Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 112




Triệu Quốc Đống về Côn Châu được hai ngày thì Côn Châu diễn ra cuộc tranh luận nảy lửa kia. Hắn không nghĩ cuộc tranh luận này kịch liệt đến vậy, điều này khiến Thị ủy, ủy ban Côn Châu rơi vào xáo động.

Hắn ý thức được vấn đề này khó giải quyết nhưng còn không nghĩ tới nó nghiêm trọng đến vậy.

Trên thực tế hắn cũng nghi ngờ quan điểm của Ngô Nguyên Tể. Côn Châu đúng là có ưu thế và cơ sở để phát triển ngành dịch vụ, nhưng tổng GDP của Côn Châu không quá cao. So sánh với Thành Đô cùng Trùng Khánh thì GDP của Côn Châu còn kém không ít. Bây giờ thoáng cái muốn biến ngành dịch vụ thành ngành chủ đạo, thậm chí nâng nền kinh tế Côn Châu dậy, Triệu Quốc Đống đúng là khá nghi ngờ.

Phát triển ngành dịch vụ thường muốn ngành công nghiệp và xây dựng phát triển mạnh làm cơ sở, đây lại là nhược điểm của Côn Châu. Đương nhiên đây không phải nói ngành dịch vụ nhất định cần có nền tảng là công nghiệp và xây dựng nhưng đó là nhân tố không thể bỏ qua.

Không phải nói Triệu Quốc Đống không tin vào năng lực công tác của Ngô Nguyên Tể, chủ yếu nằm ở chỗ đối phương đưa ra việc phát triển ngành bất động sản để thúc đẩy liên kết các ngành khác, hình thành xu thế cùng tiến cùng lùi. Nhưng tương lai của thị trường bất động sản sẽ bị chính sách quốc gia ảnh hưởng, đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai.

Bây giờ mọi người cứ mở miệng là nói quá trình đô thị hóa, giống như quá trình đô thị hóa của Trung Quốc còn kém quá xa các nước phương Tây. Khi phát triển kinh tế đến trình độ nhất định thì quá trình đô thị hóa là không thể nghịch chuyển, như vậy quá trình đô thị hóa của Trung Quốc cũng sẽ là động lực giúp thị trường bất động sản phát triển liên tục.

Nhưng thực tế trong quá trình đô thị hóa cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề khó giải quyết. Ví dụ như nông dân mãi không thể dung nhập vào hệ thống đô thị, bọn họ không thể trở thành người thành phố chính thức, đây là khiêu chiến lớn đối với chính quyền. Mà ngành bất động sản phát triển nóng cũng khiến giá nhà đất tăng cao. Trung ương, chính quyền địa phương không quá chú trọng đến xây dựng nhà xã hội, hệ thống an sinh xã hội nên gần như bài xích một bộ phận người dân ở bên ngoài thành phố, khiến cho việc sinh tồn của nông dân tại thành phố càng thêm khó khăn.

Không có quy hoạch đô thị khoa học sẽ chỉ mang tới áp lực và hỗn loạn cho đô thị. Ở điểm này Triệu Quốc Đống lo Ngô Nguyên Tể phán đoán có quá lạc quan không?

Khi hắn biết được trong hội nghị công tác kinh nghiệm quỹ ba toàn tỉnh, Tống Quốc Lương đã lên tiếng về quy hoạch phát triển đô thị của Côn Châu, đối phương nói đây là quy hoạch không có đầu mối và khoa học, tư tưởng mới không dựa vào trụ cột kinh tế thực tế… Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ngay vấn đề đang được làm phức tạp hóa.

Tống Quốc Lương không ngu, Ngô Nguyên Tể đến Côn Châu làm Bí thư thị ủy một thời gian nhưng chưa hoàn toàn nắm giữ được cả Côn Châu. Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt mỗi người đều có một nhóm người ủng hộ ở Thị ủy, ủy ban. Nhưng làm Bí thư thị ủy, Ngô Nguyên Tể có ưu thế rõ rệt nên thắng ở cuộc tranh luận này.

Vương Liệt có tính cách rất cứng rắn, lúc trước Triệu Quốc Đống có ý muốn đối phương rời khỏi Côn Châu, Vương Liệt từ chối. bây giờ đi đến bước này đúng là làm người ta khó giải quyết.

- Anh nói là chủ tịch Đào cũng điểm danh phê bình tư tưởng của Côn Châu không thực tế?
Triệu Quốc Đống vốn cầm cốc trà lên lại bỏ xuống. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Ngô Nguyên Tể.
- Đúng là lạ, chủ tịch Đoàn trong thời gian này khá im ắng, thật không ngờ …
- Ồ, tôi cũng không ngờ đến. Chủ tịch Tống trừng mắt thì tôi không nói gì, nhịn cho xong chuyện. Nhưng chủ tịch Đào cũng nói ra thì tôi không thể giả câm giả điếc không nghe thấy. trưởng ban Triệu, anh nói tôi là Bí thư thị ủy nên làm như thế nào? Hay là đưa chức này cho Vương Liệt làm?
Ngô Nguyên Tể cười cười xua tay nói.
- Xem ra tôi làm Bí thư thị ủy Côn Châu không tốt lắm, nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đều nói giúp Vương Liệt, giống như tôi là Bí thư thị ủy không được Vương Liệt làm thị trưởng thích thì phải.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, một người có tính cách cứng rắn, một người quật cường. Hai người vốn có khúc mắc, bây giờ lại có mâu thuẫn trong quan điểm công việc khiến cục diện Côn Châu xuất hiện xu thế “không đội trời chung”

Đào Hòa Khiêm ẩn nhẫn đã lâu gbi đột nhiên phát lực rõ ràng không có ý đồ tốt.

Lai lịch của Vương Liệt quyết định thái độ của Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương. Lúc này bọn họ nhảy ra cũng là do suy nghĩ rất cẩn thận. Bên Trương Bảo Quốc tạm thời còn không có động tác, nếu ba người này hợp sức thì chỉ sợ vấn đề không hề đơn giản.

Vương Liệt có tiếng tăm khá tốt ở tỉnh, thậm chí ngay cả Dương Bưu, Thương Vô Bệnh cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Liệt. Tư lệnh quân khu tỉnh Tương Thiên Quý nghe nói có quan hệ mật thiết với Vương gia. Tôn Tiến nghe nói lúc ở Bắc Kinh đã quen biết Vương Liệt, sau khi tới Điền Nam, quan hệ của cả hai càng thân hơn. Một khi biến thành cuộc tranh luận về tính khí giữa hai người Vương Liệt, Ngô Nguyên Tể thì đúng là khó có thể xử lý ổn thỏa.

Ngô Nguyên Tể là người được mình và Thái Chánh Dương đẩy lên làm Bí thư thị ủy Côn Châu. Lúc ấy đề cử Ngô Nguyên Tể thì Trử Liễu cùng Thương Vô Bệnh đều có ý kiến khác, cho rằng Ngô Nguyên Tể cường thế bá đạo, thiếu sự rộng lượng, ở bên thị xã Hồng Sơn cũng đã có phản ứng. Chẳng qua Thái Chánh Dương đã đè xuống các ý kiến khác nên Ngô Nguyên Tể mới được hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua.

Bây giờ tình hình có biến, chức thường vụ tỉnh ủy của Ngô Nguyên Tể mãi chưa được phê duyệt, đây là một ẩn số. Có lẽ Đào Hòa Khiêm cùng Tống Quốc Lương đúng là thấy được việc này nên mới lợi dụng mâu thuẫn giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt để gây chuyện.

Ngô Nguyên Tể thấy Triệu Quốc Đống không nói thì cũng biết đối phương đang cân nhắc tính nghiêm trọng của vấn đề. Y cười khổ nói:
- Trưởng ban Triệu, tôi cảm thấy việc này sợ mình phải lên báo cáo với Bí thư Thái. Tôi và Vương Liệt không có mâu thuẫn cá nhân mà là không nhất trí về quan điểm trong công việc. Trong hội nghị thường vụ chúng tôi đều công khai nói ra quan điểm của mình, không biết ai ở sau lưng đâm này đâm kia. Tôi cảm thấy đây vốn là chuyện rất bình thường sao lại biến thành như vậy.

Triệu Quốc Đống không khỏi có chút buồn bực, chuyện này không thể nói Ngô Nguyên Tể làm không đúng, Vương Liệt cũng không sai. Chẳng qua vào lúc đặc biệt này nó diễn ra rồi bị người lợi dụng nên chuyện đang có xu thế phát triển theo hướng không thể khống chế.

Sau khi Ngô Nguyên Tể rời đi, Triệu Quốc Đống nhốt mình trong văn phòng ngồi suy nghĩ.

Ngô Nguyên Tể phải tiếp tục làm Bí thư thị ủy Côn Châu, đó là điều không thể thay đổi, nếu không sẽ là đả kích lớn vào uy tín chính trị của mình và Thái Chánh Dương. Về phần Ban Tổ chức cán bộ trung ương mãi chưa phê duyệt chức thường vụ tỉnh ủy của Ngô Nguyên Tể thì đó chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần tỉnh ủy không thay đổi ý kiến như vậy ban Tổ chức cán bộ trung ương sớm muộn cũng phải xác định, mà bọn họ cũng không thể kéo quá lâu.

Ngô Nguyên Tể không thể động, Côn Châu muốn khôi phục bình thường thì không thể để người khác lợi dụng mâu thuẫn giữa Ngô Nguyên Tể, Vương Liệt. Như vậy chỉ có thể để Vương Liệt rời đi.

Nhưng lúc trước Vương Liệt rất kiên quyết nói không đi. Vương Liệt cố chấp như vậy thì mình có thể thuyết phục được không?

Vấn đề này khó giải quyết. Nếu Vương L
iệt vẫn nhất quyết không rời Côn Châu, tỉnh ủy có lẽ chỉ có thể mạnh mẽ điều chỉnh. Như vậy có thể tạo thành cơn gió lốc trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy không? Phản ánh điều chỉnh này có được đại đa số thường vụ tỉnh ủy tán thành không? Một khi ý kiến của mình bị bác bỏ thì sao?

Vương Liệt nếu quyết tâm ở lại, lại có Đào Hòa Khiêm cùng Tống Quốc Lương thậm chí Trương Bảo Quốc là kẻ có ý đồ đứng sau ủng hộ, nếu như mấy thường vụ tỉnh ủy có quan hệ tốt với Vương Liệt cũng đứng ra thì sẽ tạo thành một chuyện không thể dự đoán.

Mặc dù Thái Chánh Dương có thể ảnh hưởng đến thái độ của mấy người Trử Liễu, Dương Bưu cùng Thương Vô Bệnh, nhưng nếu việc đi đến trình độ đó cũng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Thái Chánh Dương. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống không thể để cục diện này xuất hiện.

Hắn cần phải diệt ngay mầm mống việc này từ trong trứng nước.

Mà giải chuông phải tìm người đeo chuông. Đào Hòa Khiêm cùng Tống Quốc Lương không biết quan hệ giữa mình và Vương Liệt không hề đơn giản như bề ngoài. Ở điểm này Triệu Quốc Đống cảm thấy mình có thể làm gì đó.