Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 65




- Anh thật sự hy vọng quỹ từ thiện Thương Lãng sẽ làm chút chuyện ở Điền Nam?
Mễ Á nghiêng đầu túm lấy cây cỏ dại không biết tên bên cạnh.

- Tại sao không? Mục đích thành lập quỹ từ thiện Thương Lãng không phải là muốn giải quyết những chuyện mà mọi người có thể làm một chút sao?
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Quỹ từ thiện Thương Lãng là đề nghị do anh nói với Trường Xuyên, tiền tài đến mức của bọn họ thì tiền nhiều chỉ là con số mà thôi, dù là chị gái em mười đời cũng không lo ăn mặc. Nhiều tiền như vậy đối với bọn họ còn có ý nghĩa gì chứ? Bọn họ vừa theo đuổi thành công trong sự nghiệp, cũng theo đuổi cuộc sống tốt hơn. Anh thấy lập quỹ từ thiện Thương Lãng cũng là một phần trong cuộc sống và sự nghiệp.

- Nhưng em nghe Mễ Linh nói bọn họ dù thông qua quỹ từ thiện Thương Lãng để xây cầu, xây trường cũng sẽ không tuyên truyền, đây hình như không phù hợp tác phong làm việc của tập đoàn Thương Lãng?
Mễ Á nở nụ cười đầy quỷ dị.

- Quỹ từ thiện Thương Lãng không có quan hệ mấy với tập đoàn Thương Lãng. Quỹ từ thiện Thương Lãng là làm từ thiện, tuyên truyền ầm lên sẽ mất ý nghĩa vốn có của nó. Mà tập đoàn Thương Lãng là làm kinh doanh, mỗi một đồng đầu tư cũng hy vọng sáng tạo lợi nhuận. Cho nên mặc kệ bọn họ tham gia hoạt động gì cũng phải cân nhắc việc có lợi cho tập đoàn, mở rộng hình tượng.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tách ra một chút sẽ tốt hơn, trong thời đại coi trọng vật chất mà thiếu đạo đức này, anh nghĩ làm từ thiện cũng có thể làm tâm lý mình bình tĩnh hơn.

- Anh giải thích như vậy sao?
Mễ Á gật đầu nói.
- Có phải là con người đi đến một tuổi hoặc một cảnh giới thì tư tưởng sẽ có biến hoá không?

- Có người thay đổi, có người thì không.
Triệu Quốc Đống nói.

Mễ Á dừng lại trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống làm hắn thấy sợ.
- Sao thế Mễ Á?

- Em cảm thấy anh nói chuyện bây giờ khác hẳn lúc học cấp ba, miệng lưỡi trơn tru không nói, sao lại luôn nói ra mấy lời làm người ta chấn độn vậy?
Mễ Á bĩu môi.

- Vẫn là câu kia, có người thay đổi, có người không.
Triệu Quốc Đống sử dụng câu nói trước đó của mình.
- Không nói chuyện này nữa, em khảo sát ở Côn Châu đến đâu rồi?

- Không quá hài lòng.
Mễ Á nói rất thật.
- Nói thật từ nhiều góc độ thì Khu khai phát kinh tế kỹ thuật Côn Châu chỉ là một cái giá. Được xưng là ngành công nghệ sinh học, điện quang, công nghệ cao, tuyên bố là khu công nghệ cao lớn nhất khu vực tây bắc nhưng ngành sản nghiệp trụ cột không có điểm sáng, lực lượng nghiên cứu khoa học yếu kém, hiệu ứng dây chuyền không rõ ràng. Càng chủ yếu chính là hệ thống phục vụ của Khu khai phát chú trọng cơ sở vật chất, trọng phần cứng, nhẹ phục vụ, nhẹ phần mềm, nhất là thiếu hoàn cảnh phục vụ đặc sắc. Công tác của ban quản lý là theo giờ đi làm, không có điểm sáng, không đủ sức hấp dẫn, không có gì khác so với hầu hết các Khu khai phát cấp thị xã của khu vực trung tây. Khu khai phát Côn Châu kém a so với Khu khai phát Ninh Lăng, thậm chí ngay cả Khu khai phát của Hoài Khánh cũng còn mạnh hơn.

- Ừ, Khu khai phát Côn Châu đúng là có một chút vấn đề nhưng bọn họ bây giờ đang cố gắng thay đổi. Điểm này Bí thư thị ủy Ngô Nguyên Tể và thị trưởng Vương Liệt đều coi trọng, có lẽ trong thời gian sau này sẽ có thay đổi hẳn.
Triệu Quốc Đống giải thích thay Ngô Nguyên Tể.

- Nói dễ làm khó, xây dựng hoàn cảnh mềm đâu phải lập tức có hiệu quả được. Không có quyết đoán, quyết tâm, trí tuệ thì đâu thể làm được. Quốc Đống, anh đang nói giúp người khác đó à?
Mễ Á cười rất quyến rũ.
- Trước mặt em còn phải như vậy sao?

- Thói quen thôi mà.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu lời mình nói hơi quan liêu nên không nhịn được cười. Người ngồi ở vị trí nào lâu sẽ vô thức nói chuyện theo thói quen.

- Ừ, chẳng qua ngành công nghệ sinh học của Côn Châu cũng có chút trụ cột. Anh cũng biết công ty em ăn cơm ở ngành nào, em thấy đại khái có đến mười công ty, có lẽ bên Côn Châu cũng báo cáo tình hình với anh. Có phải là cảm thấy công ty quốc tế Hán Đăng bọn em không có thực lực nên cứ nhằm vào các công ty nhỏ.
Mễ Á nhìn Triệu Quốc Đống rồi thản nhiên nói.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Bên Côn Châu đúng là có cách nói này. Nói lãnh đạo cao cấp ở Trung Quốc của công ty quốc tế Hán Đăng mà mình giới thiệu sao cứ nhìn chằm chằm vào các công ty nhỏ, công ty lớn lại không có hứng thú, cũng không biết quỹ đầu tư mạo hiểm này chỉ nhằm vào công ty nhỏ.

Thấy Triệu Quốc Đống không nói, Mễ Á cười lạnh nói:
- Đầu tư mạo hiểm không phải nhà từ thiện, không phải cứ phải nhằm vào công ty lớn. Bọn em muốn chính là giúp các công ty có thể trưởng thành phát triển lên. Còn đã có con đường tài chính, đã phát triển đủ thì không phải đối tượng phục vụ của công ty em.

- Mễ Á, có thể ở Côn Châu có người không rõ công ty em là làm gì, có thể có hiểu lầm, việc này không sao cả. Em xem mười công ty kia thì thấy sao?
Triệu Quốc Đống đổi đề tài.

- Cũng được, có mấy công ty em thấy khá ổn, em đã thu tài liệu, cũng đã nói chuyện với lãnh đạo công ty đó và thấy không tệ. Chẳng qua còn cần một thời gian nữa để bọn họ lấy số liệu tài chính và bản quy hoạch. Em còn phải chờ bọn họ vài hôm, đến lúc đó có lẽ điều kiện phù hợp với ý của công ty thì công ty bọn em sẽ không ngại đầu tư, điểm này em còn có thể vỗ ngực cam đoan.
Mễ Á hơi tự tin ưỡn ngực lên, bộ ngực dù là vào trời tối vẫn đẹp đến mê người làm Triệu Quốc Đống nóng mắt.

Mễ Á không ý thức được điều này, cũng may Triệu Quốc Đống không phải người không thể khống chế như trước. Thân phận là xiềng xích của hắn, làm hắn làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Như Triệu Quốc Đống đã nói đây là biểu hiện của sự trưởng thành.

- Vậy thì tốt quá, anh thay mặt Thị ủy, ủy ban Côn Châu chân thành hy vọng công ty quốc tế Hán Đăng giúp Côn Châu, thậm chí Điền Nam bồi dưỡng ra một nhóm công ty nắm giữ kỹ thuật, có năng lực đổi mới sáng tạo. Nếu cần Đảng ủy, chính quyền địa phương ủng hộ gì thì công ty cứ nói thẳng. Chỉ cần phù hợp quy định pháp luật thì anh nghĩ Đảng ủy, chính quyền sẽ giải quyết ngay.

Mặc dù nói như vậy nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy mắt mình vẫn tập trung vào khe hở trên ngực áo của Mễ Á.

- Quan liêu.
Mễ Á tức giận nói:
- Quốc Đống, anh có thể nói thật một chút không? Anh sao không hỏi một câu công ty nào là công ty bọn em thích nhất, các công ty này làm như thế nào để được nhà đầu tư mạo hiểm chú ý và đầu tư, chính quyền địa phương nên làm như thế nào để xây dựng hoàn cảnh phát triển tốt đẹp, giúp các công ty nhỏ này bồi dưỡng năng lực tự đổi mới, hình thành đặc sắc của iêng mình, như vậy mới có thể chính thức đi vào con đường phát triển tốt. Mà trước đó công ty có thể làm gì giúp các công ty mới bắt đầu thành lập, điều này em vốn nghĩ sẽ thảo luận với anh, mà bây giờ em nghe thấy anh toàn nói câu quan liêu, thật sự rất thất vọng.

Giọng điệu trêu chọc của Mễ Á làm mặt Triệu Quốc Đống nóng lên. Hắn dừng lại nghiêm túc nói:
- Mặc dù vị trí của anh bây giờ khác, phạm vi công việc khác nhưng anh vẫn tiếp nhận lời phê bình của em, có thể anh thật sự đã quan liêu hóa. Anh sẽ chuyển lại lời này của em đến Côn Châu, hy vọng bọn họ sẽ có thay đổi ở phương diện này. Mễ Á, cảm ơn em.

Mễ Á bị biến hoá đột nhiên này của Triệu Quốc Đống làm cho cô run lên. Lát sau cô mới ý thức được Triệu Quốc Đống bây giờ có chút thay đổi so với khi làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng, nhưng thay đổi cụ thể ở đâu thì cô không thể nghĩ ra.

Triệu Quốc Đống đưa Mễ Á tới khách sạn Thúy Hồ đã là hơn 10h tối.

- Anh vào ngồi một lát chứ?
Mễ Á phát hiện mình khi đưa ra lời mời mà giọng run run, mặt cũng nóng.

- Không được, muộn quá.
Triệu Quốc Đống cũng không biết mình trả lời như thế này là phải lấy bao can đảm.

- Ừ, vậy ngủ ngon.
Cơn thất vọng bao trùm lấy Mễ Á, cô khẽ gật đầu.

- Ừ, ngủ ngon, Mễ Á, anh thật sợ mình vừa vào sẽ không đi được. Anh không tự tin vào mình, hơn nữa đây là Côn Châu.

Mắt đẹp của Mễ Á sáng lên, cô quyến rũ nhìn Triệu Quốc Đống sau đó đi vào sảnh.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi lắc đầu rời đi.