Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 58




- Được rồi, hai anh đừng khen qua khen lại nữa, không chừng trong bụng lại đang suy nghĩ khác đó. Khánh Xuyên sợ là đang nghĩ Hoắc Vân Đạt anh không phải nhờ ưu thế từ bên Ninh Lăng nên kéo tới mấy hạng mục sao? Nếu Hoắc Vân Đạt là cán bộ trưởng thành ở Điền Nam thì thử xem có được vậy không? Vân Đạt lại đang nghĩ Hoắc Vân Đạt anh không phải nhờ vầng sáng từ trên bộ xuống sao? Không có ưu thế đó thì anh dựa vào cái gì ở Ủy ban kế hoạch phát triển một năm, ở Côn Châu một năm rồi nhảy đến Văn Thành làm thị trưởng?

Triệu Quốc Đống nói làm cả hai người Hoắc Vân Đạt, Diệp Khánh Xuyên đều đỏ mặt. Câu này không khác gì nói trúng tim đen bọn họ.

Cả đời Hoắc Vân Đạt ngoài phục Triệu Quốc Đống ra thì không thật lòng phục ai khác. Dù là Ngô Nguyên Tể thì y chỉ cho rằng đối phương có quyết đoán và năng lực nhưng nhân cách còn kém xa Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có thể ở độ tuổi hơn 30 cảm phục những người làm chính trị nhiều năm như Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh, Lỗ Năng, Trúc Văn Khôi, đây không chỉ dựa vào bản lĩnh kinh tế, mà còn do sự rộng lượng, trí tuệ, kiến thức. Về phần Diệp Khánh Xuyên, Hoắc Vân Đạt thấy đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, nhân tố từ bộ xuống chiếm đa số.

Đương nhiên suy nghĩ trong lòng Diệp Khánh Xuyên cũng không khác gì mấy so với Hoắc Vân Đạt. Có thể đến Hồng Sơn đương nhiên là do Hoắc Vân Đạt được Triệu Quốc Đống coi trọng. Bản lĩnh có thể có một chút nhưng nói tóm lại là nhờ vào Triệu Quốc Đống. Hơn nữa Triệu Quốc Đống đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ nên đúng là có mùi nhờ hơi ấm.

Thấy hai người Hoắc Vân Đạt, Diệp Khánh Xuyên đều có vẻ xấu hổ, Triệu Quốc Đống khá hài lòng/

Đây đều là người hắn coi trọng. Hoắc Vân Đạt không nói, Diệp Khánh Xuyên mặc dù do một phần nguyên nhân là có Qua Tĩnh nhưng biểu hiện mấy tháng qua của Diệp Khánh Xuyên ở Văn Thành cũng được Vi Văn Minh tán thành. Lúc Vi Văn Minh lên báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống cũng nói hài lòng về Diệp Khánh Xuyên, cho rằng Diệp Khánh Xuyên chẳng những nhiệt tình trong công việc, hơn nữa nhanh chóng dung hợp với công việc thực tế của Văn Thành.

Chẳng qua lời nói của Triệu Quốc Đống thật ra đã đánh vỡ tầng ngăn cách như có như không giữa Hoắc Vân Đạt và Diệp Khánh Xuyên. Mặc dù hai người có kinh nghiệm khác nhau, vị trí khác nhau nhưng cùng có điểm chung, đấy là không phải cán bộ địa phương Điền Nam. Một người từ bộ xuống, một từ tỉnh khác sang nên đều không quá hài lòng với quan niệm bảo thủ của cán bộ Điền Nam.

Diệp Khánh Xuyên một lòng muốn đạt thành tích ở thị xã Văn Thành cho nên không ngừng chạy lên tỉnh, một lòng muốn chứng thực đường cao tốc Côn Văn. Hạng mục đầu tư của tập đoàn Hâm Đạt đang được đàm phán khá nhanh, hơn nữa tập đoàn Hoa Năng cũng có ý đầu tư xây dựng nhà máy thủy điện ở Văn Thành. Hơn nữa Diệp Khánh Xuyên còn từ Bộ Thương mại xuống nên có không ít tài nguyên, có thể tranh thủ một ít tài nguyên từ trên Bắc Kinh nên khá tự tin. Lúc này y muốn nhân cơ hội chạy cao tốc Côn Van thuận tiện lên Bắc Kinh, đến khu vực duyên hải xem có thể thu hút đầu tư hay không, có thể đạt thành tích lớn hơn nữa hay không?

Hoắc Vân Đạt cũng không muốn bình lặng ở Hồng Sơn. Nhất là khi Triệu Quốc Đống cũng đến Điền Nam, còn đưa mình lên vị trí thường vụ thị ủy, y càng khát vọng làm ra thành tích ở Hồng Sơn. Sản xuất công nghiệp của Hồng Sơn không kém, mấy ngành thuốc lá, luyện kim, khai khoáng, điện lực cũng có quy mô nhất định, có tiềm lực lớn mở rộng thêm. Làm như thế nào tăng giá trị sản lượng của các ngành này là một thử thách không nhỏ đối với Hoắc Vân Đạt.

Việc thu hút đầu tư thực ra dễ hơn nhiều. Giống như Phan Xảo kéo được tập đoàn Tinh Lãng đến vậy, có lẽ cũng rất nhanh tiến vào giai đoạn xây dựng.

Sự tôn trọng của người đàn ông trưởng thành dành cho nhau được thành lập trên cơ sở thực lực và tình cảm, nhất là ở xã hội này càng như vậy.

Triệu Quốc Đống coi như tạo sân khấu cho hai người vốn không quen gặp nhau, đương nhiên sau này biến hoá ra sao thì không ai có thể đoán định.
….
Đào Hòa Khiêm thấy Tống Quốc Lương vào liền nói:
- Quốc Lương, xem một chút đi, một sóng chưa xong sóng khác đã tới.

Tống Quốc Lương có chút khó hiểu cầm tờ tạp chí trên bàn lên xem. Đây là bài báo “Giải phóng tư tưởng từ cán bộ lãnh đạo”, người viết ký tên phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Kỷ Tử Lan.

Tống Quốc Lương cẩn thận đọc bài viết rồi dần nhíu mày lại.

Bài viết này được Kỷ Tử Lan viết ra sau khi cùng với Triệu Quốc Đống đi khảo sát công tác các thị xã trong toàn tỉnh, chủ yếu nói đến tác phong làm việc và quan niệm tư tưởng của bộ máy Đảng ủy, chính quyền cấp thị xã, huyện, mặc dù dùng từ khá uyển chuyển hơn nữa không chỉ đích danh thị xã nào, huyện nào. Nhưng nếu có người chú tâm thì căn cứ trong đó cũng có thể đoán được đôi phần.

Cũng may vấn đề bài viết này đưa ra là vấn đề chung, thị xã các nơi hoặc ít hoặc nhiều đều tồn tại vấn đề ở phương diện này nhưng bài viết trọng điểm đưa ra bộ máy một vài thị xã đều thỏa mãn với thực tại, không có trí tiếu thủ, cũng đưa ra ý kiến phê bình và cải tiến.

- Ồ, đây là ra mặt thay Triệu Quốc Đống. Kỷ Tử Lan nhanh như vậy đã dựa vào lòng Triệu Quốc Đống sao?
Trên mặt Tống Quốc Lương lộ rõ vẻ khinh thường:
- Chủ tịch Hòa Khiêm, cái này cũng không có gì lạ cả. Triệu Quốc Đống mới tới nên cần đưa ra thành tích gì đó. Điền Vĩnh Thái dựa vào Triệu Quốc Đống mà được chức Phó trưởng ban thường trực, Kỷ Tử Lan bây giờ cũng không muốn ngồi yên chẳng lẽ là muốn đẩy Liêu Cương xuống?

- Hắc hắc, không tính là dựa vào nhưng ít nhất cũng là có ý đó. Kỷ Tử Lan ở thời Cao Vĩnh Khôn đã dựa vào, bây giờ đổi trưởng ban thì sao không nghĩ đến thay đổi chứ? Nhất là khi Điền Vĩnh Thái lên làm Phó trưởng ban thường trực, ai có thể không động tâm?
Mặc dù thấy Đào Hòa Khiêm nhíu mày nhưng Tống Quốc Lương vẫn không chịu thu miệng lại. Y đã quen lúc chỉ có hai người thì sẽ thả lỏng mình, thậm chí có tâm lý ngang hàng với Đào Hòa Khiêm.
- Ban tổ chức cán bộ thay đổi không hề ít, tôi thấy Triệu Quốc Đống này không bình thường, ai cũng nói muốn đánh ngoài phải yên trong nhưng hắn lại làm cả hai cùng lúc, trong ngoài không bỏ.

Mặc dù không thích thái độ của Tống Quốc Lương nhưng Đào Hòa Khiêm vẫn đánh giá cao tính nhạy cảm của Tống Quốc Lương.

Triệu Quốc Đống đến Điền Nam mới được vài tháng nhưng không ngừng có động tác. Hai ba tháng chạy hết 16 thành phố, thị xã, nghe nói từng thị xã ít nhất đến hai huyện, mỗi huyện ít nhất đến hai xã, thị trấn, công ty, tạo tiếng vang lớn. Không ít thị xã đều cho rằng hắn ít nhất muốn xuống cơ sở, tìm hiểu tình hình thực tế của địa phương, sự nỗ lực đó không khỏi làm người ta phục.

Tuổi còn trẻ đúng là tốt, đi nhiều như vậy, một ngày chạy ít nhất cũng vài trăm cây, đừng nói là mình dù đưa mắt nhìn hết bộ máy tỉnh ủy và ủy ban cũng không ai chịu nổi được.

- Quốc Lương, ít nhất tác phong của Triệu Quốc Đống là đáng để học tập So sánh với Cao Vĩnh Khôn thì hắn được cơ sở cấp huyện đánh giá cao hơn.
Đào Hòa Khiêm nói.

- Hừ, hắn không thể không làm như vậy. Hắn từ ngoài đến không quen biết mấy người, muốn tìm hiểu cán bộ thì không thể ngồi trong văn phòng nghe cấp phó nói chứ? Bên dưới cũng cần có người nghe hắn nói mà. Làm thế nào thành lập quan hệ tình cảm thì cũng cần tiến dần từng bước. Nói thật ở phương diện này hắn làm tốt hơ Cao Vĩnh Khôn nhưng đây lại là tin tức không tốt đối với chúng ta.
Tống Quốc Lương có chút buồn bực nói.