Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 30




Bắc Kinh về tối khá lạnh, học viên đến từ phía nam không quá quen, nhưng cuộc họp lớp lại diễn ra khá náo nhiệt.

Buổi họp lớp diễn ra ở phòng hội nghị của trường. Hơn 30 học viên cùng giáo viên chủ nhiệm và một thành viên liên lạc đến từ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương tham gia.

Triệu Quốc Đống đoán có lẽ đây là truyền thống của trường. Thứ nhất để mọi người biết mặt nhau, thứ hai cũng là một sân khấu để giao lưu.

Từ việc mọi người đứng lên giới thiệu qua về bản thân cũng có thể thấy ai giỏi về việc tổ chức, ai giỏi nói, ai có tế bào văn nghệ. Sau đó giáo viên chủ nhiệm sẽ có cơ sở để bố trí ai làm lớp trưởng, bí thư.

Triệu Quốc Đống và Ngô Nguyên Tể xếp tầm trên 10 trong lượt phát biểu, cũng có thể yên tâm nghe các vị bạn học đằng trước thể hiện rồi mới tới lượt mình.

Mọi người lục tục lên giới thiệu, có người nói khá đơn giản, có người nói lưu loát. Các học viên đến từ khắp nơi trong cả nước nên cách nói chuyện đều khá khác nhau.

Triệu Quốc Đống thấy nhiều người nhìn mình với ánh mắt tò mò. Mặc dù trước khi lên Bắc Kinh hắn đã chú ý cắt tóc, cạo râu, làm mình trở nên già hơn một chút. Nhưng ở đây thì dù hắn cố gắng ăn mặc lại trở nên quái dị. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể cẩn thận nhờ một nhà tạo mẫu tóc và La Băng tư vấn cho mình, có thể làm mình trông tăng thêm hai ba tuổi là được rồi.

Nhưng mặc dù vậy Triệu Quốc Đống vẫn bị mọi người chú ý. Dù sao đến đây học về cơ bản đều trên 40. Theo giáo viên chủ nhiệm giới thiệu thì tuổi trung bình của khóa này là 47,8 tuổi, có người hơn 50, ít cũng đều trên 40. Người mà ít hơn 40 thì quá ít. Hầu hết các học viên đều từ 45 đến 50 tuổi.

Người mới hơn 30 như Triệu Quốc Đống mà đến đây học chính là quái lạ. Triệu Quốc Đống chỉ có thể ngồi chịu đựng.

Những người này có thể tới đây học đều là phấn đấu vài chục năm, đã có cống hiến lớn, cũng đều là người nổi tiếng trong ngành mình thì mới có cơ hội này. Thấy Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy, mọi người không có suy nghĩ là giả.

Ngô Nguyên Tể giới thiệu đầy phong cách hào sảng, hiếu khách, y chỉ nói qua về mình nhưng thật ra có một tràng dài về phong cảnh của Hồng Sơn.

Đến lượt Triệu Quốc Đống đứng lên phát biểu, trong phòng không khỏi vang lên tiếng xì xào. Hiển nhiên mọi người đều tò mò về hắn, hắn nhìn qua cũng không đến 35 tuổi mà đã là cán bộ cấp giám đốc sở sao?

Triệu Quốc Đống cũng biết mình làm như thế nào cũng không thể tránh khỏi bị mọi người nhìn. Tuổi như hắn, lại làm Bí thư thị ủy một nơi chính là điều quá hiếm có ở Trung Quốc. Nhất là hắn còn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, nơi có tốc độ tăng trưởng GDP đứng đầu cả nước năm trước.

- Tôi là Triệu Quốc Đống, đến từ Thị xã Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên. Ninh Lăng là một thành phố công nghiệp mới phát triển, lại là một thành cổ có ngành năm lịch sử, là nơi có ba con sông giao nhau, là giao điểm của cao tốc An Tương cùng đường sắt An Tương, đồng thời có bến cảng quan trọng ra sông Trường Giang ….

Sau khi Triệu Quốc Đống giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm Triệu Nhã Lan liền bổ sung thêm đôi chút:
- Đồng chí Triệu Quốc Đống là học viên trẻ nhất trong lớp và trong khóa này của chúng ta. Đồng chí Triệu Quốc Đống đang đảm nhiệm chức Bí thư thị ủy Thị xã Ninh Lăng – tỉnh An Nguyên. Ninh Lăng là một đô thị cổ xưa nhưng lại còn trẻ. Có thể mọi người cũng biết Ninh Lăng là đô thị nguồn năng lượng mới của cả nước, phát triển kinh tế rất nhanh, đòng thời lịch sử văn hóa cũng khiến vô số người chú ý. Nếu tôi nhớ không lầm thì ngày 1.5 này Ninh Lăng tổ chức chương trình Ấn tượng Ninh Lăng thì phải? Đồng thời cũng tổ chức Lễ hội văn hóa lịch sử dân tộc khu vực trung tây Trung Quốc. Đây chính là lễ hội văn hóa lớn của cả nước. Kể cả tôi và giáo sư Mễ cùng nhiều học viên trong lớp đều chờ mong và tới xem. Không biết đồng chí Triệu Quốc Đống có chào đón không?

Triệu Quốc Đống không ngờ Triệu Nhã Lan thoáng cái đẩy mình ra rìa núi, mình có thể không nói chào đón sao?

- Ồ, giáo sư Triệu, giáo sư Mễ, thưa các bạn học, tôi thay mặt Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chào đón và cảm ơn mọi người có thể tới Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nói xong không khỏi thầm mắng Triệu Nhã Lan này quá độc vì cho mình một vố như vậy.

- Cô Triệu, không biết đồng chí Triệu Quốc Đống cho chúng tôi vị trí có phải là vé vip 8888 tệ không? Chúng tôi không nhận được quà lớn như vậy đâu?
Một người bên dưới trêu chọc.

- Vé giá từng đó thì cũng có bạn học ở Ủy ban kỷ luật Trung ương ngồi đây, hưởng thụ đãi ngộ như vậy có phải là quá lãng phí không?
Một người khác cười nói.

Triệu Quốc Đống không mấy khi bị người trêu chọc như vậy.

Qua cửa Triệu Quốc Đống, những người khác càng thêm thoải mái hơn, có người giới thiệu lý lịch phong phú của mình, có người giới thiệu vị trí của mình trong ngành, có người giới thiệu sự khó khăn ở địa phương mình. Nói tóm lại đều cố gắng làm người khác có ấn tượng về mình.

- Quốc Đống, cô Triệu này đúng là lợi hại phải không? Chỉ vài câu đã làm anh khó xử như vậy. Ha ha, hơn 30 người trong lớp cùng tìm tham gia, tác phẩm của đạo diễn Trương Nghệ Mưu làm cả nước chú ý. Một vé có giá như vậy thì tôi thấy đó là còn tiết kiệm.
Tôn Hiểu Xuyên ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đúng rồi, nghe nói Ninh Lăng đã trình hạng mục xây dựng sân bay Đông Trại lên Ủy ban nhân dân tỉnh?

Triệu Quốc Đống không nghĩ tin tức của Tôn Hiểu Xuyên lại nhanh như vậy. Xem ra tập đoàn Đông Hàng này khá hứng thú với thị trường bay dân dụng tỉnh An Nguyên. Triệu Quốc Đống xem có nên bắt đầu tạo quan hệ với tập đoàn này từ bây giờ không? Như vậy cũng có lợi cho sự phát triển của sân bay Đông Trại.

- Ừ, Ninh Lăng chúng tôi ở phía tây tỉnh, cách An Đô hơn 300km, phía đông cách Trường Sa còn nhiều hơn. Ninh Lăng có đủ điều kiện về đường sắt, đường cao tốc, quốc lộ cùng đường thủy, bây giờ chỉ thiếu mỗi đường hàng không. Biết sao được, muốn phát triển thì cần tăng tính cạnh tranh, xây dựng sân bay là con đường nhất định phải đi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lão Tôn, có phải là anh có cao chiêu gì chỉ điểm cho tôi không?

- Cao chiêu thì không có, chẳng qua tổi chỉ hỏi một câu, Ninh Lăng đã chuẩn bị tư tưởng việc trợ cấp tài chính cho sân bay Đông Trại mấy năm đầu chưa?”
Tôn Hiểu Xuyên nói khá thẳng.

- Ừ, có rồi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Vậy là đủ rồi. Có chuẩn bị tư tưởng là được. Bây giờ ngành hàng không dân dụng sẽ nhanh chóng phát triển, nhưng đối với sân bay chi nhánh thì cần thời gian. Sân bay nào xây dựng trước thì giai đoạn đầu phải nỗ lực nhiều nhưng có thể chiếm ưu thế hơn so với sân bay phía sau rất nhiều năm. Nếu như sân bay của anh đã xác định được địa vị thì dù các đô thị xung quanh có sân bay cũng khó thay đổi sự lựa chọn của hành khách. Điểm này rất nhiều người không hiểu, cũng cảm thấy nên đợi thời cơ đầy đủ mới làm. Nhưng bọn họ không nghĩ rằng quốc gia sao có thể để khắp nơi đều xây dựng sân bay được. Đó là lãng phí tài nguyên, anh sẽ mất cơ hội. Quốc Đống, cậu đi trước ở điểm này nhưng lại gặp đợt điều chỉnh chính sách của Trung ương, Ninh Lăng có thể qua cửa không?