Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 5-6




Sau khi Nhâm Vi Phong và Tề Hoa lên tiếng giới thiệu và thảo luận về tình hình phát triển và xu thế phát triển của nền kinh tế An Nguyên, Ứng Đông Lưu đã điểm danh yêu cầu Triệu Quốc Đống trình bày suy nghĩ và quan điểm của mình, chú trọng giới thiệu suy nghĩ và các bước phát triển của Ninh Lăng, cùng với việc định vị, phát triển sản nghiệp trụ cột như thế nào?

- Chúng tôi cũng từng khảo sát kỹ về ngành điện tử thông tin, ngành sinh vật nhưng phát hiện các ngành này yêu cầu cao về lực lượng nghiên cứu khoa học mà lúc ấy đó lại là điểm yếu của Ninh Lăng. Chúng tôi cũng tiến hành phân tích về ngành thiết bị chế tạo và cơ giới đang phát triển nhanh nhưng phát hiện các ngành này có vốn đầu tư khổng lồ, hơn nữa yêu cầu cơ sở vật chất rất cao nên Ninh Lăng tạm thời không có thực lực cạnh tranh với các nơi khác. Vì thế Thị ủy Ninh Lăng sau khi cẩn thận nghiên cứu và cân nhắc đã quyết định bỏ qua mà đặt mục tiêu vào ngành năng lượng mới và tài liệu mới, là những ngành mới manh nha phát triển cùng với ngành công nghiệp thực phẩm đã có trụ cột nhất định ở Ninh Lăng.

- Ý của chúng tôi là biến ngành công nghiệp thực phẩm thành thế mạnh của Ninh Lăng, đầu tư thêm, cải tiến hệ thống phục vụ, nâng cao trình độ người lao động, qua đó làm một số công ty trong ngành này có thực lực đứng vững trên thị trường. Trọng điểm phát triển các công ty có thương hiệu, thành lập khu công nghiệp chế biến thực phẩm, thực hiện hiệu ứng tụ tập. Như vậy có thể kéo theo nhiều ngành phụ khác như đóng gói, in ấn, vật tư, nguyên liệu cùng phát triển. Đồng thời cũng giải quyết công ăn việc làm cho người lao động địa phương…

Triệu Quốc Đống biết Ứng Đông Lưu đây là muốn tạo cho mình cơ hội. Ứng Đông Lưu làm Bí thư tỉnh ủy mà hết lòng ủng hộ hắn vào Thường vụ tỉnh ủy cũng chịu chút áp lực và mạo hiểm. Trong các vị Thường vụ tỉnh ủy ngồi đây cũng có không ít lời lẽ nghi ngờ, thậm chí có người cho rằng hắn là nhờ Hoàng Lăng đã tạo trụ cột tốt. Điều này thật ra lại làm Triệu Quốc Đống có chút buồn cười.

Vẻ mặt Tôn Liên Bình trông rất bình thường, chẳng qua y ghi chép khá cẩn thận. Triệu Quốc Đống có thể khiến kinh tế Ninh Lăng bay vọt như vậy cũng là có lý của nó. Một năm bay vọt có thể miễn cưỡng nói là may mắn, hai năm bay vọt chỉ có thể kết luận do quy hoạch xuất sắc cùng với sự chấp hành.

- Ngành năng lượng mới, tài liệu mới hiện nay đang ở giai đoạn khởi đầu. Mặc dù hai ngành này cũng yêu cầu hàm lượng khoa học kỹ thuật và nghiên cứu khoa học khá cao nhưng Ninh Lăng chúng tôi có trụ cột nhất định trong ngành thiết bị điện và tài liệu sản xuất, mà hai ngành này cũng có liên hệ nhất định với thiết bị điện và tài liệu sản xuất. Vì thế Ninh Lăng đã nhạy cảm nắm bắt cơ hội này, cố gắng trong vòng ba năm xác lập địa vị chủ đạo của Ninh Lăng về ngành năng lượng mới, tài liệu mới trong toàn quốc.

Lần đầu tiên tham gia hội nghị Thường vụ tỉnh ủy, Triệu Quốc Đống cũng không hề bảo trì khiêm tốn như nhiều người nghĩ, cũng không hề thể hiện dã tâm bừng bừng nhờ thành tích của Ninh Lăng như vài người nghĩ. Mà hắn rất bình tĩnh giới thiệu tình hình phát triển hai năm qua của Ninh Lăng, càng không hề đề cập tới việc Ninh Lăng phát triển có thể mang lại hiệu ứng dây chuyền hay làm mẫu cho nơi khác không? Ứng Đông Lưu khá hài lòng với biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Không kiêu căng, không rụt rè, có gì nói đó, nắm bắt đúng chừng mực, thái độ khá chân thành.

Ứng Đông Lưu nhìn sang Tần Hạo Nghiên.

Tần Hạo Nghiên đương nhiên biết ý của Ứng Đông Lưu nên gật đầu nói:
- Tôi cảm thấy hai năm qua Ninh Lăng phát triển rất tốt. Hiện nay trong cả nước, cả tỉnh đều mong muốn phát triển. Công tác kinh tế trong thời gian dài tới vẫn là công việc trung tâm. Lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền chúng ta đều hiểu rõ điểm này. Làm như thế nào có thể duy trì phát triển liên tục, khoa học, hợp lý, thông qua phát triển để cải thiện cuộc sống dân sinh, nâng cao trình độ cuộc sống của quần chúng cũng cần có quy hoạch, phân tích hợp lý. Đây là điều rất quan trọng cho sự phát triển.

- Chủ tịch Hạo Nhiên mới vừa rồi nói rất toàn diện, đó chính là dựa vào tình hình thực tế mà tìm con đường phát triển của mình. Trong phát triển kinh tế thì chúng ta cũng cần quy hoạch đi trước, mang tính khoa học. Rốt cuộc chọn ngành nghề gì mới thích hợp nhất với chúng ta?

Ứng Đông Lưu nghiêm túc nói:
- Vi Phong, lão Tề, năm nay phát triển kinh tế của tỉnh ta nhất là mảng sản xuất công nghiệp không quá lạc quan. Từ đầu tư tài sản cố định đến tăng giá trị sản lượng công nghiệp cũng xuất hiện cục diện bất lợi. Có một phần nguyên nhân do chính sách khống chế vĩ mô nhưng càng quan trọng là không ít Đảng ủy, chính quyền địa phương không nắm bắt cơ hội này mà điều chỉnh kết cấu kinh tế, ngồi im mà quan sát, hy vọng qua cơn sóng khống chế này để một lần nữa phát triển ngành vốn có, qua đó mất đi cơ hội xúc tiến kết cấu sản nghiệp thăng cấp. Đây mới là điều đáng tiếc nhất. Vi Phong, lão Tề, tại điểm này hai anh cần phải đốc thúc các thành phố, thị xã có quy hoạch hợp lý.

Triệu Quốc Đống rời khỏi Tỉnh ủy đã là hơn 12h. Tỉnh ủy có phòng ăn nhưng không ít nhà các thường vụ ở ngay bên cạnh nên không ai ở lại đó.

Triệu Quốc Đống vừa khởi động xe thì một chiếc Cherokee màu xanh lá cây dừng lại bên cạnh.
- Quốc Đống, giữa trưa ăn ở đâu? Đi cùng tôi chứ?

Xe này mang biển quân sự. Triệu Quốc Đống mặc dù lần đầu gặp Ba Kiên Cường nhưng hai người đã có vài lần gọi điện. Mà Quảng Thiên Cửu cũng sớm khen ngợi cả hai, Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi lập tức đồng ý.

Theo Quảng Thiên Cửu giới thiệu thì Ba Kiên Cường ở địa phương không lâu, đây cũng là nguyên nhân khiến y về sau có thể lên vị trí cao hơn. Bên quân chiến đấu mới là chỗ cuối để Ba Kiên Cường đi tới. Thời kỳ hòa bình đối với quân nhân mà nói là khá nhàm chán. Ở thời kỳ này bọn họ muốn chứng minh mình chỉ có thể thông qua các thủ đoạn mà tích lũy. Tới Quân khu tỉnh rèn luyện coi như là một kinh nghiệm.

Tính cách Ba Kiên Cường rất thẳng và nóng vì thế cấp trên mới để y tới Quân khu An Nguyên nhằm rèn luyện tính nóng của y, làm y trầm tĩnh hơn.

Xe Audi đi theo Cherokee chạy về phía bắc nội thành, chạy 20km đến một nơi có cắm biển “Khu vực quân sự, nghiêm cấm đi vào”. Vệ binh chặn lại nhưng rất nhanh đứng sang đứng chào. Xe tiến vào Triệu Quốc Đống mới phát hiện không ngờ ở cách nội thành An Đô không xa lại có nơi như thế này.

Một nơi có hoàn cảnh ưu nhã nhưng vây quanh là những bước tường cao.

Hai xe đỗ trong bãi đỗ xe, Triệu Quốc Đống lần đầu phát hiện ở An Đô lại có nơi có hoàn cảnh ưu nhã như vậy.

- Kiên Cường huynh, nơi này đâu vậy?
Triệu Quốc Đống xuống xe nhìn thoáng qua Ba Kiên Cường.

- Đây là nơi trú quân của Lữ đoàn bộ binh, đồ ăn ở đây khá ngon. Tôi đã gọi điện bảo bọn họ làm, lần này mang cậu tới đây ăn.
Ba Kiên Cường nhìn Triệu Quốc Đống:
- Cậu có lẽ còn chưa biết An Đô có nơi này phải không?

- Ồ, nơi trú quân của Lữ đoàn bộ binh? Tôi chỉ biết có một nơi trú quân ở thành bắc, không ngờ ở đây cũng có.

Binh đoàn bộ binh trực thuộc Quân khu tỉnh đóng ở phía bắc nội thành An Đô nhưng nơi đóng quân cụ thể ở đâu thì Triệu Quốc Đống không rõ. Chẳng qua đây là thuộc về Lữ đoàn bộ binh, không thuộc Quân khu quản lý. Vị tư lệnh Quân khu cũng không có quyền đến đây diễu võ dương oai, cũng không biết sao hai vệ binh bên ngoài lại dễ dàng chấp nhận đối phương tiến vào.

Mấy người đàn ông từ căn nhà ba tầng rất nhanh đi tới, đi trước là một người mang quân hàm thượng tá.



Ba Kiên Cường chắp tay đứng nhìn hồ nước.
- Phong cảnh đẹp chưa chắc đã tốt đối với quân đội. Tôi thật ra cảm thấy quân đội nên đóng quân ở nơi có hoàn cảnh cằn cỗi, ác liệt thì càng có lợi cho rèn luyện tố chất. Nơi này nhìn như thế nào cũng thấy là nơi nghỉ dưỡng cho những người nhàn rỗi vậy. Quốc Đống, cậu thấy có phải như vậy không?

Triệu Quốc Đống không khỏi buồn cười. Mỗi câu của Ba Kiên Cường đều đầy bất mãn với xã hội, xem ra đúng như lời Quảng Thiên Cửu người này rất bất mãn vì bị đưa tới địa phương nhận chức. Mặc dù là lên chức nhưng y vẫn khát khao về với quân dã chiến.

- Thời hòa bình nên là như vậy mà nên khó tránh khỏi phải lịch lãm một phen.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ.
Ba Kiên Cường đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Tên Quảng Thiên Cửu lại nói gì với cậu phải không?

- Không cần Cửu ca nói gì thì uy danh tư lệnh Ba đã rất nổi, tùy tiện nghe ngóng một chút là biết đủ thứ chuyện rồi.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Chẳng lẽ anh cho rằng quân đội sẽ kín kẽ không có chuyện gì lộ ra ngoài sao?

- Hừ, mấy tên rảnh rỗi không có việc gì ngồi sáng tác chuyện mà cậu cũng dám tin sao?
Ba Kiên Cường hừ một tiếng nhìn mấy quân nhân đang đi lên liền nói:
- Không nói nữa, đi ăn thôi.

Mấy sĩ quan đến gần rồi giơ tay chào:
- Sư trưởng.

- Sư trưởng gì chứ, tôi sớm không làm rồi, bây giờ làm kẻ ăn cơm ngồi chờ chết. Hôm nay đến lữ đoàn các anh chỉ là mang bạn đến ăn cơm, không có chuyện gì khác.
Ba Kiên Cường mặc dù vẫn chào lại nhưng lời nói lại đầy phóng túng. Triệu Quốc Đống nghe xong không khỏi cu. Ba Kiên Cường này quả nhiên là người thú vị, gì cũng có thể nói. Chẳng qua y đúng là nhạy bén, mình hơi thoáng lộ một chút là y đã cảm giác được ngay.

- Ha ha, sư trưởng, cơm thì chúng tôi sớm chuẩn bị cho anh. Chẳng qua sau khi ăn xong không thì không biết có bố trí gì không? Sân bắn của chúng tôi mặc dù không thể nói là đứng đầu lữ đoàn nhưng ở An Nguyên vẫn có thể khoe khoang.
Một vị sĩ quan không hề ngại thái độ của Ba Kiên Cường, vẫn nở nụ cười. Y nhìn sang Triệu Quốc Đống:
- Chào anh, tôi là Kha Lam, đây là người cùng công tác với tôi – Trương Khắc Phi.

Triệu Quốc Đống cười cười gật đầu giơ tay ra bắt chặt tay đối phương. Tay đối phương cứng như gọng kìm, có kẽ người bình thường không chịu được nhưng Triệu Quốc Đống không ngại. Sự nhiệt tình của csi thường khác người. Hắn có thể cảm nhận được hôm nay phải trải qua cuộc rượu thừa sống thiếu chết.

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống, Ba Kiên Cường trừng mắt nhìn hắn:
- Quốc Đống, cậu đừng có làm tôi mất mặt đó. Hôm nay mấy người bạn ngồi với nhau, cậu đừng có lấy công phu Thái cực của quan chức địa phương ra. Tôi không ép uống nhưng cậu đừng có lừa uống nước đó. Tôi chỉ muốn uống thật, không ép ai.

Còn chưa vào bàn đã bị lời này phủ đầu làm Triệu Quốc Đống đúng là á khẩu. Đây không phải ép rượu thì là gì? Có khi còn là ra lệnh nữa.

….

Triệu Quốc Đống tỉnh lại mà không biết mình đang ở đâu. Đầu đau như búa bổ, mắt muốn mở ra mà cứ rơi xuống, muốn mở cũng rất tốn công sức.

Hắn cảm thấy bên cạnh có một người phụ nữ nhưng hắn bây giờ đúng là không thể mở mắt ra. Hắn cũng không cần biết đó là ai. Lúc này dạ dày hắn đảo liên tục.

Mấy tên ở lữ đoàn kia quá mạnh nhưng nếu không phải xa luân chiến thì Triệu Quốc Đống không sợ. Hắn cho rằng mình đã uống hai chai Mao Đài. Trong quân lấy Mao đài phân thắng thua chứ mấy loại như Ngũ Lương Dịch, Tam nguyên hồng chỉ dùng để tráng miệng.

Trong mơ hồ hắn chỉ cảm thấy Ba Kiên Cường vỗ vỗ đầu mình, nói mình được còn đâu không nói thêm gì nữa. Về phần hắn về như thế nào thì hắn hoàn toàn không nhớ.

Trên bàn nói gì Triệu Quốc Đống bây giờ vẫn có chút ấn tượng. Từ việc quân khu Lan Châu cùng các nước Trung Á tổ chức cuộc diễn tập quan sự lần đầu tiên, từ bộ đội đặc chủng Nga đến lính đánh bộ Trung Quốc… trong bàn rượu không cần biết anh nói gì, chỉ cần không dính tới chuyện cơ mật là được.

Mấy tên ở lữ đoàn bộ binh hình như cũng hiểu Triệu Quốc Đống mặc dù là lãnh đạo địa phương nhưng không ngờ hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa lời nói còn dính tới bên bọn họ nên có cái nhìn mới về hắn. Chẳng qua khi Ba Kiên Cường giới thiệu vợ Triệu Quốc Đống làm ở bộ Tổng tham mưu thì càng làm bọn họ thêm thân thiết. Đương nhiên cái giá cũng là mấy chén vào bụng.

Mao đài được cái uống vào không đau đầu mà chỉ tây tây. Triệu Quốc Đống cảm thấy cả người như bay lên mây, lối suy nghĩ cũng theo đó mà tự do phát huy.

Một chiếc khăn lạnh lau mặt hắn, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi hương. Giường hơi lạnh giống như nhà bố mẹ mình vậy. Triệu Quốc Đống cố nhớ nhưng không nhớ ra.

Cảm giác mát mẻ lan xuống cổ, đôi môi hắn hơi mấp máy làm người bên giường chú ý. Cô nhẹ nhàng nói:
- Quốc Đống ca, uống nước nhé?

Là Lam Đại. Đây là nhà bố mẹ mình. Không biết sao bọn họ tìm được nhà mình. Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu.

Nước ấm tiến vào cổ, Triệu Quốc Đống có cảm giác kỳ diệu. đây hình như là độc quyền của Cù Vận Bạch. Mỗi khi hắn uống nhiều rượu, cô sẽ rót chén nước mật ong nóng cho mình. Mà hôm nay lại là người phụ nữ khác.

Triệu Quốc Đống cuối cùng đã mở mắt ra, hắn ngồi lên.

Xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Đống là cơ thể với đường cong hoàn hảo, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to đen nhánh, bờ môi nở nang, gò má ửng hồng, một chiếc áo T-shirt đơn giản, bên dưới là quần cộc bò.
- Lam Đại, cảm ơn em.
Triệu Quốc Đống mệt mỏi nói và ra hiệu cho đối phương rót thêm cho mình chén nước.

Lam Đại cười tươi như hoa rót nước thêm cho hắn. Cô ngồi trước mặt hắn, hai tay chắp chữ thập:
- Quốc Đống ca, anh đúng là làm Triệu thúc và Hứa thẩm sợ. Cô chú chưa bao giờ thấy anh như vậy, nghe nói là hai sĩ quan đưa anh về.

- Ừ, sáng nay anh tham gia hội nghị Thường vụ tỉnh ủy, tư lệnh Ba kéo anh đến lữ đoàn bộ binh 133 uống rượu. Đúng là giữa người ở địa phương và quân đội có chênh lệch. Anh tự nhận mình uống được mà hôm nay vẫn thua trận.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Đúng, sao em lại ở đây, mới từ Bắc Kinh về à?

- Quốc Đống ca, anh không biết đâu, Tống tỷ sau khi về làm Chánh văn phòng Ủy ban thì bảo em về cùng, vì thế em về An Đô.
Lam Đại nói.

- Tống Như Phỉ về làm Phó chủ nhiệm Văn phòng ủy ban? Bao giờ vậy?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Xem ra quan hệ giữa Quan Kinh Sơn và Nghiêm Lập Dân đã rất gần. Tống Như Phỉ có thể làm Phó chánh văn phòng là một tín hiệu.

- Hồi tháng sáu ạ, tháng bảy em về nên chưa kịp nói với anh. Em cũng biết trong thời gian này anh rất bận. Em mấy lần thấy anh trên Tv.

Triệu Quốc Đống vào Thường vụ tỉnh ủy làm cả An Đô chấn động. Trong toàn bộ 14 thành phố, thị xã ngoài Bí thư thị ủy An Đô từ trước đến giờ vẫn là Phó bí thư Tỉnh ủy ra các Bí thư thị ủy nơi khác đều không có ai là Thường vụ tỉnh ủy. Bây giờ Bí thư thị ủy Ninh Lăng thành Thường vụ tỉnh ủy thì người An Đô cho rằng đây là biểu hiện Tỉnh ủy không hài lòng với sự phát triển của An Đô. Vì thế mới làm vậy để tát vào mặt cán bộ lãnh đạo An Đô.

- Ừ, trong thời gian này anh đúng là nhiều việc, anh cũng không có thời gian về nhà mấy.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng qua anh thấy An Đô hai ba tháng nay có nhiều thay đổi. Em ở văn phòng chắc cũng cảm nhận được.

- Vâng, phong cách của Thị trưởng Quan hơi khác Thị trưởng Diêu. Rất nhiều chuyện Thị trưởng Diêu muốn làm thì bây giờ Thị trưởng Quan cũng muốn làm. Mặc dù hành động khá chậm nhưng vẫn có khởi động. Mà khi ấy Thị trưởng Diêu về cơ bản không khởi động được. Quan hệ giữa Thị ủy và Ủy ban bây giờ cũng hòa hợp hơn. Bí thư Tôn cũng thường xuyên yêu cầu Thị ủy, Ủy ban phải đồng tâm hiệp lực mưu cầu phát triển. Đây không phải nói xuông mà là thường xuyên áp dụng vào thực tế. Vì thế thái độ bên Thị ủy cũng thay đổi, nhiều chuyện cũng ủng hộ Ủy ban.
Lam Đại thấy Triệu Quốc Đống có vẻ rất hứng thú với công việc của An Đô làm cô có chút tò mò.