Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 125




Hướng Quân có suy nghĩ rộng rãi, hơn nữa to gan, làm việc quyết đoán. Ví dụ như Trường Phú đầu tư vào Di Dương cũng là do y chạy về Ninh Lăng tìm mọi cách lôi kéo, dụ dỗ Tôn Trường Phú.

Tôn Trường Phú sau đó tới Điền Nam khảo sát cũng đến gặp Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống khuyến khích đối phương đầu tư phát triển ở Điền Nam. Hắn cho rằng tập đoàn Trường Phú không nên đứng mãi ở Ninh Lăng mà cần mở rộng thị trường ra bên ngoài. Bây giờ tập đoàn Trường Phú đã vận chuyển khắp dòng Trường Giangg, như vậy cần lợi dụng để mở rộng đến các phía. Ngành cung cấp vật tư trong mười năm tới sẽ phát triển rất nhanh, mà khu vực đất liền có thị trường rộng lớn, tập đoàn Trường Phú đã đi trước một bước thì càng nên nắm bắt cơ hội này.

Tôn Trường Phú vẫn luôn rất kính sợ Triệu Quốc Đống. Lúc Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng đã dạy cho y một bài học và lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa với y. Có thể nói vị Bí thư thị ủy trẻ tuổi này chỉ có thể thuận theo, không thể trái ý, chỉ có thể thành bạn không thể thành kẻ thù. Đây là kết luận của Tôn Trường Phú.

Đúng là vì vậy nên khi Hướng Quân chạy tới Tôn Trường Phú mới không tùy tiện đuổi đi. Hướng Quân từ Khấu Linh đến Điền Nam trao đổi, trong này đã giấu rất nhiều thứ.

Hơi tìm hiểu một chút là Tôn Trường Phú biết Hướng Quân được Triệu Quốc Đống điểm danh đưa sang Điền Nam. Bây giờ Triệu Quốc Đống càng làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, Hướng Quân quay về Ninh Lăng thu hút đầu tư cũng làm Tôn Trường Phú phải suy nghĩ rất nhiều.

Tiền đồ của Triệu Quốc Đống rất rộng mở, đây là suy đoán của Tôn Trường Phú, không chừng ngày nào đó sẽ quay về An Nguyên. Từ lịch sử phát triển của Triệu Quốc Đống thì quay về tỉnh An Nguyên cũng sẽ là bình thường.

Vì thế Tôn Trường Phú thậm chí không tiếc thời gian tự mình đến Di Dương, Hồng Sơn khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở Di Dương. Thị xã Hồng Sơn đương nhiên là tiếp đón rất chu đáo Tôn Trường Phú – người có tên trên bảng Forbes Trung Quốc. Bí thư thị ủy Lý Khánh và quyền thị trưởng Tề Bằng cùng với lãnh đạo chủ yếu Huyện ủy, ủy ban Di Dương đều tự mình tiếp đón. Điều này làm Tôn Trường Phú khá hài lòng, cuối cùng xúc tiến y quyết định đầu tư vào hạng mục trung tâm vật tư Di Dương.

Sau khi ký kết Tôn Trường Phú mới chính thức đến xin gặp Triệu Quốc Đống. Tôn Trường Phú có thể cảm nhận được sự vui vẻ thật lòng của Triệu Quốc Đống, điều này làm y biết bước đi này của mình là chính xác.

Ai có thể mang đến điều gì đó cho nơi mà Triệu Quốc Đống đang làm việc, hắn sẽ tán thành người đó. Đây là nhân vật thuần túy vì công việc, đương nhiên hắn cũng không phải vì chính hắn. Người như thế thường khó quan hệ hơn với kẻ chỉ mong làm đầy túi mình. Nhưng một khi tên Triệu Quốc Đống này nhận định ai đáng tiến vào vòng tròn của mình thì kẻ đó sẽ rất may mắn.

Triệu Quốc Đống không biết trong đầu Tôn Trường Phú nghĩ nhiều như vậy. Theo hắn thấy Tôn Trường Phú đầu tư vào Điền Nam chính là hành vi kinh doanh, Di Dương đáng để đầu tư, mà Hướng Quân lại trùng hợp mời Tôn Trường Phú, vì thế tạo thành phản ứng hóa học khiến hạng mục này được xác định.

- Ồ, đây là một vấn đề. Trung tâm vật tư Di Dương là quân cờ thứ nhất mà Tôn Trường Phú đi ở Điền Nam, không thể có vấn đề gì. Lúc ấy Tôn Trường Phú đến chỗ tôi, tôi cũng cam đoan với y là tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam sẽ toàn lực giúp hạng mục cao tốc Côn Văn nhanh chóng được phê duyệt. Y cũng rất cảm ơn Điền Nam coi trọng tập đoàn, bây giờ đã đến bước cuối cùng tôi tin hạng mục này chỉ trong tháng này sẽ được xác định toàn diện.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút sau đó nói:
- Huyện Di Dương các anh không cần quá khẩn trương. Cao tốc Côn Văn đi qua Di Dương sẽ mang lại rất nhiều cơ hội cho Di Dương, ở điểm này anh phụ trách mảng công thương nghiệp càng cần có quy hoạch từ trước.

Phan Xảo ở bên vẫn không nói xen vào mà chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cô chỉ cần thích hợp nói vài câu giúp bọn họ nói chuyện trót lọt là đủ rồi.

Mãi đến gần 12h trưa, Phan Xảo mới ám chỉ hai người cần đi dùng cơm. Cô cũng đã bảo nhà bếp bày bàn ăn.

Đinh Lập Cương có chút buồn bực đứng ở cửa. Mẹ nó chứ, vừa đứng đã là gần tiếng, tối qua làm thêm giờ đến 22h sáng, sáng sớm đã phải dậy, ăn mặc gọn gàng đứng đây hóng gió nói là chờ lãnh đạo tỉnh ủy gì đó đến thị sát.

- Sếp Khương, lãnh đạo bao giờ thì tới? Anh em chúng ta cứ chờ ở đây mãi sao?
Đinh Lập Cương không nhịn được ngáp dài rồi lau nước mắt. Bụng y trống trơn đang kêu réo, vừa đứng đã gần tiếng nhưng mà mãi không thấy ai.
- Bọn họ không đến thì chúng ta cứ ngồi chồm hổm chờ đây sao?

- Đại Đinh, cậu đừng đó mà oán giận, lần này nghe nói giám đốc sở Chu khó khăn lắm mới mời được đại thần tới, sếp lớn cũng là ở trong hội nghị Đảng ủy sở mới tranh thủ được trạm thứ nhất lãnh đạo đến Cục công an thành phố Côn Châu chúng ta. Nghe nói còn tranh chấp mãi với tổng đội trưởng Hà – tổng đội an ninh đó.
Đáp lời chính là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Khương Hồng, một lão cảnh sát làm ở mảng hình sự hơn 20 năm, coi như nửa ân sư của Đinh Lập Cương.
- Tôi nghe sếp lớn nói lần này do trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự mình dẫn đội đi điều tra, nghe nói trên tỉnh cũng có một nhóm lớn người đi theo. Sếp lớn không phải đứng chờ ở đây từ sáng sớm sao? Cậu không thấy thị trưởng Trì và bí thư Đinh cũng sớm đứng ngay ở cổng sao?

Khương Hồng nói sếp lớn chính là phó giám đốc Sở công an kiêm cục trưởng Cục công an thành phố Côn Châu - Vương Thiết bây giờ đang đứng ở cổng nói chuyện với thị trưởng Côn Châu – Trì Trọng Văn cùng phó bí thư thị ủy Đinh Hoa, bí thư đảng ủy chính pháp Quách Tông Lâm.

- Đám người này ăn no ấm cật, chúng ta đến đây làm gì? Bọn họ đến là có thể cho cục ta mấy triệu sao, hay là có thể cấp một nhóm trang thiết bị cho chúng ta? Để anh em bụng đói đứng đây. Sếp Khương, hay là chúng ta về ăn chút gì đó rồi trở lại.
Đinh Lập Cương nhìn cửa, mặc dù gió lạnh nhưng lãnh đạo vẫn cố gắng đứng đó.

- Hắc hắc, nghe sếp lớn nói lần điều tra này là có mục đích. Cục công an thành phố chúng ta thiếu biên chế, cấp bậc đãi ngộ cũng thấp. Sếp lớn vì chuyện này tìm sở và Thị ủy nói chuyện vài lần nhưng hai bên đùn đẩy nhau. Là này gặp cơ hội trưởng ban tổ chức cán bộ nghe nói làm hai năm ở hệ thống công an nên muốn điều tra công tác xây dựng và biên chế của sở, sau đó bị sếp lớn tranh thủ trưởng ban tới xem Cục công an thành phố Côn Châu chúng ta trước, cơ hội này không dễ dàng.
Khương Hồng biết khá rõ tình hình.
- Đúng rồi Đại Đinh, nghe nói trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy vốn là người An Nguyên đi ra, còn đã từng làm cảnh sát.

- Ồ, cũng là người An Nguyên? Còn làm cảnh sát? Tên là gì vậy sếp?
Đinh Lập Cương không quá để ý.
- Vậy có phải là có ấn tượng tốt đối với chúng ta không?

- Tên là Triệu Quốc Đống, hình như là từ Bí thư thị ủy thị xã nào đó của An Nguyên điều tới.
Khương Hồng thuận miệng nói.

- Triệu Quốc Đống? Tên này thật ra rất quen, lúc học ở trường trung cấp cảnh sát An Nguyên tôi cũng có một sư huynh tên là Triệu Quốc Đống, xem ra tên này mọi người đều thích.
Đinh Lập Cương cười ha hả nói:
- Giống như tên Quốc Lương, Quốc Đống vậy, đều là tên hay. Lãnh đạo tỉnh ta xem ra đều là rường cột nước nhà.

- Vậy à? Không chừng hôm nay tới là sư huynh ngày xưa của cậu đó.
Khương Hồng cũng nở nụ cười.

- Vậy ư? Tôi rời An Nguyên đã mười năm. Trước theo vợ tới Điền Nam đều bị đám bạn học nói là trọng sắc khinh bạn. Nhiều năm như vậy trôi qua tôi cũng không liên lạc với bạn học mấy.
Đinh Lập Cương lắc đầu nói.
- Không nói chuyện này nữa, sếp Khương, mấy anh em đúng là sắp ngất vì đói rồi. Lãnh đạo không đến chúng ta cũng không thể không ăn mà. Hay là chúng ta vừa ăn vừa đứng?

- Được rồi, cậu đừng gây chuyện cho tôi. Nếu lãnh đạo tới lại thiếu người, tay cảnh sát cầm đồ ăn còn ra thể thống gì? Cậu muốn hại tôi à?

- Sếp, nhưng anh em tối qua nhịn một đêm, ngủ được vài tiếng lại bị sếp gọi dậy. Bây giờ đứng cả tiếng, giờ sắp không chịu nổi rồi. Chúng tôi sang quán cháo bên kia làm bát là về ngay. Mười phút, sếp, ngài cũng thương cho cấp dưới chứ?
Đinh Lập Cương mặt dầy quấn lấy Khương Hồng.

Khương Hồng hơi do dự, anh em đúng là khá mệt. Ở bên Tây Sơn có vụ án lớn nên làm việc cả đêm, đến đêm mới thẩm vấn xong mà mình không cho bọn họ ngủ được nhiều đúng là khá áy náy.

- Sếp Khương, sếp thương nhân viên chút đi.
Mấy cảnh sát trẻ khác cũng kêu lên.

Khương Hồng rốt cuộc không nhịn được đành bảo bọn họ ăn nhanh rồi về.