba người bọn họ đều là cổ đông quan trọng của qư cơ mà. Tông Kiến bị bắt, các anh tiếp tục điều tra thoải mái. Về phần liên quan đến người khác thì chỉ cần các anh có chứng cứ có thể điều tra, thậm chí có thể mời Viện kiểm sát tham gia, tôi nghĩ tôi nói rất rõ ràng rồi chứ?

Triệu Quốc Đống nói rất nhẹ nhưng ai cũng nghe ra giọng tức giận của hắn.

- Bí thư Triệu, tôi bảo lưu ý kiến.
Toàn Lực Trí lạnh nhạt nói.

- Đương nhiên đó là quyền lực của anh, chẳng qua anh đầu tiên là Thường vụ thị ủy, sau đó mới là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Đống cũng bình tĩnh nói:
- Tôi tỏ thái độ, tôi chịu trách nhiệm.

- Được, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo ý của ngài.
Toàn Lực Trí khẽ gật đầu nói.

Khi Toàn Lực Trí, Lý Chiêu rời khỏi, dù là Tiêu Phượng Minh hay Lam Quang đều khẽ thở dài một tiếng. Cuộc va chạm này để bọn họ thấy phong thái của Toàn Lực Trí và tính cách cứng rắn của Triệu Quốc Đống.

- Kiếm Dân, Lý Chiêu là xuống rèn luyện hay là chính thức điều xuống?
Triệu Quốc Đống nhấp ngụm nước và nói.

- Là chính thức điều tới.
Lục Kiếm Dân hơi run lên.

- Tôi thấy như vậy, đồng chí Lý Chiêu có tính nguyên tắc rất mạnh, tôi thấy có thể điều đến Ban giám sát Thị ủy công tác. Lão Lam, biểu hiện của đồng chí Lạc Dục Thành thế nào?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói nhưng các vị đang ngồi đều chấn động. Bí thư thị ủy thật sự quá quyết đoán.

- Đồng chí Lạc Dục Thành là lãnh đạo rất có năng lượng ở Viện kiểm sát chúng ta.
Lam Quang ngầm hiểu.

- Ừ, tôi đề nghị điều đồng chí Lạc Dục Thành đến làm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, coi nhưng tăng cường xây dựng bộ máy Ủy ban kỷ luật, tăng cường sự lãnh đạo về phương hướng của Thị ủy với Ủy ban kỷ luật. Dược Quân, Kiếm Dân, Phượng Minh, các anh thấy sao?
Triệu Quốc Đống nhìn Lục Kiếm Dân.

Lục Kiếm Dân cười khổ một tiếng, mình có thể nói không sao? Lần này xem ra Toàn Lực Trí đã chọc tức Triệu Quốc Đống, đây là khiêu khích quyền lực của Bí thư thị ủy, nếu không đánh ngã khí thế của Toàn Lực Trí thì sau này Triệu Quốc Đống sao có thể triển khai công việc?

- Tôi đồng ý.
Chung Dược Quân không nói gì mà lập tức đồng ý.

- Tôi thấy có thể. Đồng chí Lạc Dục Thành làm Bí thư đảng ủy Quận Tây Giang trong thời gian dài, giác ngộ chính trị cao, lại xuất thân từ Viện kiểm sát, năng lực nghiệp vụ mạnh, năng lực phối hợp mạnh. Tôi tin anh ta sẽ phát huy tác dụng lớn hơn nữa trong cương vị Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.
Nếu không thể ngăn cản, Lục Kiếm Dân liền dứt khoát tỏ vẻ đồng ý. Hơn nữa y cũng có chút khó chịu với thái độ của Toàn Lực Trí.

- Được, đồng chí Lạc Dục Thành có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, giỏi đoàn kết các đồng chí, là đồng chí ưu tú.
Tiêu Phượng Minh nói.

- Ừ, xem ra chúng ta đã nhất trí về quan điểm, hội nghị lần sau do Phượng Minh nói ra việc điều chỉnh nhân sự này.
Triệu Quốc Đống nhìn Lam Quang rồi nói:
- Lão Lam, về phần Viện kiểm sát tôi thấy Đảng ủy chính pháp thị xã cũng nên chú ý nhiều, nhất là các vụ án có liên quan rộng thì cần chủ động đi trước, tăng cường lãnh đạo.

Lam Quang gật đầu, y đương nhiên biết đây là Triệu Quốc Đống tỏ vẻ không hài lòng với công việc của Viện kiểm sát.