Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 5




Ứng Đông Lưu cũng hiểu khá rõ về Trác Ninh. Trác Ninh này có năng lực, coi như là nhân tài, đã tiếp xúc qua nhiều công việc, bây giờ đang phụ trách khối nông nghiệp của An Đô.

Quan Kinh Sơn năm trước từng có ý đề cử Trác Ninh làm thường vụ thị ủy kiêm chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát công nghệ cao An Đô. Nhưng đề nghị này không được Tôn Liên Bình tán thành, hai bên vẫn tranh chấp. Chẳng qua Quan Kinh Sơn cũng đã nhiều lần đề cập việc này với Ứng Đông Lưu, hy vọn có thể nhanh chóng điều chỉnh bộ máy khu công nghệ cao An Đô để nó thành động lực phát động kinh tế toàn tỉnh, xúc tiến sản nghiệp thứ ba, thứ hai của An Đô tăng tốc thêm.

Ứng Đông Lưu cũng không phản đối việc Trác Ninh tới làm thị trưởng Ninh Lăng, chủ yếu nằm ở chỗ Trác Ninh có thể nhanh chóng hòa nhập vào không khí, hoàn cảnh của Ninh Lăng không, có thể nhanh chóng triển khai công việc hay không mới là quan trọng nhất.

Triệu Quốc Đống khi đề cập với mình đã nói theo tình hình thực tế phát triển của Ninh Lăng, nếu như tỉnh có ý tiến hành điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của Ninh Lăng thì phải thận trọng, tốt nhất có thể lựa chọn nhân vật tương đối quen thuộc tình hình Ninh Lăng, như vậy sẽ nhanh chóng tiến vào trạng thái, giảm thiểu nhỏ nhất ảnh hưởng.

Đây là điều bắt buộc.

Hàn Độ đề cập Tiêu Phượng Minh cũng là người mà Triệu Quốc Đống trọng điểm đề cử. Ở vấn đề này xem ra Hàn Độ và Triệu Quốc Đống không nhất trí. Đó cũng là điều bình thường, nếu như vì quan hệ cá nhân tốt mà Hàn Độ nhất trí mọi việc với Triệu Quốc Đống, như vậy Hàn Độ không phải một tổ chức cán bộ đủ tư cách.

Đúng như lời Hàn Độ nói, Tiêu Phượng Minh cũng có ưu khuyết điểm rõ ràng.

Tiêu Phượng Minh rất quen thuộc tình hình Ninh Lăng, có uy tín khá cao. Hơn nữa y từng làm chủ tịch, Bí thư huyện ủy, không xa lạ với công tác kinh tế. Y cũng đã làm Trưởng ban thư ký Thị ủy, tổ chức cán bộ và phó bí thư thị ủy nên kinh nghiệm công tác phong phú. Đồng thời y cũng có khiếm khuyết đó là thời gian làm phó bí thư thị ủy quá ngắn. Đây vốn là vị trí thích hợp để rèn luyện và quá độ nhưng cũng cần có đủ kinh nghiệm.

- Vi Phong, anh cho rằng mấy ứng viên vừa rồi thế nào?
Ứng Đông Lưu nhìn sang Nhâm Vi Phong.

- Bí thư Đông Lưu, Đỗ Hiến này thì tôi hiểu đôi chút. Đỗ Hiến này có năng lực nhưng tính cách hơi mềm yếu, tôi thấy trưởng ban Hàn có lẽ cũng thấy điểm này, Đỗ Hiến tới làm thị trưởng Ninh Lăng sợ rằng hơi non một chút. Trác Ninh cũng được, năng lực toàn diện, có lẽ là lựa chọn thích hợp. Nhưng Trác Ninh còn cần một thời gian quen thuộc tình hình Ninh Lăng, mà hiện nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh, có thể nói một ngày cũng không thể chậm được, ở điểm này còn mời bí thư suy xét. Về phần Tiêu Phượng Minh, tôi hiểu không quá nhiều nhưng người này nghe nói có uy tín rất cao ở Ninh Lăng, y còn từng làm tổ chức cán bộ nên sức chấp hành sẽ được đảm bảo.

Nhâm Vi Phong nói làm ngay cả Hàn Độ không thể không bội phục. Nhâm Vi Phong có thể nói đã tính toán đúng tâm tư của Ứng Đông Lưu. Mặc dù nhìn không ra khuynh hướng gì nhưng Hàn Độ có thể chắc chắn Nhâm Vi Phong ủng hộ Tiêu Phượng Minh. Câu nói sức chấp hành được đảm bảo có sức sát thương rất mạnh, đủ để Ứng Đông Lưu phải suy nghĩ. Xem ra Triệu Quốc Đống đã dành không ít tâm sức với Nhâm Vi Phong.

Hàn Độ đoán không sai, Ứng Đông Lưu đúng là cân nhắc câu nhận xét của Nhâm Vi Phong về Tiêu Phượng Minh.

Tính cách của Chung Dược Quân khá mềm mỏng, điểm này không chỉ được Triệu Quốc Đống đề cập, bản thân Ứng Đông Lưu cũng hiểu. Làm thị trưởng cần có một Bí thư thị ủy có tính cách cứng rắn thôi động, như vậy điểm này có thể bù đắp được. Nhưng nếu làm Bí thư thị ủy thì điểm này nhất định phải có một thị trưởng có xu thế không quá mạnh nhưng giỏi chấp hành. Nếu không khi thị trưởng quá mạnh sẽ có tiếng đoạt chủ, mà sức chấp hành không đủ thì tất cả công việc sẽ không thể tiến hành được.

Nhưng Trác Ninh có không ít người tán thành, không chỉ là Hàn Độ, vừa nãy Ứng Đông Lưu cũng nhận được điện của bạn học trên trường Đảng trung ương gọi tới. Y bây giờ đã là ủy viên Quốc vụ viện, cuộc điện này có trọng lượng không nhẹ. Mặc dù đối phương nói rất khách khí nhưng mình phải suy nghĩ.

Hàn Độ lại một lần nữa giới thiệu qua tình hình của ba ứng viên, Ứng Đông Lưu gật đầu ra vẻ biết.



Ra khỏi văn phòng Ứng Đông Lưu đã làm hơn 10h tối. Triệu Quốc Đống và Tiêu Phượng Minh có bốn mươi phút, có thể nói mỗi phút đều quý giá.

Không khí yên tĩnh ban đêm làm đầu óc Triệu Quốc Đống và Tiêu Phượng Minh đều rõ ràng. Hai người đứng ở bãi đỗ xe nhưng không ai muốn lên xe ngay.

- Đi bộ một chút đi, anh không mấy khi lên tỉnh, tôi có lẽ đi rồi cũng không biết bao lâu sẽ về.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu.
- Lúc mới tham gia công tác thì một lòng muốn mình thành người của tỉnh thành, liều mạng làm việc thầm nghĩ biểu hiện xuất sắc ở đội cảnh sát hình sự Giang Khẩu, để được Cục công an An Đô coi trọng, như vậy có thể thoải mái điều lên tỉnh nếu không bạn gái sẽ chia tay mình. Ha ha, thoáng cái mười năm qua đi như một giấc mộng.

- Ồ, Bí thư Triệu, ngài thực sự đã làm cảnh sát hình sự?

Triệu Quốc Đống không hay nói công việc trước đây của hắn. bên Ninh Lăng hiểu hắn cũng chỉ là từ khi hắn làm ở Sở Giao thông. Vài người thân cận như Tiêu Phượng Minh cũng chỉ biết Triệu Quốc Đống từng làm Phó chủ nhiệm Khu khai phát Giang Khẩu.

- Ha ha, không giả đâu.
Vừa đi, Triệu Quốc Đống vừa nói:
- Tôi tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh rồi được phân về đội cảnh sát Giang Khẩu, sau đó xuống đồn công an làm cảnh sát, làm trưởng đồn sau đó bỏ cảnh phục vào chính quyền, làm phó chủ nhiệm Khu khai phát, cũng làm phó bí thư đảng ủy xã. Ha ha, coi như phong phú chứ?

- Bí thư Triệu đã từng làm phó bí thư xã?
Tiêu Phượng Minh đúng là không nghĩ Triệu Quốc Đống đã làm quan xã nên có chút ngạc nhiên hỏi.

- Hắc hắc, không nhìn ra hả? Lúc ấy tôi chỉ là một phó bí thư nhàn hạ, bị lãnh đạo đá từ Khu khai phát xuống xã xa nhất của Giang Khẩu làm phó bí thư, lại là phó bí thư thứ ba. Tôi chỉ coi như có mặt.
Triệu Quốc Đống nghĩ đến thời gian hai tháng mình ở Lĩnh Đông đúng là thấy như một giấc mộng.

Đủ kí ức đột nhiên hiện về như mới xảy ra hôm qua vậy.

- Bí thư Triệu, ngài đã biết sẽ đi đâu chưa?
Tiêu Phượng Minh vứt bỏ các loại suy nghĩ của mình mà hỏi về hướng đi sau đây của Triệu Quốc Đống.

-Trung ương còn đang cân nhắc, tôi sắp thành người tự do rồi, chỉ chờ tổ chức phân công.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chẳng qua về cơ bản chính là rời khỏi An Nguyên.

Đến bây giờ hắn cũng không biết mình đi về đâu. Chẳng qua hắn cũng thấy lần điều chỉnh này thực tế là một cơ hội để mình rèn luyện. Hắn cảm thấy lần này trung ương sẽ có ý định khác. Đợt tết Ninh Pháp và Thái Chánh Dương nói chuyện đã lộ vài ý nhưng không xác định mà thôi cho nên hắn cũng sớm chuẩn bị tư tưởng.

- Ngài có thể lên bộ không?
Tiêu Phượng Minh hỏi tiếp.

- Khả năng này cũng có nhưng không cao, nghe nói đợt điều chỉnh này chủ yếu là đến các tỉnh.

Triệu Quốc Đống nhìn Tiêu Phượng Minh. Tiêu Phượng Minh này biểu hiện khá tốt trước mặt Ứng Đông Lưu, tuy không có tuyên bố hùng hồn nhưng coi như đúng quy củ. Mà như vậy sẽ thể hiện tốt khả năng chấp hành mà Nhâm Vi Phong nói. Bây giờ Ninh Lăng cần chính là làm sao kéo dài quy hoạch hiện có, thị trưởng chính là phải làm được điều này.

Chập tối Nhâm Vi Phong gọi cho mình đã nói ra điều này. Hắn phải thừa nhận Nhâm Vi Phong quá thong minh, biết tâm ý lãnh đạo. Một câu nói đảm bảo sự chấp hành có lẽ sẽ quyết định khả năng lên chức của Tiêu Phượng Minh .

Ninh Lăng hiện nay quá chói mắt, có không ít người muốn tới Ninh Lăng làm thị trưởng, Trác Ninh cũng là người có quan hệ rộng nếu không sao có thể làm phó thị trưởng An Đô, sao không có người hò hét.

Đủ áp lực đang đè trên vai Ứng Đông Lưu. Triệu Quốc Đống đột nhiên cảm thấy vị trí bí thư Tỉnh ủy không hoàn toàn có thể quyết định mọi thứ như người ta nghĩ. Phía sau khuôn mặt gầy gò của Ứng Đông Lưu cũng phải thừa nhận áp lực rất lớn.