Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 66




Lam Quang nói là Triệu Quốc Đống suy nghĩ khá lâu.

Trước đó tỉnh cử Văn Ngạn Hoa cùng Trình Thụ Hòa đến làm Phó thị trưởng mặc dù hắn có ý kiến khác nhưng nghĩ mình mới lên làm thường vụ tỉnh ủy mà đã có ý kiến khác sẽ khiến người ta nghĩ mình kiêu căng. Hơn nữa Hàn Độ cũng không có thái độ rõ ràng ở chuyện này nên hắn đã nhịn.

Nhưng lần này thì khác, Lam Quang đi, chức Phó bí thư Thị ủy rất có thể là lựa chọn cho vị trí Thị trưởng sau này. Nếu mình đi, Chung Dược Quân cũng có thể được lên làm Bí thư thị ủy, như vậy người lựa chọn làm Thị trưởng là khá quan trọng.

Bí thư Ứng cũng đồng ý với quan điểm không nên dễ dàng điều chỉnh bộ máy Ninh Lăng. Dù sao Ninh Lăng bây giờ đã là ngọn cờ đầu trong phát triển kinh tế của tỉnh An Nguyên, vì thế rất có thể sau khi mình đi Chung Dược Quân sẽ thay vị trí của mình. Mà Thị trưởng cũng có thể do Phó bí thư Thị ủy tiếp nhận. Do tích cách của Chung Dược Quân khá mềm mỏng nên ai làm Thị trưởng thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Ninh Lăng. Nếu không có lựa chọn thích hợp thì đó sẽ là chuyện xấu với Ninh Lăng. Đây là điều Triệu Quốc Đống không muốn thấy.

Mà nếu Tiêu Phượng Minh một khi có thể lên làm Phó bí thư Thị ủy thì chức Trưởng ban tổ chức cán bộ trống ra cũng là rất quan trọng. Vấn đề cán bộ sẽ quyết định sự chấp hành của một nơi, cũng quyết định sự phát triển của một nơi. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống vốn không muốn thỏa hiệp.

Chẳng qua câu nói của Lam Quang làm Triệu Quốc Đống hơi dao động.

Lam Quang nói đúng. Nếu mình chỉ là một Bí thư thị ủy bình thường, như vậy dựa vào sự tín nhiệm của Bí thư tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mình hoàn toàn có thể làm theo ý đồ của mình. Dù sao mình chỉ cần nghĩ đến chuyện của Ninh Lăng mà thôi. Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Mình mới lên làm thường vụ tỉnh ủy đã khiến nhiều người chú ý. Mọi hành động của mình đều khiến người ta bàn tán. Ấn tượng là do một quá trình hình thành nhưng một khi đã hình thành sẽ xác định xu thế. Ở vấn đề này mình đúng là cần chú ý một chút.

Chuyện mình và Miêu Chấn Trung có mâu thuẫn là điều ai cũng biết. Không biết Miêu Chấn Trung cố ý nhằm vào mình hay mình nhằm vào đối phương, tóm lại quan điểm của cả hai chưa bao giờ nhất trí, hơn nữa cứ đến khi có vấn đề liên quan tới Ninh Lăng là hai người cũng luôn có xung đột.

Mà lần này hình như cũng sẽ là như vậy.

Việc này làm Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Hắn không muốn người ngoài nghĩ mình và Miêu Chấn Trung không đội trời chung. Dù là mình và Miêu Chấn Trung thật sự có quan điểm khác nhau nhưng không cần ở vấn đề gì mình cũng xung đột với y. Hắn tin Miêu Chấn Trung cũng không muốn như vậy vì nó ảnh hưởng đến uy tín và ấn tượng của cả hai.

Triệu Quốc Đống rất muốn thỏa hiệp nhưng lần này lại khác. Dù là chức Phó bí thư Thị ủy hay Trưởng ban tổ chức cán bộ đều là vị trí hắn muốn khống chế trong tay. Nhưng Lam Quang nói làm hắn biết đôi khi nhân nhượng không chỉ là một loại thái độ mà còn cả về mặt tâm lý. Không biết ở vấn đề này có phải do tâm lý của mình tác động hay không?



- Tôi không thích nhất chính là câu cá và chơi bài. Đây là mấy việc giết thời gian, tôi không đủ kiên nhẫn ngồi lâu như vậy nhưng đây lại là việc rất nhiều người thích.
Triệu Quốc Đống vung tay ném cần câu ra ngoài.

- Cậu đó, đi câu với ông như tôi mà nói nhảm nhiều như vậy sao? Đó là do tuổi của cậu chưa tới, chờ cậu đến tuổi của tôi thì tâm trạng sẽ khác, sức khỏe cũng khác. Sao, cậu muốn người như tôi đánh tennis, đánh golf với cậu sao?
Tương Uẩn Hoa cười ha hả nói.
- Tennis thì tôi chơi không nổi, đánh một séc là ngồi nghỉ thật lâu. Chơi golf còn được. Đúng rồi, Quốc Đống, không phải nói Ninh Lăng các cậu đang lập hạng mục sân golf sao? Có tin tức gì chưa?

Tương Uẩn Hoa nhân đợt quốc khánh về Ninh Lăng một chuyến coi như tĩnh dưỡng. Triệu Quốc Đống đương nhiên là đến ngồi một chút, thậm chí hắn không gọi ai mà chỉ tới mình mình. Việc này làm Tương Uẩn Hoa rất cảm độn và vui mừng.

Tương Uẩn Hoa bây giờ còn là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh kiêm chủ tịch Mặt trận tổ quốc. Chẳng qua có lẽ y rất nhanh sẽ từ chức chủ tịch Mặt trận tổ quốc mà đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân chuyên chức, như vậy công việc sẽ nhàn hơn, có nhiều thời gian đi quanh. Chẳng qua do ở trên tỉnh nên tin tức của Tương Uẩn Hoa khá nhanh nhạy.

Công ty Quan Lan rất có sức ảnh hưởng với tỉnh. Công ty này thông qua Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh mà đưa đề án lên Ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu căn cứ tình hình phát triển thực tế của các nơi mà bỏ việc hạn chế xây dựng sân golf. Chẳng qua bên Ủy ban nhân dân tỉnh vẫn không có hồi âm gì.

- Ừ, chủ tịch Tương, bên Quan Lan đang cố gắng vận động nhưng tỉnh vẫn chưa dám cho phép, chủ yếu là do sợ mở miệng sẽ không dừng xe được. Mở cho Ninh Lăng vậy còn bên Miên Châu, Hoài Khánh thì sao? Tôi thấy tỉnh có thể hoạch định một giới hạn cụ thể. Ví dụ như đề án mà Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh trình lên vậy, chỉ khi kinh tế đạt đến mức độ nhất định mới cho phép.

Triệu Quốc Đống đặt cần câu xuống, dựa lưng vào ghế.

- Vậy cậu nói có điều kiện cụ thể gì?
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói.

- Ừ, ví dụ như giới hạn về GDP. Như năm GDP ó tổng GDP trên 100 tỷ hoặc là thu nhập bình quân đầu người trên GDP khoảng 18 ngàn là có thể cho phép xây dựng sân golf.
Triệu Quốc Đống bỏ kính xuống rồi cười hì hì nói:
- HOặc ví dụ như thu nhập của dân chúng đô thị là 1000 là có thể cho xây dựng.

Tương Uẩn Hoa ngẩn ra sau đó tính toán một chút là biết ý đồ của Triệu Quốc Đống:
- Hừ, cậu giỏi tính nhỉ. Dựa theo tiêu chuẩn này thì ngoài An Đô ra cũng chỉ có Ninh Lăng là có hy vọng, các thành phố, thị xã khác có ai có thực lực này?

- Sai rồi, Ninh Lăng bây giờ cũng không có thực lực này nhưng có mục tiêu đặt ra thì ít nhất cũng có thể tiến hành phấn đấu. So sánh với khu vực duyên hải thì Ninh Lăng chúng tôi còn kém xa.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Ninh Lăng chúng tôi trong năm nay có thể đột phá giới hạn này, khi phát triển kinh tế đạt đến trình độ nhất định thì sự nghiệp văn hóa thể thao đương nhiên là phải theo kịp.

- Được rồi, trên tỉnh vẫn tranh luận về vấn đề này nhưng chưa có kết luận cuối cùng. Tôi thật ra thấy ý này của cậu rất được, chờ sau khi về tôi sẽ trao đổi với các chủ tịch, tranh thủ bên Ủy ban tỉnh sớm thông qua.
Tương Uẩn Hoa lắc đầu nói:
- Khó khăn lắm mới đi câu cá một lần được vậy mà còn phải làm việc giúp cậu nữa chứ.

- Ha ha, anh nói như vậy thì tôi không nhận nổi rồi. Đây là lời thật lòng của tôi, coi như một cách để kích thích các thành phố, thị xã khấc phấn đấu mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói. Nói xong hắn đặt tay lên bụng, chân duỗi dài ra như muốn ngủ.

- Này, cậu đi câu cá hay là đến đây ngủ thế?
Tương Uẩn Hoa thấy Triệu Quốc Đống như vậy không khỏi có chút tức giận, lại buồn cười.

- Khương Tử Nha câu cá, con cá nào muốn sẽ tự mắc câu.
Triệu Quốc Đống nhắm mắt lại:
- Thời tiết này nếu không ngủ một chút đúng là có lỗi với mình.

- Đừng ngủ, nói chuyện với tôi một chút có được không? Lam Quang đi thì ai sẽ thay y?
Tương Uẩn Hoa thuận miệng nói.

Triệu Quốc Đống hơi mở mắt, đây là vấn đề vẫn khiến hắn phải suy nghĩ.

Sau đợt quốc khánh Lam Quang sẽ đi, điều này cũng có nghĩa hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sau đó sẽ nghiên cứu vấn đề lựa chọn ai làm Phó bí thư Thị ủy Ninh Lăng. Hắn mặc dù đã báo cáo việc muốn Tiêu Phượng Minh làm Phó bí thư Thị ủy, Tằng Lệnh Thuần làm Trưởng ban tổ chức cán bộ với Hàn Độ nhưng Hàn Độ lại không hoàn toàn đồng ý với hắn.

Hàn Độ đề nghị mình ở vấn đề này cần thận trọng. Tỉnh ủy hy vọng các nơi tiên hành trao đổi cán bộ, nhất là hy vọng có thể đưa các điều chỉnh có năng lực mạnh, bằng cấp cao nhưng thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở đến các thị xã làm việc. Ví dụ như nơi có tốc độ phát triển kinh tế nhanh càng được lựa chọn hơn. Đây không chỉ là ý của Miêu Chấn Trung mà ngay cả Ứng Đông Lưu cũng có ý này.

Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng trình bày đủ lý do tại sao mình muốn Tiêu Phượng Minh và Tằng Lệnh Thuần lên hai chức vụ đó, cũng miễn cưỡng được Hàn Độ chấp nhận nhưng hắn thật ra vẫn có chút lo lắng. Đúng như lời Miêu Chấn Trung nói, chủ nghĩa địa phương càng lúc càng thể hiện rõ trên người mình. Mặc dù Triệu Quốc Đống không ủng hộ quan điểm của đối phương nhưng cảm giác không yên vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.