Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 29




Triệu Quốc Đống mặc dù không biết Ngô Nguyên Tể là người như thế nào nhưng cán bộ có thể tới đây chưa chắc học xong sẽ lên chức, nhưng nó cũng có nghĩa là người đó thuộc diện được lựa chọn.

- Bí thư Ngô nói quá rồi, chẳng qua vừa lúc gặp cơ hội mà thôi.

- Hắc hắc, Bí thư Triệu quá khách khí rồi. Tôi là người thẳng thắn, tốt là tốt, tôi cũng biết một chút tình hình phát triển của Ninh Lăng. Hồng Sơn chúng tôi trên thực tế còn kém xa so với Ninh Lăng các anh.
Ngô Nguyên Tể nhìn qua là người khá thẳng:
- Bí thư Thái tỉnh tôi trong hội nghị công tác kinh tế đầu năm đã nói tới tình hình phát triển của Ninh Lăng. Tôi đang định sau đợt học này sẽ xin Tỉnh ủy và Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên để đến Ninh Lăng học tập kinh nghiệm.

Hồng Sơn là một thị xã lớn của Điền Nam, đứng tầm trung về kinh tế của tỉnh. Nó có tài nguyên phong phú nhất là du lịch. Triệu Quốc Đống cũng nghe qua về nơi này nhưng chưa được đến.

- Ha ha, Ninh Lăng chúng tôi cũng là do có đủ điều kiện thuận lợi nên mới được như vậy. Bí thư Ngô nếu đến Ninh Lăng chúng tôi thì tôi xin chào đón thị xã anh em đến truyền đạt kinh nghiệm cho Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống khá khách khí nói. Tên Ngô Nguyên Tể này chẳng lẽ biết quan hệ của mình và Thái Chánh Dương, sau đó muốn thông qua mình mà tạo quan hệ với Thái Chánh Dương? Nhưng theo hắn thấy có vẻ không phải. Thái Chánh Dương rời khỏi tỉnh An Nguyên đã vài năm, người trong tỉnh cũng không mấy người biết hắn có quan hệ với Thái Chánh Dương.

- Vậy thì tốt quá. Hết ba tháng học tôi sẽ mang các thành viên bộ máy Hồng Sơn tới Ninh Lăng học tập xem Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng hai năm qua phát triển kinh tế như thế nào? Mong qua đó làm thị xã chúng tôi có thể phát triển lên được.
Ngô Nguyên Tể cười ha hả nói.

Lễ khai giảng đã kết thúc, Triệu Quốc Đống gặp được người bạn học đầu tiên ở trong đợt tập huấn này.

Buổi chiều mấy vị lãnh đạo trường đến các lớp trao đổi nói chuyện. Đợt tập huấn này có hơn 150 người chia làm năm lớp.

Mấy vị lãnh đạo cũng giới thiệu qua tình hình, sau đó đưa ra vài yêu cầu chung chung, yêu cầu về tính kỷ luật, yêu cầu mọi người nghiêm túc học tập nâng cao năng lực của mình.

- Bí thư Triệu, có ở nhà không?
Triệu Quốc Đống vừa về phòng ngủ chưa kịp ngồi xuống đã có người gõ cửa. Hắn nghe ra đó là Ngô Nguyên Tể.

- Vào đi, tôi nói lão Ngô, tôi gọi anh lão Ngô, anh lại gọi tôi là Bí thư Triệu. Chiều nay lãnh đạo không phải đã nói chúng ta phải chuyển từ thân phận lãnh đạo sang học sinh sao? Anh gọi tôi là Quốc Đống đi.

- Được, Quốc Đống, tôi ở phòng đối diện với anh, nghe giáo viên chủ nhiệm nói tối nay lớp ta sẽ ngồi với nhau coi như để mọi người tự giới thiệu, làm quen với nhau. Tránh cho ra ngoài thấy cũng không biết xưng hô như thế nào.
Ngô Nguyên Tể không hề khách khí trực tiếp ngồi xuống.

- Uống chén chứ, đây là trà Bích Vụ Sơn chính tông nổi tiếng cả nước đó.
Triệu Quốc Đống giơ giơ hộp chè trong tay và nói.

- Ha ha, Quốc Đống, chè Bích Vụ Sơn này là đặc sản Ninh Lăng phải không?
Ngô Nguyên Tể nở nụ cười:
- Nói tới chè thì chè Bích Vụ Sơn sao có thể so sánh với Phổ Nhị Điền Nam bên tôi. Chè Phổ Nhị có một phần đến từ Hồng Sơn chúng tôi. Chè chỗ chúng tôi mới là chè không ô nhiễm, không có một công ty công nghiệp nào gần khu trồng chè, khí hậu tốt. Nếu cậu thích uống thì hôm nào tôi gửi cậu vài hộp.

- Lão Ngô, anh đừng nói, tôi không có sở thích gì ngoài uống chè xanh. Bây giờ đến Ninh Lăng công tác nên đổi sang chè này. Nếu anh đưa tôi vài hộp thì tôi cảm ơn.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống rồi nói:
- Sao, đang chờ đến giờ ăn à?

- Không, tôi thích hoạt động, không thích ngồi yên. Về phòng không có việc gì cũng chán. Dù sao mới đến đây, không ai tìm mình, không ai gọi điện cho mình làm tôi không quen mấy. Vì thế đi sang để làm quen mọi người một chút. Cạnh phòng cậu là ai thế?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi lắc đầu nói:
- Không rõ lắm, tôi cũng vừa về phòng đã ra ngoài đâu? Hay sang đó làm quen chút.

- Được, ra ngoài quen thêm vài người bạn cũng là chuyện tốt, ngày sau biết đâu có việc cần nhờ nhau giúp đỡ.
Ngô Nguyên Tể cười hì hì nói:
- Đi, chúng ta đi quanh các phòng một chút.

Triệu Quốc Đống không ngờ Ngô Nguyên Tể nói là làm nên cũng không tiện thoái thác. Vì thế hắn đành đi theo Ngô Nguyên Tể ra ngoài.

Cửa phòng bên đóng, Ngô Nguyên Tể không hề khách khí gõ cửa. Bên trong vang lên tiếng “mời vào”

Thấy cửa được mở ra, hai người đàn ông đứng ngoài cửa, người bên trong có chút kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì thế?

Ngô Nguyên Tể gãi đầu vì thấy mình có vẻ đường đột.
- Ha ha, xấu hổ quá, chúng tôi ở phòng bên cạnh anh, không có ý gì chỉ là sang làm quen mà thôi. Bắt đầu từ mai mọi người học cùng lớp, biết nhau trước cũng đỡ cho không biết tên mà.

Người đàn ông bên trong khá gầy, y lúc này mới có phản ứng. Y bỏ túi xuống và nói:
- Bảo sao trông quen quen, chào hai anh, tôi là Tôn Hiểu Xuyên đến từ tập đoàn hàng không Đông Hàng.

- Chào anh …..
Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống đều cười cười bắt tay đối phương.

Tôn Hiểu Xuyên khá nhiệt tình mời hai người ngồi xuống.

Tôn Hiểu Xuyên và Ngô Nguyên Tể này thật ra cũng có chút qua lại về công việc nhưng chủ yếu là chưa gặp. Trước đây tập đoàn hàng không Đông Hàng mua lại công ty hàng không Điền Nam, Ngô Nguyên Tể khi ấy còn làm Phó chủ nhiệm thường trực – Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh phản đối kịch liệt việc này. Mà lúc ấy Tôn Hiểu Xuyên làm ptg cũng kiên quyết phản đối việc này.

Tôn Hiểu Xuyên do kiên quyết phản đối nên tập đoàn không cho y tham gia vào việc này, vì thế hai người mới chưa từng gặp nhau.

Đến bây giờ việc mua công ty hàng không Điền Nam đã xong, mà Tôn Hiểu Xuyên đã được điều tới Hồng Sơn làm Bí thư thị ủy.

Triệu Quốc Đống cảm thấy không khí hơi khác lạ nhưng không ngờ trong đó lại có vấn đề như vậy. Hắn thấy Ngô Nguyên Tể ngẩn ra, Tôn Hiểu Xuyên lại có vẻ xấu hổ. Điều này làm hắn không hiểu được.

Cuối cùng vẫn là Ngô Nguyên Tể phá vỡ không khí:
- Tổng giám đốc Tôn, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Ha ha, đúng là câu nói oan gia ngõ hẹp.

Tôn Hiểu Xuyên thấy Ngô Nguyên Tể nói thoải mái như vậy nên khá phục:
- Chủ nhiệm Ngô, ồ, không đúng, bây giờ phải gọi là Bí thư Ngô mới đúng. Đứng ở góc độ tập đoàn thì tôi vẫn duy trì quan điểm của mình. Tập đoàn không nên mua lại công ty hàng không Điền Nam. Có thể nói văn hóa hai công ty khác nhau, khách hàng và phạm vi kinh doanh của hai công ty cũng khác nhau, không thể tạo thành hiệu ứng giúp đỡ lẫn nhau. Chẳng qua đây đã là chuyện quá khứ rồi, Bí thư Ngô, anh cũng không phụ trách việc này nữa, chúng ta nên nhìn về phía trước.

Nghe Tôn Hiểu Xuyên nói như vậy, Ngô Nguyên Tể không khỏi nở nụ cười. Đứng như lời Tôn Hiểu Xuyên nói, bây giờ hai người ở hai vị trí khác nhau nên suy nghĩ vấn đề cũng đã khác trước.

Hai người nhìn nhau cười.

Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Một vị phó Tổng giám đốc tập đoàn Đông Hàng ở đây, cũng có thể đưa ra vài đề nghị và ý kiến tốt cho việc xây dựng sân bay của Ninh Lăng. Trong ba tháng học này hắn có nhiều điều cần hỏi vì chuyên gia hàng không.