Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 42




Lời của Hàn Độ làm Triệu Quốc Đống rất chấn động. Vì thế ngay cả sau khi Hàn Đông tới hắn cũng không tập trung làm cô giận hơn.

Triệu Quốc Đống vốn đến chỗ Hàn Độ hỏi về hai Phó thị trưởng của Ninh Lăng, không ngờ tình hình hai vị Phó thị trưởng còn chưa rõ mà lại nghe đượ chuyện này nữa. Điều chỉnh cán bộ cấp quận, huyện vừa xong lại gặp đợt điều chỉnh cán bộ cấp thị xã.

Tâm trạng trong thời gian này của Triệu Quốc Đống không quá tốt, vấn đề đấu giá đất làm hắn phải nhường một chút, một loạt công ty như Hối Sinh, Cửu Đinh, Hoa Cảng đều muốn tham gia đấu thầu, ngoài ra còn có các công ty nổi tiếng khác như Trung Dương, Kim Địa cũng muốn tham gia. Có thể tưởng tượng được sẽ có một cơn phong ba lớn đang chờ hắn.

Triệu Quốc Đống nghĩ thông điểm này, mình có thể nhường một bước, thậm chí không hỏi nhưng việc đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội thì hắn phải phát huy hết tác dụng của mình. Hắn định làm như vậy, hai chân cùng đi, cố gắng tránh việc nhà thương mại phồn vinh mà nhà xã hội mãi không được chứng thực. Nhiệm vụ cần có người có thể kiên định chấp hành ý kiến của mình đi thực hiện. Chung Dược Quân có thể hiểu được suy nghĩ của mình, còn Trúc Văn Khôi là người kiên định chấp hành ý kiến của mình. Vì thế khi nghe Hàn Độ nói Ứng Đông Lưu có thể để Chung Dược Quân rời khỏi Ninh Lăng, hắn hơi loạn.

Chung Dược Quân không phải không có khuyết điểm, tính cách y hơi mềm yếu trong các quyết định quan trọng, hơn nữa cách dùng người cũng không bằng Lam Quang và Tiêu Phượng Minh. Nhưng người này có một điều người khác không bằng đó là cùng có quan điểm về xã hội dân sinh như mình, y cũng cho rằng thành quả phát triển kinh tế phải để cho dân chúng hưởng lợi.

Người nói bằng miệng như vậy là không ít, nhưng nhiệt tình áp dụng vào thực tế lại không có mấy, chỉ riêng điểm này Triệu Quốc Đống đã không muốn Chung Dược Quân rời đi.

Nhưng Chung Dược Quân nếu muốn tới làm Bí thư thị ủy Miên Châu thì cũng là bình thường. bất cứ vị Thị trưởng nào cũng đều muốn tới vị trí này.

Miên Châu từ những năm 90 đến đầu thế kỷ 21 vẫn luôn xếp thứ hai về kinh tế sau An Đô. Dù là bây giờ thì thực lực nghiên cứu khoa học, nhân tài và hệ thống giáo dục của Miên Châu cũng là điều các nơi khác không thể so sánh. Trụ cột sản xuất công nghiệp cũng đứng hang đầu của tỉnh. Có thể nói chỉ cần có định hướng đúng thì trong hai ba năm tới một lần nữa trở lại vị trí thứ hai, ba cũng không phải không thể.

Chung Dược Quân sẽ chọn như thế nào thì không cần phải suy đoán cũng biết. Dù mình và y hòa hợp như thế nào, y cũng không thể vì nguyên nhân này mà bỏ qua cơ hội sang Miên Châu nhận chức. Mình cũng không thể ngăn cản trừ khi mình lập tức đi, để đối phương làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Mà điều này cũng là không thể.

Vấn đề khó khăn này làm Triệu Quốc Đống trở nên khó nghĩ. Thôi Hồng An làm Bí thư thị ủy Vĩnh Lương cũng có nghĩa chức Thị trưởng Vĩnh Lương thiếu hụt, Lam Quang cũng có hy vọng lớn. Một khi biết tin này Lam Quang nhất định sẽ vận dụng mọi quan hệ mà vận động. Như vậy Ninh Lăng một lúc rời đi hai người là không thể.

Có lẽ mình có thể đẩy Lam Quang đi trước, như vậy sẽ biến tướng làm Chung Dược Quân không thể rời đi. Mà nếu hoạt động tốt thì có thể để Tiêu Phượng Minh lên thay Lam Quang, đây là cách tốt nhất. Chẳng qua Chung Dược Quân nếu biết mình làm đối phương phải ở lại Ninh Lăng, Chung Dược Quân có tức mình không?

- Sao vậy? Hôm nay có phải anh gặp chuyện phiền lòng không?
La Băng cầm cặp Triệu Quốc Đống thấy hắn đang suy nghĩ nên quan tâm nói.
- Ừ, trong thời gian này anh khá bận, không có chuyện gì làm mình hài lòng được cả.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói rồi ngồi xuống ghế. Sau khi lên làm thường vụ tỉnh ủy, Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu cẩn thận với cách ăn nói, hoạt động của mình.

Càng lên cao càng bị nhiều người chú ý. Tiểu khu này mặc dù đề phòng nghiêm ngặt, chế độ quản lý tốt nhưng khó tránh khỏi có người nhận ra mình, nếu như hay ra vào sẽ có mạo hiểm.

La Băng – một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở đây nhất định khiến nhiều người chú ý, tò mò. Nhìn một người phụ nữ xinh đẹp sống độc thân lâu như vậy, hàng xóm nhất định sẽ đi qua nhìn vào. Mặc dù ở đây chỉ có hai hộ nhưng cũng hay gặp mặt. Cũng may tính cách La Băng khá trầm lắng, không thích ra ngoài mấy, ở nhà nhiều hơn nếu không càng mạo hiểm hơn nữa.

- Rất ít khi thấy anh buồn bã vì công việc, chuyện phiền phức như thế nào chẳng lẽ còn phiền phức hơn chuyện anh gặp thời gian trước sao?
La Băng cười hì hì nói sau đó vào bếp bưng đồ ăn ra.

- Ôi, không thể so sánh với nhau được. Chuyện mặc dù khó giải quyết nhưng còn có thể tính toán được nhưng có một số việc không phải em có thể khống chế.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Có đôi khi nghĩ lại thì thấy dựa vào cái gì mà chuyện nào cũng theo ý mình. Mình không phải thượng đế mà có thể nắm giữ vận mệnh.

Một bên xới cơm cho Triệu Quốc Đống, một bên đưa chiếc bánh bao cho hắn, La Băng bỏ tạp dề xuống ghế rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Quốc Đống, anh biết không, em thấy lúc về mặt anh cứ đăm chiêu thì cũng không được vui.

Triệu Quốc Đống cầm bát lên chăm chú nhìn La Băng. Má cô trắng thêm chút hồng vì vừa từ bếp ra, mái tóc dài được búi lên cao, một chiếc áo Herme không quá dài, có lẽ do ở nhà nên khuy áo trên ngực không được cài làm ngồi từ chỗ Triệu Quốc Đống có thể thấy chiếc áo lót màu đen. Quần thì La Băng luôn thích mặt quần vải dài, chẳng qua chất liệu được cô chọn rất kỹ. La Băng cũng càng lúc càng biết cách ăn mặc cho mình. Cô đã hoàn toàn nhảy ra khỏi bóng ma đau khổ, hơn nữa cũng thân thiết lại với gia đình khiến vẻ lạnh trên mặt dần tan đi thay vào đó là nụ cười.
- Ngọc diện quan âm.
Không biết sao Triệu Quốc Đống đột nhiên nói ra câu này làm La Băng có chút giận hờn kêu lên.
- Quốc Đống.

Đây vốn là biệt danh mà người trong đơn vị lén nói về cô, bởi do La Băng khá đẫy đà, ngực do cố bó lại nên cao vút vì thế mà khá giống Quan Âm.
- Ha ha, sao, anh gọi một tiếng như vậy không được sao?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít.

La Băng yêu kiều nhìn hắn. Môi cô trông rất đẹp, mũi ngọc, trên trán lộ ra tình ý làm Triệu Quốc Đống cũng động tâm. Một ngọn lửa dâng lên trong lòng làm hắn cảm thấy mình đúng là đáng xấu hổ. Hắn và La Băng đã có quan hệ này được hai năm nhưng đến bây giờ vẫn không thể khống chế được mình.

- Chuyện của La Duệ đã có chút mặt mũi sao em?
Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng La Băng khá tốt làm hắn có chút tò mò. Chuyện gì làm cô vui mừng như vậy?
- Ồ, sao anh biết?
La Băng kinh ngạc nói.

- Ngoài chuyện của La Duệ còn gì có thể làm em vui mừng như vậy. Đương nhiên còn có anh rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Bạn học trên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của y đã có tác dụng hả, hay là hứa hẹn gì?
- Không, La Duệ bây giờ đã có chỗ đi tốt hơn.
La Băng vén sợi tóc rơi trên trán và nói:
- Em nghe y nói là Thị trưởng Chu lúc đến khảo sát Khu khai phát có ấn tượng tốt đối với y, muốn y tới Văn phòng ủy ban.
- Thị trưởng Chu?
Triệu Quốc Đống run lên nói:
- Phó thị trưởng thường trực Chu Hoành Vĩ?

Mặc dù thời gian Triệu Quốc Đống lên tỉnh không nhiều nhưng hắn dù sao cũng là thường vụ tỉnh ủy nên thời gian về An Đô nhiều hơn, cũng khó tránh khỏi biết vài chuyện ở tỉnh và An Đô.

Chu Hoành Vĩ là người Miêu Chấn Trung nâng đỡ lên, khi Diêu Văn Trí làm Thị trưởng, Miêu Chấn Trung và Diêu Văn Trí đấu nhau thì Chu Hoành Vĩ là quân cờ quan trọng của Miêu Chấn Trung khiến Diêu Văn Trí gặp nhiều cản trở bên Ủy ban nhân dân thành phố. Bây giờ Tôn Liên Bình và Miêu Chấn Trung đi lại gần, Quan Kinh Sơn lại có vẻ không dựa vào ai.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống có cảm giác quan hệ hòa hợp giữa Tôn Liên Bình và Quan Kinh Sơn chỉ là bề ngoài, cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Với tính cách cứng rắn của Quan Kinh Sơn thì việc đối đầu với Tôn Liên Bình là sớm muộn, về sau Chu Hoành Vĩ đóng vai trò gì thì rất khó nói. La Duệ mà được Chu Hoành Vĩ nâng lên thì về sau là phúc hay họa cũng khó nói.