Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 80




Buổi chiều Trịnh Kiện cùng Văn Ngạn Hoa đến khảo sát tình hình làm việc của văn phòng xây dựng hệ thống tín dụng và văn phòng thị trường tài chính Ninh Lăng, sau đó tới Hoa Lâm khảo sát về công tác xây dựng hệ thống tín dụng.

Bữa tối thị xã Ninh Lăng mời người của ngân hàng nhân dân An Đô, chẳng qua ăn tối xong Trịnh Kiện chỉ có thể lảo đảo lên xe.

Triệu Quốc Đống căn bản không cần ra tay vì đã có Văn Ngạn Hoa. Trịnh Kiện bị Văn Ngạn Hoa tiến công nên không thu quân được. Ba người của ngân hàng nhân dân An Đô đều liên tiếp giơ tay đầu hàng.

Trịnh Kiện lúc vui mới uống thoải mái như vậy, chẳng qua y gặp phải Văn Ngạn Hoa thì chỉ có thể thua. Vị nữ Phó thị trưởng này bình thường không lộ gì nhưng lúc cần cũng uống được.

Trước bữa tối Triệu Quốc Đống và Trịnh Kiện đã nói chuyện hơn nửa tiếng. Bình thường hai người chỉ gọi điện nói chuyện, không mấy khi có cơ hội này nên đương nhiên phải tận dụng.

Cuối năm trước Trịnh Kiện đã lên Ngân hàng nhân dân Trung ương, phụ trách công tác cải cách hệ thống ngân hàng, mãi tới tháng 11 này mới được bổ nhiệm làm giám đốc Ngân hàng nhân dân An Đô. Ngân hàng nhân dân An Đô có phạm vi quản lý quanh ba tỉnh An, Du, Kiềm, có thể nói là quyền cao chức trọng. Phải nói Trịnh Kiện khá hài lòng với vị trí hiện tại. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Trịnh Kiện muốn tham gia nghiệp vụ kinh doanh và tài chính hơn chứ không phải là công tác mang tính giám sát này.

Chỉ là loại chuyện này không phải ai muốn làm gì là làm được. Trịnh Kiện cũng nói chỉ có thể chờ cơ hội mà thôi, vị trí bây giờ coi như tích lũy kinh nghiệm và lý lịch tạo trụ cột công việc về sau. Ý của y chính là chỉ cần có cơ hội y sẽ về ngành nghiệp vụ.

Lôi Hướng Đông bây giờ làm khá xuất sắc ở Ngân hàng phát triển quốc tế, nhất là việc ủng hộ tài chính cho các công ty tư nhân ra nước ngoài đã được khu vực kinh tế tư nhân bình luận rất tốt. Có lời đồn sang năm Lôi Hướng Đông có thể đến nơi khác nhận chức. Trịnh Kiện cũng từng hỏi Lôi Hướng Đông nhưng Lôi Hướng Đông nói bây giờ còn chưa có quyết định, ngay cả y cũng không rõ mình đi về đâu.

Hai năm nay Tiêu Hoa Sơn làm việc cũng rất thuận lợi, năm nay đã lên chức, Triệu Quốc Đống có gọi điện chúc mừng. Chẳng qua hai người bây giờ không có nhiều cơ hội tiếp xúc.

Trịnh Kiện cũng phải thầm than công việc của Triệu Quốc Đống bây giờ quá bận. Hai người ở cùng tỉnh mà gọi điện nói chuyện cũng chỉ có vài phút, muốn gặp thì có thể hai ba tiếng là gặp được nhưng không biết sao không mấy khi gặp được.

….

Cố Vĩnh Bân khoanh tay trước ngực còn mặt thì sa sầm lại.

Triệu Quốc Đống thật quá đáng.

Vấn đề xây dựng nhà xã hội cuối cùng đã được đưa lên bàn luận, đó là điều Cố Vĩnh Bân đã đoán trước.

Khi Trung ương càng lúc càng chú trọng vấn đề dân sinh, nhất là giá nhà các nơi tăng cao thì làm như thế nào đảm bảo nhà ở cho tầng lớp nhân dân có thu nhập thấp và trung bình đã bay lên thành vấn đề chính trị. Nghe nói năm bộ, Ủy ban gồm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, bộ xây dựng, bộ Tài nguyên môi trường, bộ tài chính, Thanh tra nhà nước đã liên hợp đưa ra ý kiến yêu cầu hàng năm chính quyền địa phương các cấp phải trích một tỉ lệ tài chính nhất định để xây dựng nhà xã hội. Đây đúng là một quả bom nổ trong thị trường bất động sản.

Mà nghe nói đề nghị này xuất phát từ một vị Bí thư thị ủy cơ sở nào đó. Thủ tướng Văn Quốc Cơ đánh giá rất cao ý kiến từ cơ sở, cho rằng đây là vũ khí hữu hiệu giải quyết vấn đề nhà đất tăng vọt đang làm dân chúng rất bất mãn.

Đây cũng là một vòng kim cô thắt chặt lợi nhuận tài chính của chính quyền địa phương từ bán đất đai. Việc dựa vào nhau mà sống giữa chính quyền địa phương và các công ty bất động sản càng lúc càng rõ ràng, chỉ có dùng lưỡi dao sắc bén trích một phần tài chính từ tiền đất để xây dựng nhà xã hội, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo cho tầng lớp có thu nhập trung bình và thấp không quá lo lắng đến giá nhà tăng cao.

Cố Vĩnh Bân vẫn nghi ngờ đề nghị kia có phải do Triệu Quốc Đống làm ra không? Chẳng qua tin tức y nhận được chỉ biết Thủ tướng đánh giá cao ý kiến này, về nơi phát ra thì không phải một Phó thị trưởng thường trực Ninh Lăng như y biết được.

Nhưng vứt hết tất cả mấy thứ này thì biểu hiện cứng rắn của Triệu Quốc Đống làm cho Cố Vĩnh Bân hoảng hốt.

Theo Cố Vĩnh Bân thấy xây dựng nhà xã hội hiện nay chỉ là một mánh lới, một khẩu hiệu cho có mà thôi. Cố Vĩnh Bân cho rằng nhà xã hội là không thực tế, không hợp lý. Nếu chính quyền làm như vậy thì phải tìm mọi cách tăng thu nhập cho tầng lớp kia chứ không phải dành tâm trí cho xây dựng nhà xã hội.

Chẳng qua quan điểm này chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi, không thể nói ra ngoài. Cố Vĩnh Bân tin có nhiều người cùng quan điểm với mình nhưng không ai dám công khai quan điểm của mình ra. Chính vì như vậy nên quan điểm này vẫn tồn tại và mặc dù Trung ương đã đưa ra yêu cầu xây dựng nhà xã hội nhưng không được ứng dụng thực tế mấy.

Nhưng ở Ninh Lăng thì sao?

Cố Vĩnh Bân không nhịn được hừ một tiếng.

Chuyện không liên quan tới mình, quan tâm sẽ loạn.

Trúc Văn Khôi đưa ra quy hoạch xây dựng 5000 căn hộ cho thuê, 1500 căn nhà dành cho người thu nhập thấp, phương án này nhất định là làm theo ý của Triệu Quốc Đống.

Đây là con số không hề nhỏ, diện tích xây dựng đạt đến 500 ngàn mét vuông, ở Ninh Lăng mà nói thì đây là diện tích rất lớn. Mặc dù các căn hộ có diện tích nhỏ và dành cho tầng lớp thu nhập trung bình nhưng vẫn sẽ cắt giảm một bộ phận khách hàng tiềm năng của nhà thương mại. Mà cứ tiếp tục như thế này nhất định sẽ ảnh hưởng đến thị trường bất động sản.

Dù Ninh Lăng đang là điểm nóng về kinh tế, hấp dẫn nhiều dân cư từ ngoài vào, dù Ninh Lăng đang thí điểm chính sách mua nhà nhập khẩu cho người mua vào Ninh Lăng thì việc áp dụng xây dựng nhà xã hội vẫn như một chậu nước lạnh dội vào thị trường bất động sản đang nóng hầm hập.

Cố Vĩnh Bân đúng là không hiểu ý đồ thật của Triệu Quốc Đống. Từ đầu khi áp dụng các công ty phải xây dựng ký túc cho nhân viên đến việc các khu công nghiệp ở các quận, huyện cũng cần có nhà cho công nhân; Cố Vĩnh Bân đã cảm thấy Triệu Quốc Đống từ đầu tới cuối luôn không yên tâm với giới kinh doanh bất động sản.

Xây dựng nhiều ký túc xá và nhà ở cho công nhân các công ty đã khiến cho thị trường nhà thương mại mất một nhóm lớn khách hàng. Mặc dù tương lai nhóm người này có thể đi mua nhà thương mại nhưng ít nhất bây giờ bọn họ có thể yên tâm hưởng thụ nhà của công ty, qua đó cũng hấp dẫn không ít người tới Ninh Lăng nhưng đó lại là đả kích không nhỏ tới thị trường bất động sản của Ninh Lăng.

Bây giờ nếu thị xã áp dụng xây dựng nhà xã hội trên quy mô lớn thì không khác gì xát muối vào vết thương của thị trường bất động sản Ninh Lăng, ai có thể nhịn được nữa?

Nhưng không nhịn thì phải làm như thế nào? Cố Vĩnh Bân thở dài một tiếng, trong lúc nhất thời y không biết nên làm gì với việc này.

Y thật sự không rõ tại sao Triệu Quốc Đống lại muốn làm như vậy, chẳng lẽ là muốn lấy danh tiếng chính trị? Hay là nói hắn còn ngại vầng sáng trên đầu hắn chưa đủ bắt mắt? Hay hắn thật lòng nghĩ cho dân chúng?

Hay là hắn muốn nâng cao năng lực cạnh tranh của đô thị Ninh Lăng? Cố Vĩnh Bân cảm thấy đây không phải. Nâng cao năng lực cạnh tranh của Ninh Lăng có nhiều công việc phải làm nhưng tuyệt đối không phải ném quả bom vào thị trường bất động sản như vậy. Nó còn khiến giới kinh doanh bất động sản cả nước không có hứng thú tới Ninh Lăng. Không có nhà kinh doanh tới thì thị trường bất động sản Ninh Lăng sao có thể đạt được nhiều lợi nhuận hơn nữa.

Triệu Quốc Đống này chẳng lẽ chưa từng suy nghĩ đến việc đó?

Về công hay tư, về tình về lý Cố Vĩnh Bân cũng thấy mình cần phải ngăn cản Triệu Quốc Đống giở trò.

Nhà xã hội có nên xây dựng không? Có nhưng không phải vào lúc này, không phải với quy mô lớn đến như vậy.

Như vậy chỉ làm loạn thị trường bất động sản Ninh Lăng mà thôi. Điểm này Cố Vĩnh Bân rất tin, y cũng tin nhiều người có suy nghĩ như mình.

Trận chiến này y biết mình phải đứng ra.