Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 51




Thái Chánh Dương và Đào Hòa Khiêm đều không ngờ Thủ tướng Văn Quốc Cơ đột nhiên lại muốn thay đổi con đường khảo sát, bỏ qua mấy điểm đã xác định mà muốn tìm hiểu tình hình cuộc sống dân chúng địa phương. Đây đúng là điều mà Tỉnh ủy, Ủy ban Điền Nam không kịp ứng phó.

Văn Quốc Cơ không phải lần đầu làm như vậy nhưng ai ngờ được ở nơi đường xá khó đi như thế này mà Thủ tướng Văn Quốc Cơ lại thay đổi. Việc Quốc vụ viện chọn Tam Giang làm điểm khảo sát thì Tỉnh ủy, Ủy ban Điền Nam cũng có ý kiến khác nhau.

Đường khó đi, khoảng cách quá xa đã không thích hợp để khảo sát. Hơn nữa việc tranh chấp khai thác dòng Nộ Giang rất dễ khiến Tam Giang thành điểm nóng. Dù Thủ tướng có thái độ gì thì Tỉnh ủy, Ủy ban Điền Nam cũng sẽ gặp áp lực rất lớn. Nhưng văn phòng Quốc vụ viện chọn Tam Giang nên Tỉnh ủy, Ủy ban Điền Nam chỉ có thể phục tùng.

Bây giờ lại xảy ra chuyện này càng làm Thái Chánh Dương, Đào Hòa Khiêm thêm buồn bực.

Để Thủ tướng đến nhà một hộ nông dân không có chuẩn bị, muốn tìm hiểu cuộc sống dân chúng địa phương, nghe qua thì không có gì, từ góc độ nào đó thậm chí càng có thể khiến Thủ tướng tiếp xúc thực tế. Nhưng đối với Đảng ủy, chính quyền địa phương mà nói thì cũng có thể lộ ra một ít vấn đề trong công việc của mình.

Ý thức dân chủ của người dân càng lúc càng được đề cao, cũng hiểu nhiều hơn về tin tức bên ngoài xómg qua các loại phương tiện truyền xómg, sẽ chờ đợi cao hơn đối với cuộc sống tương lai, cũng sẽ yêu cầu càng cao hơn đối với Đảng ủy, chính quyền. Có lẽ người dân sẽ lộ ra những sơ sót trong công việc của Đảng ủy chính quyền. Đây chính là sự mạo hiểm về chính trị, không ai muốn như vậy.

Mặc dù bọn họ cũng hy vọng Thủ tướng có thể hiểu rõ tình hình nhưng bọn họ hy vọng chính là trong phạm vi mình có thể khống chế, như vậy sẽ tránh khỏi lộ ra mấy vấn đề không cần thiết.

Ở đây là khu vực thung lũng cạnh sông nên Thủ tướng đi cũng dễ hơn.

Thị xã Tam Giang có khí hậu đặc thù và phức tạp, một núi có bốn mùa, cách vài chục cây là khác ngay, những lời này vừa khách quan vừa miêu tả chính xác khí hậu ở đây. Từ đây đi lên trên chính là khu vực rừng nguyên thủ khá ẩm ướt. …

Dù là Thái Chánh Dương hay Đào Hòa Khiêm đều nhận thấy ánh mắt của Thủ tướng Văn Quốc Cơ đang dừng lại ở các ruộng nương bị mưa to bào òn, cây lúa mọc hỗn loạn trên sườn núi, mà rừng xung quanh như co lại rất nhiều. Hiển nhiên đây là do quá trình đốt nương làm rẫy gây ra.

Vẻ mặt Thái Chánh Dương, Đào Hòa Khiêm trở nên mất tự nhiên hơn nhiều. Thủ tướng Văn Quốc Cơ mặc dù không nói gì nhưng chỉ nhìn qua một nơi là đoán được nơi khác. Mấy huyện của thị xã Tam Giang về cơ bản đều có tình huống này, dân cư sống rải rác, việc cải thiện cuộc sống quần chúng nhân dân là rất khó khăn. Làm như thế nào tìm được con đường sống, phát triển thích hợp cho bọn họ cũng là vấn đề khó khăn mà Đảng ủy, chính quyền cần suy nghĩ.

Con đường núi hơn 200m là con đường khó khăn nhất là Thái Chánh Dương, Đào Hòa Khiêm từng đi. Nhìn Văn Quốc Cơ từng bước đi trên con đường núi gập ghềnh, nhân viên cảnh vệ theo sát phía sau. Một ông lão 60 tuổi đi ở đường như thế này chẳng may trượt chân thì té gãy tay chân cũng không phải không có khả năng. Thủ tướng còn từ chối nhân viên công tác đỡ mà tự mình thong thả bước đi.

Triệu Quốc Đống có chút bội phục Thủ tướng. Đối với hắn mà nói đường này mặc dù hieemre trở nhưng hắn còn trẻ nên đi không khó khăn. Càng chủ yếu chính là trong lần đến khảo sát Tam Giang, không biết trời xui đất khiến thế nào mà hắn đã rừng xe ở đây, sau đó cùng với Bí thư huyện ủy huyện Thượng Thủy đi đến xóm mà Thủ tướng đang đi tới.

Mấy người Triệu Quốc Đống lúc ấy thậm chí còn ăn trưa ở đây. Ăn cơm trộn cùng với canh đậu làm hắn cảm thấy rõ sự khó khăn trong cuộc sống của dân chúng. Giao xómg bế tắc, thiếu giáo dục và y tế, người dân luôn hướng tới cuộc sống tốt đẹp bên ngoài. Tất cả đều để cho dân chúng hy vọng trung ương và tỉnh quan tâm đến mình, giúp cuộc sống của mình được tốt hơn.

Lúc ấy Triệu Quốc Đống đã mơ mình làm thượng đế có thể thoáng cái thay đổi được khu vực này. Mặc dù đó chỉ là hy vọng nhưng hắn cũng quyết định sau khi về tuy mình chỉ là trưởng ban tổ chức cán bộ không tiện tham gia vào công tác kinh tế nhưng hắn cảm thấy mình có thể đứng ở góc độ khác mà cố gắng. Tập đoàn Thương Lãng cũng tốt, Tập đoàn Thiên Phu cũng tốt, thậ chí là mấy anh em hắn cũng tốt, Triệu Quốc Đống cho rằng mình có thể làm thay đổi khu vực này.

Chẳng qua suy nghĩ này còn cần thời gian để quy hoạch. Hắn thật sự không ngờ nhanh như vậy mà mình đã quay lại đây lần nữa.

Đây là một xóm được xây dựng từ lâu, nói là xóm cũng là hơi quá, tổng cộng có sáu hộ với hơn 30 nhân khẩu, trong đó người già, phụ nữ chiếm hơn nửa, chính thức gọi là sức lao động chỉ có hơn mười người mà trong đó có năm người ra ngoài làm thuê.

Đoàn người Thủ tướng đến làm người trong xóm không kịp có phản ứng. Lần trước lãnh đạo tới ít nhất còn có lãnh đạo huyện, xã đi cùng nhưng lần này bọn họ không nhận ra ai cả nên làm cho người dân tuy hiếu khách nhưng không biết làm sao. Nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy một đội xe dừng ở sườn núi.

Lãnh đạo Thị ủy, Ủy ban Tam Giang và huyện Thượng Thủy còn chưa kịp tới, mà ở đây mọi người chỉ nhận ra duy nhất là mấy tên cảnh sát cảnh giới trên đường đi của Thủ tướng. Đối mặt với các lãnh đạo cao cấp như thế này, mấy chiến sĩ công an cũng không biết làm gì ngoài việc không ngừng gọi điện thoại báo cáo lên trên.

- Hầu lão, còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu mới tới xóm ta tháng trước.
Triệu Quốc Đống nhìn cái là nhận ra một Đảng viên duy nhất của xóm này. Lần trước hắn đến lãnh đạo huyện cũng

- Ồ, trưởng ban Triệu, thật là cậu? Cậu sao lại tới nữa vậy?
Một ông lão đang hút thuốc có chút mờ mịt nhìn đoàn người đi tới. Ông nhìn ra được những người này chắc phải là lãnh đạo thị xã hoặc là tỉnh. Lãnh đạo huyện thì ông cũng có ấn tượng đôi chút nhưng những người này không quá giống. Triệu Quốc Đống vừa lên tiếng làm ông thoáng cái nhận ra người tuổi trẻ tháng trước còn đến nhà mình ăn cơm, nói chuyện.

Nghe người trong huyện giới thiệu hắn là trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, điều này làm ông lão không quá tin. Tuy nói trung ương đang đẩy mạnh trẻ hóa cán bộ nhưng người mới hơn 30 tuổi dù làm trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy đã là quá trẻ, sao có thể là trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy?

Nhưng thái độ nhiệt tình thân thiện của đối phương làm ông lão có ấn tượng tốt. Nhất là đoàn người đối phương còn có thể ở đây ăn trưa, có thể ngồi nói chuyện với ông nửa ngày. Mặc dù chưa chắc có tác dụng gì nhưng vẫn làm ông lão thoải mái.

Ông lão rất nhiệt tình bắt chuyện người duy nhất ông nhận ra.
- Trưởng ban Triệu, không ngờ các cậu lại tới nữa. Chào mừng, chào mừng, mau vào trong ngồi.

Tất cả mọi người kể cả Thái Chánh Dương, Đào Hòa Khiêm đều giật mình. Không ai ngờ một xóm nhỏ mà Thủ tướng tạm thời quyết định dừng xe đi lên lại có người nhận ra Triệu Quốc Đống, hơn nữa vừa nhìn là nhận ra ông lão kia rất vui mừng.

Thủ tướng Văn Quốc Cơ cũng ngẩn ra. Ngài sở dĩ quyết định dừng xe đi bộ ở đây chính là một tìm hiểu cuộc sống khó khăn của dân chúng nơi cực tây nam của tổ quốc, tìm hiểu các nhu cầu thiết yếu của bọn họ, tìm hiểu suy nghĩ nguyện vọng của bọn họ. Mấy điểm mà Tỉnh ủy, Ủy ban Điền Nam an bài, ngài cũng biết đây là đã trải qua lựa chọn, không thể nói là không thấy thực tế nhưng ngài thích tự dùng cách của mình tìm hiểu hơn.

Không ngờ Triệu Quốc Đống lại quen người ở đây, hơn nữa ông lão kia còn rất nhiệt tình với Triệu Quốc Đống.

- Hầu lão, đây là Thủ tướng Văn, ngài đến thăm ông, cũng muốn tìm hiểu cuộc sống của người dân trong xóm.
Triệu Quốc Đống thấy Văn Quốc Cơ nở nụ cười hài lòng, hắn vội vàng giới thiệu rồi giải thích:
- Thủ tướng Văn, tháng trước tôi tới Tam Giang khảo sát, đi mấy xã thị trấn, cũng tới đây và dùng cơm trưa ở nhà Hầu lão nên Hầu lão nhận ra tôi. Hầu lão là Đảng viên duy nhất trong xóm, có hơn 40 năm tuổi đảng.

Quá may mắn, quá may mắn. Nhìn Văn Quốc Cơ nở nụ cười hài lòng, Đào Hòa Khiêm không thể không nói tên Triệu Quốc Đống này quá may mắn. Một nơi mà Thủ tướng đột nhiên chọn dừng chân mà cũng là nơi Triệu Quốc Đống đã đi qua, người này không phải may mắn thì là gì.