Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 55




- Chuyện này tôi đã nói với anh rồi. Nếu như anh có nghi ngờ với Công an huyện, anh có thể tìm đến Công an huyện, thậm chí có thể trực tiếp lên thị xã, lên tỉnh.
Củng Minh Xương kiên nhẫn giải thích cho đối phương:
- Tôi mặc dù không phải pháp y chuyên nghiệp nhưng tôi đoán vết thương này của anh khá nhẹ, Công an huyện giám định thấy vấn đề không lớn, chủ yếu là kết quả giám định thì anh mới có thể kiện ra tòa đòi bồi thường.



- Chuyện này của anh tôi thấy có thể tìm lên huyện. Chính quyền thị trấn Trung Bá cho anh về nghỉ tuy có văn bản của huyện nhưng cũng phải bồi thường chứ, đây có cái lý đùn đẩy như vậy? Văn bản của huyện to hay pháp luật to? Chuyện này anh cảm thấy tranh chấp với thị trấn không tiện, anh có thể lên phản ánh với phòng Lao động hoặc Nhân sự trên huyện, nếu không được có thể đưa ra tòa, tôi thấy không vấn đề gì …

Trong một tiếng, Triệu Quốc Đống cùng mấy người Giải Hồng ngồi bên vừa uống trà vừa giả vờ nói chuyện. Cũng có mấy người chú ý đến bọn Triệu Quốc Đống, nhưng đây là nơi giao dịch trứng gia cầm lớn của Khuê Dương, mấy người kinh doanh trứng gia cầm đều tới đây nên hay có khách từ ngoài đến.



- Chuyện mà các anh nói sợ rằng phải lên huyện mới được, thị trấn sẽ không quản chuyện này. Anh nghĩ xem nhà máy giấy vừa được thị trấn cho người ngoài thuê, thị trấn cần là nhận tiền cho thuê, anh nói nó làm ô nhiễm nước mương, bọn họ nói không ô nhiễm, anh chứng minh nó ô nhiễm bằng cách nào? Việc này cần cục bảo vệ môi trường đến kiểm tra tước, rất phiền phức. Chuyện này tôi cũng đã biết nhiều năm nhưng không dễ làm. Tôi đề nghị cac anh tốt nhất lấy máy quay, máy ảnh chụp cá bị ô nhiễm nên chết, sau đó đưa lên cho phòng Bảo vệ môi trường huyện. Nếu phòng bảo vệ môi trường huyện mặc kệ hoặc kéo dài thời gian thì các anh trực tiếp đến văn phòng huyện, không sợ bọn họ không để ý tới.



Đoàn người Triệu Quốc Đống bắt đầu đi về là hơn 11h. Có không ít dân chúng đến văn phòng tư vấn luật của Củng Minh Xương, trong đó hầu hết là tranh chấp dân sự và kinh tế, viết văn bản, cố vấn, nhưng cũng có vài vấn đề về ô nhiễm môi trường, chiếm đất và tài chính thôn. Điều này làm Triệu Quốc Đống đánh giá Củng Minh Xương cao lên không ít.

Đối phương không thuần túy là làm việc, khi liên quan đến mấy vấn đề tranh cãi dân sự cần kiện cáo thì mặc dù cũng không nói rõ là cần lấy tiền nhưng cũng nhắc đối phương kiện cần phải trả tiền, khiến đối phương chuẩn bị tâm lý. Đây cũng là việc hợp tình hợp lý, chỉ làm việc không công, không lấy tiền thì không thể duy trì được lâu. Khi thu nhập không được đảm bảo thì sao anh thực hiện được chức trách đại biểu nhân dân của mình?

Không khí khi đến rất nhẹ nhàng, nhưng lúc về không khí trên xe lại khác. Dù là Mã Vạn Phúc hay Giải Hồng đều không nói nhiều và phải suy nghĩ. Triệu Quốc Đống đã đưa bọn họ đến hiện trường xem xét, tìm hiểu. Dù là Mã Vạn Phúc hay Giải Hồng đều cân nhắc xem làm như thế nào ứng phó với vấn đề mới sau chuyến đi ngày hôm nay.

Triệu Quốc Đống vốn đã chuẩn bị tư tưởng, mặc dù chỉ xuống xem thực tế có hơn tiếng, không thể chính thức hiểu rõ biểu hiện của Củng Minh Xương, nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy ít nhất mình có thể từ vài chi tiết mà phân tích ra tư tưởng, suy nghĩ của Củng Minh Xương.

Củng Minh Xương có điều kiện kinh tế thoạt nhìn không quá kém. Nhà y có ba cửa hàng thì có hai chỗ cho thuê, một được y mở làm văn phòng tư vấn pháp luật.

Không thể phủ nhận Củng Minh Xương sở dĩ tranh cử làm đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân cũng là có ý đồ riêng, theo Triệu Quốc Đống thấy đó là bình thường. Một người làm bất cứ công việc gì đều có mục đích và lý tưởng của anh ta.

Mà nếu như anh vì thực hiện nguyện vọng của mình theo một phương hướng tích cực, như vậy Triệu Quốc Đống thấy nó đáng để thử, tại sao không thể chuyển một tư vấn pháp luật ở văn phòng riêng vào văn phòng của Đại hội đại biểu nhân dân?

Khi Triệu Quốc Đống nói ý này ra, Mã Vạn Phúc và Giải Hồng đều cẩn thận suy nghĩ vấn đề mới này. Phòng làm việc cho đại biểu nhân dân? Một nơi để nghe quần chúng khu vực đó phản ánh vấn đề, tăng thêm việc hiểu rõ. Nhưng khi chính thức áp dụng có thể thực hiện đúng hay không, thậm chí biến thành một nơi khó giải quyết đối với chính quyền địa phương không?

- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy ý tưởng này của ngài sợ rằng còn cần phải suy nghĩ kỹ một chút mới được. Dù sao việc này chúng tôi chưa bao giờ gặp phải, công việc của đại biểu nhân dân là gì? Bọn họ có quyền lực và nghĩa vụ gì? Mặc dù đã có quy định pháp luật nhưng đó chỉ là chung chung, chính thức áp dụng vào thực tế sẽ có rất nhiều vấn đề.
Mã Vạn Phúc từ tốn nói.

- Đúng thế, Chủ nhiệm mã nói rất cụ thể. Tôi xin đưa một ví dụ đó là nếu như đại biểu nhân dân trong một hội nghị liên danh yêu cầu một đơn vị trả lời thuyết phục, có thể trong thời gian nhất định sẽ được gửi lại. Nhưng nếu như một đại biểu nhân dân gửi văn bản yêu cầu đốc thúc một việc cụ thể, anh ta có quyền và nghĩa vụ gì? Đọc tài liệu? Xem văn bản? Yêu cầu ngành liên quan hoặc là nhân viên phụ trách trải lời bằng miệng hoặc văn bản?
Giải Hồng bổ sung thêm.

- Lão Mã, đúng là có mấy vấn đề này nhưng bởi vì công việc này của chúng ta chưa từng triển khai cho nên một khi triển khai sẽ gặp phải. Nhưng tình hình thực tế mà nói chế độ đại biểu nhân dân của chúng ta đang không ngừng tìm kiếm hình thức mới mà thay đổi. Ví dụ như việc do lãnh đạo Đảng ủy kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, thoạt nhìn là để tăng sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác của Đại hội đại biểu nhân dân, nhưng điều này cũng khiến cho Đại hội đại biểu nhân dân mất đi quyền lực giám sát đối với Đảng ủy đã được quy định trong hiến pháp. Đại hội đại biểu nhân dân rốt cuộc sẽ làm gì? Chính là muốn đi điều tra, tìm hiểu tình hình rồi đến cuối năm họp giơ tay biểu quyết sao? Vậy có bao nhiêu tác dụng giám sát, đốc thúc Đảng ủy, chính quyền?

Triệu Quốc Đống nói làm cả Mã Vạn Phúc, Giải Hồng chấn động, đều vểnh tai nghe vị Bí thư thị ủy nổi tiếng làm kinh tế này có ý kiến gì mới trong vấn đề này.

- Ý của tôi rất đơn giản. Đại hội đại biểu nhân dân phải phát huy tác dụng, phải thực hiện chức trách của mình, không nên chỉ giới hạn ở việc điều tra và họp, mà phải phát huy khả năng giám sát, phối hợp và xúc tiến. Đồng thời cũng phải phat huy tính chủ quan năng động của từng đại biểu nhân dân, chủ động tham gia nghị chính, mà tham gia nghị chính cũng không phải là tham gia mấy hội nghị hàng năm, mà phải chứng thực vào trong công việc hàng ngày.

- Đương nhiên bởi vì đại biểu nhân dân của chúng ta không phải đại biểu chuyên trách, đều có công việc của mình. Nhưng tôi cảm thấy đối với những người rảnh rỗi hơn một chút thì có thể mở rộng cánh cửa cho bọn họ, để bọn họ làm nhân viên giám sát các ngành chức năng, bởi vì bọn họ đại biểu cho cơ quan quyền lực.

Mã Vạn Phúc và Giải Hồng gật đầu vì ý này của Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu, ý tưởng của ngài thì tốt nhưng tôi cảm thấy sợ rằng muốn áp dụng vào thực tế sẽ cần một quy hoạch chu đáo.

- Tôi cảm thấy Củng Minh Xương là đối tượng thí điểm rất tốt. Nếu anh ta đã có nhiệt tình và ý tưởng, chúng ta cũng nên bảo vệ và cổ vũ. Đương nhiên hôm nay chúng ta chỉ hiểu một chút tình hình, sau đây cần tích cực liên lạc với Đại hội đại biểu nhân dân Khuê Dương, hiểu thêm về Củng Minh Xương. Ý của tôi là không nên chỉ nghe ý kiến của huyện, mà phải xem Củng Minh Xương đã làm gì, được dân chúng ủng hộ hay không mới là quan trọng nhất. Không điều tra sẽ không có quyền lên tiếng, đó là nguyên tắc cơ bản nhất trong công việc của chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói.

Mã Vạn Phúc và Giải Hồng đều cẩn thận cân nhắc ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Khuê Dương hai năm nay phát triển không chậm nhưng cũng xảy ra vài vấn đề, nhất là mâu thuẫn xã hội thiếu chút nữa tạo thành sự kiện quần thể.

- Nếu như bởi vì các cơ quan hành chính không làm đúng quy định khiến Củng Minh Xương đại diện quần chúng kiện thắng bọn họ, khiến bọn họ mất mặt rồi cho rằng Củng Minh Xương gây phiền toái cho bọn họ, tôi cảm thấy người như Củng Minh Xương cần được bảo vệ. Bởi vì người như Củng Minh Xương có thể đứng ở một lập trường trung lập nhìn nhận vấn đề, có thể làm cầu nối trung gian giữa quần chúng với Đảng ủy, chính quyền. Quần chúng có gì khúc mắc có thể tới tìm bọn họ trước rồi phản ánh vấn đề lên cho Đảng ủy, chính quyền, đây là điều chúng ta mong được thấy. Nhất là ở thời kỳ cải cách này thì mâu thuẫn xã hội càng lúc càng nhiều, loại người trung gian này càng thêm quan trọng.