Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 92




Tâm trạng Thái Chánh Dương đúng là không quá tốt nhưng không đến mức quá kém như Dương Bưu nghĩ. Mấy chuyện đan xen vào nhau làm cho Thái Chánh Dương đang mệt tức giận, răng đau, nửa bên mặt như muốn sưng lên cũng càng làm người ta không thư thản. Y hiếm khi phê bình Dương Bưu.

Dương Bưu cũng có chút oan ức, chẳng qua y biết tâm trạng Thái Chánh Dương không tốt nên không giải thích nhiều.

Đường cao tốc Điền Miễn ở Đức Hồng gặp vấn đề khó khăn, bên thi công và chính quyền địa phương phối hợp không nhất trí, trước đây là điều bình thường nhưng bộ máy Đức Hồng đã tiến hành điều chỉnh mà vẫn xuất hiện tình huống này không thể không làm Thái Chánh Dương tức tối.

Cả ngày gào lên đòi trung ương cấp hạng mục, cấp chính sách, cấp tài chính, nhưng đồ đưa anh, anh không dùng tốt, bên dưới luôn nghĩ cách đùn đẩy, anh sao có thể lầm bên trên hài lòng, sai có thể làm bên trên cho nữa.

Thái Chánh Dương cũng biết lợi ích toàn cục và lợi ích cục bộ kiểu gì cũng có xung đột. Nhưng cục bộ phải phục tùng toàn cục, địa phương phải phục tùng trung ương, đây là nguyên tắc cơ bản. Đương nhiên bên trên không phải không tính tới lợi ích địa phương, trong này cần có sự công bằng.

Sở dĩ không quá hài lòng với Đức Hồng không phải vì công trình chậm tiến độ, mà là bởi vì Thị ủy Đức Hồng không xử lý xong ở cấp thị xã để chuyện ầm lên tận tỉnh, đây ako phải là cố ý tát vào mặt sao?

- Thực ra Thái ca cũng không nên ép lão Tần chặt quá. Y mới xuống không lâu, tâm tư chủ yếu đặt ở việc làm thế nào để đảm bảo bộ máy được tốt. Tôi nghĩ lão Tần đã làm phó bí thư, đã làm Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ lâu như vậy, nên y biết phân biệt nặng nhẹ. Y nhất định cũng muốn làm tốt chuyện nay nhưng khuyết điểm đến như núi nở, khuyết điểm đi như tơ nhện. Y tiếp nhận Đức Hồng mà bên đó xảy ra nhiều vấn đề như vậy, có chút vấn đề nhỏ cũng là bình thường. Anh không thể yêu cầu y thuận buồn xuôi gió, trong đó có chút thăng trầm là không thể tránh nổi. Chỉ cần y có thể khống chế đại cuộc là được. Mà biểu hiện bây giờ đã chứng minh năng lực khống chế đại cuộc của y.

Triệu Quốc Đống cùng Thái Chánh Dương đi chậm ven hồ Dã Áp.

Lúc Thái Chánh Dương không vui hoặc là có chút xúc động sẽ đến hồ này, đây đã thành thói quen sau khi y đến công tác ở Điền Nam.

Theo việc kinh doanh buôn bán ở Điền Nam càng lúc càng nhanh, không biết sở thích này của y còn có thể hưởng thụ được bao lâu. Thái Chánh Dương cũng rất mâu thuẫn, quy mô thành phố Điền Nam không ngừng mở rộng. Ngô Nguyên Tể cùng Vương Liệt cũng đã báo cáo quy hoạch đô thị của Côn Châu lên tỉnh, tỉnh tranh luận rất lớn với việc này.

Một mảng lớn đất đai quanh hồ Dã Áp đã bị cái gọi là hợp tác xã quốc tế Âu Lục, Địa Trung Hải, Giang Nam …. Chia nhau mà khai thác, mà các loại biệt thự trở thành một tiêu chí tượng trưng cho thân phận cao quý của người giàu có Điền Nam.

Mặc dù trước mắt vẫn giữ lại được một tảng lớn đất nguyên sinh quanh hồ, nhưng không biết giai đoạn hai thì khu núi rừng nguyên thủy này có thể duy trì được bao lâu. Các nhà kinh doanh vì lợi ích sẽ nghĩ ra trăm ngàn biện pháp để giải quyết cái bọn họ gọi là trở ngại pháp luật, điểm này Thái Chánh Dương rất rõ ràng.

Thái Chánh Dương cũng không phản đối việc kinh doanh buôn bán, thực tế theo y thấy việc này cũng là một biểu hiện của phồn vinh. Chỉ khi phát triển kinh tế đến một trình độ nhất định thì ngành dịch vụ mới phát triển nhanh được. GDP năm nay của Côn Châu có lẽ đột phá 100 tỷ, mặc dù việc xác lập ngành nghề chủ đạo vẫn không như ý nhưng dù sao GDP vượt 100 tỷ cũng có nghĩa Côn Châu có cơ sở kinh tế của một thành phố lớn. Làm như thế nào dẫn đạo ngành dịch vụ phát triển cũng là vấn đề cấp bách hiện nay. Ở điểm này Thị ủy, ủy ban Côn Châu hình như không có ý kiến thống nhất.

Từng địa phương đều có khó xử của mình, mỗi một hạng mục công việc cũng phải đối mặt khó khăn không giống nhau, nghĩ thông điểm này Thái Chánh Dương cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh lại không ít.

Thái Chánh Dương yên lặng hai năm mới bắt đầu phát uy, không công trì hoãn hai năm. Y dùng hai năm để thăm dò tình huống, tạo trụ cột, có phải là tiến bước quá chậm không?

Đối với biểu hiện mạnh mẽ, vang dội của Thái Chánh Dương ở Bộ năng lượng cùng với biểu hiện cẩn thận của y tại Điền Nam làm nhiều người không hiểu. Cho rằng biểu hiện của Thái Chánh Dương chưa đạt được trình độ một bí thư tỉnh ủy, trung ương chọn y đến Điền Nam là thất sách.

- Nhưng anh kiên trì quan điểm của mình bây giờ, không thể mong thành công cực nhanh rồi để lại tai họa ngầm cho khóa tiếp theo.

Thái Chánh Dương lựa chọn Triệu Quốc Đống để thổ lộ tâm trạng hình như có chút bất ngờ. Nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Thái Chánh Dương ở hoàn cảnh không khí này thì tâm trạng khá buồn bực. Mà Điền Nam cũng không tìm ra người tâm phúc để y thổ lộ. Thương Vô Bệnh cũng tốt, Dương Bưu cũng tốt, Hoàng Mộng Chân cũng tốt, nững người này miễn cưỡng được coi là Thái hệ nhưng chính thức có thể để ý thổ lộ tâm trạng cũng chỉ có Triệu Quốc Đống.

- Vấn đề di lưu từ thời trước của Điền Nam quá sâu, đột nhiên dùng thuốc nặng sẽ chỉ làm cục diện Điền Nam càng thêm hỗn loạn, anh không thể làm như vậy, nếu không anh sẽ thành tội nhân. Nhưng cứ để như vậy hoặc là đạt thành thỏa hiệp với bọn họ, tuy hạng mục cao tốc Điền Miễn, đường sắt Điền Miễn có thể dễ dàng được đẩy mạnh nhưng sau đó thì sao? Nó sẽ lưu lại hậu hoạn càng nhiều hơn, lưu lại vấn đề càng khó giải quyết hơn cho khóa tới.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, hắn hiểu ý của Thái Chánh Dương.

Thái Chánh Dương nếu như vừa đến Điền Nam đã thỏa hiệp với Đào, Trương để hai người ủng hộ kế hoạch của y, y phải cố gắng duy trì hệ thống lợi ích của bọn họ. Trong thời gian ngắn tuy có thể thấy cảnh chung sống hào bình nhưng kết quả lại là lừa trên dối dưới, ngoài mặt thì vinh quang, hạng mục lớn mà trung ương chú ý cũng thuận lợi đẩy mạnh nhưng kết cấu kinh tế xã hội cả Điền Nam sẽ không được giải quyết. ĐỢi sau khóa này Thái Chánh Dương rời khỏi Điền Nam, Điền Nam sẽ thành một cái xác thối rữa.

Ai đến tiếp nhận không thể không gặp vấn đề lớn hơn nữa, sẽ phải dùng thuốc nặng hơn, hoặc là tiếp tục lừa dối đến khi bao giờ lộ tẩy thì thôi.

Cho nên Thái Chánh Dương nói y không muốn như vậy, trừ khi y chỉ mong yên ổn trên con đường làm quan, sau đó một lần nữa sang Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân ăn cơm nhàn hạ, hai cách này y đều không thể làm nên mới chỉ có thể đi con đường khó khăn.

Mà con đường này càng không dễ được người giải thích, một phần anh không được đối phương nhất trí trong công việc, không thể được đối phương ủng hộ, mâu thuẫn lớn. Nhưng anh vẫn phải đẩy mạnh công việc, cùng lúc trung ương sẽ có cái nhìn nếu lâu dài anh không có hành động gì, như vậy anh sẽ gặp áp lực từ hai mặt.

- Thái ca, em hiểu khó xử của anh, cho nên em cảm thấy anh không nên tạo áp lực lớn như vậy cho mình. Chúng ta đã làm rất tốt, hơn nữa em tin rằng Điền Nam sau đợt điều chỉnh này, bộ máy nhân sự về cơ bản đã được xác lập, em không dám nói người được điều chỉnh đều phát huy bản lĩnh của mình, nhưng ít nhất em tin về tố chất của bọn họ.
Triệu Quốc Đống biết lúc này mình cần an ủi Thái Chánh Dương, mỗi người đều có lúc mềm yếu, có lẽ lúc này tâm trạng Thái Chánh Dương kém nhất.
- Em tin chậm nhất sang năm tình hình toàn bộ các nơi trong tỉnh sẽ có thay đổi. Nơi khác em không dám nói, mấy thành phố thị xã như Côn Châu, Văn Thành, Chiêu Đạt, Vĩnh Xương nhất định sẽ có biến hoá rõ ràng.

- Ồ, chắc như vậy?
Thái Chánh Dương bị lây vì giọng điệu khẳng định của Triệu Quốc Đống. Làm bí thư tỉnh ủy, y cần phải điều chỉnh tâm trạng một cách thích hợp. Lúc trước y có chút xúc động nhưng Triệu Quốc Đống nói một phen y cũng điều chỉnh lại tâm trạng. Triệu Quốc Đống nói y đương nhiên hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, y rất cảm kích chẳng qua không thể vì lời này mà quên vấn đề tồn tại xung quanh mình.

- Thái ca, em biết anh nghĩ em đang an ủi anh, không tin chúng ta lấy thời gian nửa năm làm giới hạn. Tháng ba sang năm chúng ta đến xem biểu hiện các khu vực, được không?
Triệu Quốc Đống thật ra rất tự tin vào các cán bộ mình lựa chọn.

- Được, cứ quyết định như vậy. Anh thật ra muốn xem người chú chọn có thể giúp anh lấy thể diện không?
Thái Chánh Dương vỗ mạnh vào vai Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, anh đến Điền Nam ba năm, hơn ngàn ngày cứ như vậy trôi qua. Nhìn biến hoá các tỉnh thành xung quanh làm anh thấy rất sốt ruột.
Thái Chánh Dương ở trước mặt người ngoài luôn lộ vẻ tự tin, mặc dù là Triệu Quốc Đống cũng hiếm khi nghe y dùng lời nói như thế này.

- Anh biết trung ương đánh giá anh không quá tốt, trung ương không quá hài lòng với sự phát triển của Điền Nam, có lãnh đạo cho rằng biểu hiện của anh quá mềm yếu, hoặc là bảo thủ.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, thực ra cách nói này không phải lần đầu hắn nghe được. Lần này lên gặp Dương Thiên Minh, hắn mơ hồ nghe thấy vậy. Thậm chí ở chỗ Lưu Kiều hắn cũng nghe thấy loại lời nói này.