Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 98




Vưu Liên Hương đã sớm đợi Triệu Quốc Đống ở phòng khách.

Việc Triệu Quốc Đống tới thăm làm Vưu Liên Hương rất vui. Nói thật cô đã muốn gặp Triệu Quốc Đống nhất là vào lúc này.

Chỉ có ngồi trên vị trí này mới chính thức cảm nhận được hương vị của nó.

Lúc trước cô thấy Chung Dược Quân trông khá dễ dàng, Vưu Liên Hương thậm chí còn có chút ghen ghét và bất bình. Hầu hết công việc đều phân công cho các Phó thị trưởng, Chung Dược Quân chỉ vỗ bàn quyết định, quan tâm một chút mà thôi.

Quy hoạch công việc cũng có thư ký và nhân viên văn phòng nghĩ ra trước, cùng lắm chỉ đưa ra quan điểm mà thôi. Đương nhiên còn có người hoàn thiện thêm cho Thị trưởng nữa, phát biểu cũng có người chuẩn bị bản thảo, muốn thì cứ chiếu theo đó mà đọc, không muốn thì tự phát huy, không chừng người ta còn thấy anh có khả năng hùng beienj. Làm lãnh đạo cao nhất thật ra chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Nhưng khi chính mình ngồi trên vị trí này, Vưu Liên Hương mới cảm thấy nó khác hẳn.

Có lẽ do tình hình về mọi mặt của Đường Giang không tốt nên làm Thị trưởng khó khăn hơn nhiều. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu. Dù là Lam Sơn, Ninh Lăng hoặc là Nam Hoa thì làm Thị trưởng cũng không đơn giản. Chức Thị trưởng và Phó thị trưởng có chênh lệch quá lớn. Thị trưởng là người phải đưa ra quyết định, Phó thị trưởng chỉ là người chấp hành. Muốn quyết định còn cần tự mình phân tích, phán đoán, quyết định có hậu quả gì thì phải tìm mọi cách bù lại.

Thị trưởng là như vậy, áp lực của Bí thư thị ủy càng lớn hơn nữa. Đây là anh phải xác định được phương hướng chung, đưa ra các quyết định để bên chính quyền thực hiện. Vưu Liên Hương bây giờ mới cảm nhận sâu sắc hương vị của người đứng đầu một thị xã. Cô không biết tại sao Triệu Quốc Đống ở vị trí như vậy lại thoải mái đến thế. Mà mình mới bắt đầu làm Thị trưởng có vài tháng đã thấy rất mệt mỏi rồi.

Cô rất muốn hỏi Triệu Quốc Đống xem nên làm Thị trưởng như thế nào, nhất là ở nơi chậm phát triển như Đường Giang.

Trước mặt người ngoài thì trông Vưu Liên Hương luôn đầy tự tin, ung dung ưu nhã, nhưng nỗi khổ trong lòng chỉ có Vưu Liên Hương là tự hiểu. Mà điều đó cô cũng không thể nói ra với người ngoài.

Bí thư Thị ủy Kim Đại Giang đến Đường Giang sớm hơn Vưu Liên Hương năm rưỡi, là người điều từ vị trí giám đốc sở Nội vụ tỉnh tới. Mặc dù đến sớm hơn Vưu Liên Hương năm rưỡi nhưng Vưu Liên Hương cảm thấy Kim Đại Giang khác hẳn so với Triệu Quốc Đống. Đây là người nói năng có lý lẽ, chuyện lớn nhỏ đều có trật tự, khá dễ gần, giỏi nói, lúc họp luôn đưa ra các dẫn chứng, thao thao bất tuyệt, hơn nữa cũng không quá hẹp hòi. Có thể nói các cán bộ bình thường của Thị ủy, Ủy ban đều có ấn tượng tốt đối với vị Bí thư thị ủy này, có thể nói gần như không tìm được khuyết điểm.

Nhưng Vưu Liên Hương lại thấy vị Bí thư thị ủy này cái gì cũng tốt nhưng lại thiếu một thứ.

Đó chính là khí phách.

Thiếu khí phách thì một Bí thư thị ủy sao có thể đủ tư cách.

Thiếu khí phách, anh sẽ thiếu uy tín trong Thị ủy; thiếu khí phách thì ở rất nhiều phương hướng lớn anh thiếu sự quyết sách; thiếu khí phách sẽ khiến trong nhiều công việc anh muốn đẩy mạnh thì bên dưới cũng chưa chắc chấp hành triệt để.

Khí phách là thứ quan trọng nhất đối với một Bí thư thị ủy.

Kim Đại Giang không có khuyết điểm gì nhưng lại thiếu khí phách. Nếu như Kim Đại Giang chỉ là một Phó bí thư hay Phó thị trưởng thì nó không quá quan trọng. Nhưng đối với Bí thư thị ủy của Đường Giang là nơi bị bệnh nhiều năm sẽ khác. Đường Giang cần một Bí thư thị ủy có khí phách, quyết tâm, nghị lực khôn cùng. Chuyện gì nên nói chuyện rõ ràng, chuyện gì chấp nhận mạo hiểm vượt qua quy định sẵn có, vượt qua cả nguyên tắc là điều anh cần làm.

Vì thế Vưu Liên Hương muốn hỏi Triệu Quốc Đống nếu gặp một Bí thư thị ủy như vậy thì Thị trưởng nên làm như thế nào mới tốt?

Dù là Vân Duệ hay Cung Vi đều biết lãnh đạo có chuyện riêng cần bàn, cho nên lúc ăn cũng biết ý chia làm hai bàn, mặc dù mỗi bàn chỉ có hai ba người.

Điều hòa sớm bật làm nhiệt độ trong phòng khá ấm. Vưu Liên Hương mặc áo khoác ngắn màu xanh trông khá tươi tắn. Triệu Quốc Đống bỏ áo khoác ngoài ra, Vưu Liên Hương cũng cởi áo màu xanh, lộ ra chiếc áo nhung bó sát người mầu đỏ làm tôn lên bộ ngực căng tròn, dưới eo được bó sát lại tạo thành đường cong quyến rũ.

Khuôn mặt cô vẫn tròn trịa như vậy, chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể từ trong mắt Vưu Liên Hương nhận ra cô khá mệt mỏi. Xem ra Vưu tỷ làm Thị trưởng rất mệt.

- Vưu tỷ, tôi mời chị một chén, chúc mừng chị chính thức bỏ chữ “quyền”, trở thành Thị trưởng chính thức.
Triệu Quốc Đống cười cười bưng chén lên cạn với Vưu Liên Hương.

- Được rồi Quốc Đống, Vưu tỷ tuy bây giờ như ngồi trên đống lửa nhưng vẫn cảm ơn cậu giúp đỡ. Không có cậu thì Vưu tỷ cũng không thể thành công.
Vưu Liên Hương nở nụ cười:
- Chẳng qua Quốc Đống, Vưu tỷ phải nói ý tốt chủ quan của cậu chưa chắc đạt được hiệu quả khách quan. Vưu tỷ bây giờ đúng là giống con lừa kéo cày ở ruộng nghèo.

- Ha ha, Vưu tỷ sao lại so sánh với lừa vậy? Đến mức như vậy không? Tình hình Đường Giang ở mức này thì dù trời có sập cũng còn có Bí thư gánh vác mà? Nếu có phiền toái cũng không đến lượt chị mới lên làm Thị trưởng phải gánh vác chứ?
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.

- Quốc Đống, tình hình an ninh trật tự của Đường Giang rất tốt, không thể xảy ra chuyện gì lớn cả. Nếu có xảy ra cũng từ mấy năm trước rồi, các công ty đáng phá sản cũng đã phá sản. Nghe nói trước đây cổng chính quyền thị xã thi thoảng xuất hiện vài trăm người vây lấy. Chỉ cần thấy xe con là ngăn lại khiến lãnh đạo thị xã phải mở cửa sau đi thông sang Thị ủy, nếu gặp dân chúng vây cửa là chuyển sang bên kia.
Vưu Liên Hương cười cười tự giễu.

- Vậy không phải quá tốt sao? Chỉ cần cục diện xã hội ổn định sẽ là thời cơ tốt để phát triển kinh tế.
Triệu Quốc Đống nhấp ngụm rượi rồi nói.

- Cục diện xã hội chưa nói là ổn định nhưng chỉ là do mọi người quen rồi nên không sợ nữa.
Vưu Liên Hương thở dài nói.

Triệu Quốc Đống không tiếp tục đề tài này nữa. Lời này Vưu Liên Hương có thể nói nhưng hắn là người ngoài không nên xen vào.

- Quốc Đống, tôi vừa đến Vưu tỷ thì cũng mang theo trái tim nhiệt huyết nhưng chưa đầy hai tháng mà máu sắp đông cứng lại rồi.
Vưu Liên Hương vỗ vỗ bộ ngực căng tròn của mình và cười khổ nói:
- Vẫn là cậu nói đúng, một nơi thể hiện tốt hay xấu không do cơ sở vật chất, không do sản nghiệp trụ cột lớn mạnh mà vẫn nằm ở quan niệm, ý thức tác phong của cán bộ, dân chúng.

Triệu Quốc Đống không đáp lời mà chỉ ngồi nghe Vưu Liên Hương thổ lộ. Hắn biết mình hôm nay không tránh được cửa này. Đây có lẽ là nguyên nhân mà Vưu Liên Hương muốn mình tới, cô cần người để tâm sự mà hắn là đối tượng tốt nhất.

- Điều kiện tự nhiên của Đường Giang tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Cơ sở vật chất tuy kém hơn Ninh Lăng bây giờ nhưng hơn xa Ninh Lăng ba bốn năm trước. Sản nghiệp vốn không kém nhưng mấy năm rồi giảm sút trầm trọng. Mấy ngành như dệt bông, nhựa, sản xuất đường, vật liệu xây dựng vốn là ngành trụ cột của Đường Giang, bây giờ về cơ bản đã sụp xuống. Công ty dệt bông Đường Giang cũng khá nổi tiếng trong nước những đã phá sản làm hơn ba ngàn công nhân mất việc làm. Thị xã phải gánh khoản nợ lương cho mấy ngàn công nhân, thêm vào đó là vài công ty lớn khác làm tổng công nhân mà thị xã phải quản đã trên 10 ngàn.

Vưu Liên Hương bất đắc dĩ nói:
- Nhà máy đường cũng từng rất phức tạp, có danh tiếng trong nước nhưng không ngờ theo nền kinh tế thị trường phát triển, nhà máy đường Đường Giang không khỏi theo kịp thời đại, chỉ hai năm đã giảm sút, bây giờ ở mức nửa sống nửa chết. Về phần ngành sản xuất nhựa, vật liệu xây dựng cũng tương tự như vậy. Có thể nói theo thời gian Đường Giang đã suy bại hoàn toàn. Bại trận không sao nhưng nhiều người muốn ăn cơm như vậy thì chỉ riêng việc trả lương, cấp tiền cho công nhân mất việc đã làm chính quyền mất không ít tiền.

Triệu Quốc Đống cũng biết sơ qua tình hình Đường Giang. Một thành phố công nghiệp từng đứng hàng đầu trong tỉnh nhưng bây giờ nó dần chìm đi, các thành phố, thị xã lân cận vươn lên càng làm Đường Giang thấy mất mát.

- Vưu tỷ, tình hình có lẽ không bi quan như chị nói, tôi rất muốn nghe xem chị có ý tưởng gì không.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.