Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 7




Triệu Quốc Đống nói làm cả Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cảm thấy ấm áp. Thời gian ba năm dài không dài, ngắn không ngắn. Ba năm trải qua rất nhiều chuyện cứ thế hiện lên trong đầu bọn họ.

Từ mới đầu là nghi kỵ sau đó dần dung hợp, tới cuối cùng hợp tác ăn ý. Ba người thấy sự phát triển của Ninh Lăng. Ninh Lăng từ một thị xã xếp nhóm cuối của An Nguyên, bây giờ đột phá thành Thâm Quyến của An Nguyên, đột phá GDP trên 100 tỷ. Mà bây giờ người lãnh đạo sẽ đi, sau đây trọng trách rơi vào tay bọn họ, chiến thuyền Ninh Lăng còn phải phát triển thêm nữa, tiếp tục sáng tạo huy hoàng.

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, mặc dù mỗi người đều biết điều đó nhưng tới lúc thì trong lòng lại cảm thấy chua xót, buồn bã.

Triệu Quốc Đống cũng nhận ra câu nói của mình làm Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh xúc động, đây là tình hữu nghị đạt được khi cộng tác.

Mặc dù khi mình làm Bí thư thị ủy, mọi người vẫn có các vòng tròn lợi ích nhỏ nhưng ít nhất mọi người không vượt qua nguyên tắc là đủ. Vàng còn không hoàn hảo, con người không ai không có cảm tính, có thể làm được như bây giờ Triệu Quốc Đống đã rất thỏa mãn. Đây là một bộ máy đoàn kết hài hòa mà có sức chiến đấu, nếu không Ninh Lăng cũng không đạt được thành tích lớn đến thế.

- Xem ra tôi có quá nhiều cảm xúc khiến hai người bị lây. Ngọn cờ giao cho hai anh cũng làm tôi yên tâm.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười như muốn vứt phiền muộn đi.
- Nhưng tôi cũng trao đổi với Bí thư Ứng và chủ tịch Tần không nên trông cậy Ninh Lăng còn có thể có tốc độ tăng trưởng trên 100% như trước, đó là điều không thể. NẾu ba năm tới đảm bảo tốc độ tăng trưởng từ 50 xuống 30% thì tôi thấy cũng là thành tích huy hoàng, thậm chí còn đáng giá hơn hai năm qua. Cũng may hai vị lãnh đạo chủ yếu đều tỉnh táo đồng ý với điểm này.

Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh cùng gật đầu. đây là điều ba người đã trao đổi với nhau. Hiện nay các hạng mục đầu tư vào Ninh Lăng rất nhiều, chính xác mà nói việc thu hút đầu tư của Ninh Lăng đã tiến vào giai đoạn mới, công tác thu hút đầu tư vẫn được tích cực đẩy mạnh nhưng có sự lựa chọn. Đối với các hạng mục mà Ninh Lăng cần thiết thì Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng sẽ vẫn cố hết sức lôi kéo. Nhưng đối với các công ty đến theo trào lưu thì cần phải cẩn thận tuyển chọn.

Điều này không có nghĩa là chặn các nhà đầu tư, công ty ở ngoài, nhưng cũng không thể tham lam nhét hết vào trong túi. Tài nguyên mỗi nơi chỉ có hạn, làm như thế nào để phát hiện và lựa chọn hạng mục thích hợp nhất với Ninh Lăng, có lợi cho sự phát triển sau này của Ninh Lăng, có thể tăng sức cạnh tranh của Ninh Lăng mới là những hạng mục mà Ninh Lăng ưu tiên lựa chọn.

- Bí thư Triệu, chúng tôi biết sau đây mình nên làm gì. Ngài yên tâm, tôi và Phượng Minh nhất định sẽ làm Ninh Lăng phát triển hơn nữa.
Chung Dược Quân cũng biết mình nên tỏ thái độ. Y có thể hiểu sự lưu luyến của Triệu Quốc Đống, nhưng y cũng tự tin mình sẽ làm tốt ở Ninh Lăng này.

- Hắc hắc, tôi thích nghe lời này của anh, nó làm tôi có thể ngủ ngon hơn.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi thở dài nói:
- Lát nữa Trưởng ban Hàn sẽ tới, không biết việc chọn ai làm phó bí thư thị ủy đã có quyết định chưa?

Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đều run lên. Tỉnh ủy mặc dù đã bổ nhiệm hai người làm bí thư, thị trưởng nhưng chức phó bí thư thị ủy do ai làm vẫn chưa được quyết định. Tiêu Phượng Minh sau khi làm thị trưởng sẽ nhanh chóng chuyển sang bên chính quyền, mà chức phó bí thư cũng là rất quan trọng.

Triệu Quốc Đống cũng thấy vẻ mặt hai người nên xua tay nói:
- Dược Quân, Phượng Minh, không nên khẩn trương như vậy, cũng không nên coi cán bộ từ ngoài tới là mãnh thú hồng hoang, sẽ cản trở sự phát triển của Ninh Lăng chúng ta. Dược Quân, anh nghĩ xem ba năm trước tôi và anh không phải đều là cán bộ từ ngoài đến sao, cũng không phải bị cán bộ địa phương Ninh Lăng dè chừng sao? Bây giờ thì như thế nào? Lịch sử sẽ chứng minh tất cả mà.

- Ha ha, trưởng ban Triệu, bí thư Chung, hai người từ đầu tới chân sớm là người Ninh Lăng, điểm này tôi ba đời ở Ninh Lăng có thể đảm bảo. Đi xuống dưới tôi chưa từng nghe đến cách nói cán bộ Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng chúng ta có người từ ngoài tới bao giờ.
Tiêu Phượng Minh cười nói.

- Đó không phải đúng sao? Cán bộ chúng ta đến từ khắp nơi và cùng đi theo một mục tiêu chung. Chủ tịch Mao cũng sớm phản đối chủ nghĩa bè phái, đây là tôn chỉ Đảng quản cán bộ. Ít nhất tôi cảm thấy Ninh Lăng chúng ta vẫn kiên trì như vậy. Dược Quân, bây giờ đến lượt anh.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Lão Bao không phải làm rất tốt sao? Văn Ngạn Hoa cùng Trình Thụ Hòa chẳng lẽ cũng kém sao? Các cán bộ này dung tốt thì sẽ có thể giảm áp lực công việc cho các anh.

Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh cùng gật đầu đồng ý.

- Tôi đã đề cử Tỉnh ủy về Tằng Lệnh Thuần và Lỗ Năng nhưng có lẽ Tỉnh ủy cần cân nhắc chung, tạm thời không điều chỉnh bọn họ. Khả năng này là rất lớn.

Triệu Quốc Đống không giấu hai người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh.
- Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng mấy. Chỉ cần hai người các anh ở Ninh Lăng tôi tin ngọn cờ Ninh Lăng sẽ không ngã, sẽ bay càng lúc càng cao. Tôi thật ra có một kỳ vọng là hai ba năm sau tổng GDP của Ninh Lăng dưới sự lãnh đạo của hai anh sẽ vượt qua An Đô, trở thành đứng đầu của tỉnh ta.

Triệu Quốc Đống vừa nói vừa lộ rõ vẻ chờ mong.

Vượt qua An Đô? Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh nhìn nhau và nở nụ cười.

Triệu Quốc Đống trước khi đi để lại kỳ vọng không hề nhỏ cho hai người bọn họ.

An Đô năm nay có GDP là 230 tỷ, mặc dù mấy năm trước phát triển rất chậm nhưng trụ cột dày, hơn nữa sau khi Quan Kinh Sơn làm thị trưởng thì kinh tế An Đô cũng đã khởi sắc. Ninh Lăng bây giờ không bằng một nửa đối phương. Nếu nói An Đô tiếp tục chậm phát triển thì Ninh Lăng mấy năm tới vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng 30% còn có thể đuổi kịp. Nhưng An Đô đang khôi phục xu thế phát triển, cho dù nó chỉ bằng tốc độ tăng trưởng bình quân chung của tỉnh cũng là điều khiến Ninh Lăng không thể bắt kịp trong năm năm tới.

- Trưởng ban Triệu, ngài muốn ép chết tôi và bí thư Chung sao? An Đô là trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị của tỉnh, nếu hái cái mũ này của nó thì tỉnh có thể đáp ứng sao?
Tiêu Phượng Minh cười khổ nói.

- Ha ha, anh nói gì thế? Vì sao nói tỉnh không thể đồng ý? An Đô không phát triển chẳng lẽ không cho nơi khác phát triển sao? Tôi thấy nếu làm được như vậy mới là tốt, ít nhất có thể đánh con trâu ngu An Đô một roi làm nó tỉnh lại từ giấc mơ. Kinh tế An Nguyên nếu muốn cạnh tranh với các tỉnh Việt, Lỗ, Chiết, Dự, Thượng, Ký thì An Đô không khởi động là không được.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Bỏ đi, chuyện không liên quan tới chúng ta. Chẳng qua tôi thật lòng hy vọng ba năm tới kinh tế An Nguyên sẽ bước vào top 4, thậm chí top 3 Trung Quốc. Như vậy cán bộ từ An Nguyên đi ra cũng thấy vẻ vang.

Hội nghị cán bộ toàn thị xã diễn ra rất long trọng. Thường vụ tỉnh ủy, tổ chức cán bộ An Nguyên – Hàn Độ đại biểu Tỉnh ủy tuyên bố quyết định của Tỉnh ủy An Nguyên.

Hàn Độ cũng thay mặt Tỉnh ủy đánh giá cao độ thành tích công tác của Triệu Quốc Đống trong ba năm ở Ninh Lăng, cũng chúc Triệu Quốc Đống lên cương vị mới sẽ thuận buồm xuôi gió. Chung Dược Quân cũng thay mặt bộ máy Thị ủy, ủy ban cảm ơn chân thành nguyên Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống, tỏ vẻ sẽ kiên định phát triển kinh tế, xã hội, bảo vệ thành tích vinh quang của Ninh Lăng.

Sau khi hội nghị kết thúc Hàn Độ và Triệu Quốc Đống ngồi nói chuyện với nhau. Hàn Độ chúc mừng Triệu Quốc Đống làm tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Điền Nam, cũng yêu cầu Triệu Quốc Đống lúc thích hợp dẫn đoàn sang bên Ban Tổ chức cán bộ An Nguyên làm khác. Triệu Quốc Đống rất vui vẻ nhận lời.

Một bước đi có thể nói là vài ngàn dặm. Ngồi trong xe, Triệu Quốc Đống nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua trước mắt mà không nhịn được mắt ươn ướt. Nơi này là nơi ngưng tụ nhiều kỷ niệm, cảm xúc của mình, cũng là nơi mình đạt thành tích rất cao.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tây nam.