Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 95




- Công tác của Bộ Ngoại giao sao lại đổ lên đầu anh là trưởng ban tổ chức cán bộ? Đúng là lạ, bộ trưởng Khương đúng là biết gài anh.
Lưu Nhược Đồng cũng biết Khương Hoa. Khương Hoa làm nhiều năm ở Bộ Ngoại giao, bố mẹ cũng quen thuộc với đối phương.

- Hắc hắc, theo y nói đây chính là do duyên phận.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Việc này cũng không có gì, chỉ là đi cùng khách, giới thiệu một chút chính sách cơ bản của Đảng trong phương diện phát triển kinh tế, thực tế anh tin đoàn đại biểu Đảng nước họ tới Trung Quốc thì chúng ta cũng có chuyên gia chuyên môn giới thiệu cho bọn họ. Chẳng qua Wu di kia có hứng thú với việc anh từng làm ở địa phương nhiều năm nên muốn nghe anh giới thiệu mà thôi.

- Quốc Đống, không nói chuyện công việc nữa. Em thấy trong thời gian này anh rất mệt, đợt này chắc có thể nghỉ ngơi vài ngày. Khí hậu ở Điền Nam khá mát mẻ, chúng ta đến đỏ nghỉ, anh có đi được không?

Lưu Nhược Đồng dọn xong giường mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô là người không thích lộn xộn. Nhà Triệu Quốc Đống mặc dù không tính quá bẩn quá loạn nhưng không phù hợp tiêu chuẩn của cô. Nhất là cô còn ở đây vài hôm nên loạn như thế này cô không chịu được. Vì thế dù như thế nào cô cũng phải dọn sạch phòng.

- Ừ, đúng là cần nghỉ ngơi. Điền Nam có phong cảnh đẹp, nhiều danh thắng, em lại chưa từng tới. Em muốn đi đâu sẽ đi đó. Anh làm việc ở đây lúc nào đi chẳng được. Còn có thể thường xuyên công tư lẫn lộn.
Triệu Quốc Đống nói.
- Đi Vân trì, Thạch lâm, Lý Giang, Ngư long tuyết sơn, Tam giang tịnh lưu… đây đều là kho báu quý giá của tự nhiên lưu lại, tuyệt đối làm em lưu luyến không rời. Nếu muốn từ từ thưởng thức thì đi ba tháng cũng không hết.

- Ai có nhiều thời gian như vậy? Đúng, anh không phải nói ngày 4, mồng năm tổ chức họp lớp ở đây sao? Vậy không phải không có thời gian đi ư?
Lưu Nhược Đồng nhíu mày nói.

- Cái này không có gì, chiều mai chúng ta có thể xuất phát. Nếu đi Lý giang thì chiều nhiều chuyến bay hơn, 50 phút là đến nơi. Ở đó ba ngày ba đêm chơi là thoải mái, ngày mồng ba bay về cũng kịp.

Triệu Quốc Đống sớm đã tính toán.
- Điền Nam có nhiều thắng cảnh nhưng em lần đầu tới thì Lý giang nhất định là nên chọn đầu tiên. Chờ phía bắc lạnh một chút thì chúng ta có thể đến Ban nạp, đó là nơi tốt nhất đi du lịch vào mùa xuân, về phần các thắng cảnh quanh Côn Châu thì cuối tuần chúng ta có thể đi, không cần vội.

- Ừ, em cũng sớm nghe nói cảnh tượng Lý Giang rất đẹp, chúng ta sẽ đến Lý Giang ở vài hôm. Nơi đó nghe nói có rượu rất nổi tiếng.
Lưu Nhược Đồng hăng hái nói.

Ba ngày ở Lý Giang làm Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng rất mê say. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy thi thoảng có vài ngày ở bên nhau là tốt, nhưng nếu ở lâu dài tại đây thì chưa chắc có thể thích nghi với cuộc sống này. Trấn nhỏ ngày xưa sau khi sửa chữa lại đã thay đổi hẳn, tuy vẫn còn giữ được phong cách cũ nhưng bị không khí kinh doanh bao phủ. Làm như thế nào bảo vệ được lịch sử dân tộc lại phát triển kinh tế chính là vấn đề khó khăn đối với mỗi địa phương.

Bí thư thị ủy Lý Giang – Quách Đình Cao đúng là khá lo lắng.

Theo lý thuyết tình hình phát triển của Lý Giang là tốt nhất ở khu vực Điền tây trung, từ hai đợt điều chỉnh nhân sự liên tiếp vừa rồi Lý Giang không bị bao ảnh hưởng, ngược lại thành viên thị ủy Lý Giang đưa ra cũng đều thuận lợi được Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tán thành. Quách Đình Cao cũng vẫn cảm thấy trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Quốc Đống không hề là người tàn nhẫn như bên ngoài nói. Nhưng sau đợt điều chỉnh nhân sự thứ hai Quách Đình Cao mới coi như chính thức thấy khí phách của Triệu Quốc Đống.

Mặc dù ai cũng biến động nhân sự Khúc Châu là do Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy làm tiên phong phát động nhưng người có tin tức nhanh nhạy lại biết trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Quốc Đống mới là người đứng sau lưng việc thay đổi nhân sự của Khúc Châu. Thậm chí còn có người nói ban đầu ngay cả bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương cũng không xếp Khúc Châu vào đợt điều chỉnh nhân sự lần này, kết quả Triệu Quốc Đống lúc đến Khúc Châu phát hiện tồn tại vấn đề nên quyết định phát động đợt động đất của chính trường Khúc Châu.

Quách Đình Cao cũng không biết Triệu Quốc Đống lại lặng lẽ đến Lý Giang trong đợt nghỉ quốc khánh này. Bây giờ y còn không rõ Triệu Quốc Đống đến Lý Giang để du lịch hay là đến tìm hiểu tình hình của Lý Giang. Nếu là mục đích sau thì như vậy có nghĩa trưởng ban Triệu sợ rằng có cái nhìn không tốt với Lý Giang.

Mặc dù Quách Đình Cao tự nhận mình ngồi ổn ở vị trí này, nhưng cả thị xã Lý Giang to như vậy không phải một Bí thư thị ủy có thể bao quát hết. Thị xã Lý Giang nổi tiếng là thành phố du lịch, thị trường du lịch cũng khá phát triển. Tình hình an ninh trật tự của Lý Giang dù coi như là tốt ở cả Điền Nam nhưng không dám xác định có vấn đề hay không? Dù sao lượng du khách khổng lồ tới Lý Giang như vậy nên đương nhiên cũng là “kho báu” cho đám tội phạm.

Chỉ là Kỷ Tử Lan lúc gọi điện cũng nói không rõ, chỉ nói hình như trưởng ban Triệu trong kỳ nghỉ này lặng lẽ đến Lý Giang, còn giống như đi với vợ. Kỷ Tử Lan cũng là trong lúc vô tình nghe trưởng ban Triệu nói chuyện với thư ký về tình hình du lịch của Lý Giang, hình như nghe trưởng ban Triệu còn nói là tiếc nuối nhưng cụ thể trưởng ban Triệu “tiếc nuối” ở phương diện nào thì Kỷ Tử Lan nghe không rõ, cũng không tiện hỏi nhiều.

Trưởng ban Triệu “tiếc” mặt nào? Quách Đình Cao không dám xác định. mấy năm nay Lý Giang tập trung chính vào phát triển du lịch. Du lịch Lý Giang đã trở thành thương hiệu vàng của du lịch Điền Nam, vượt qua mấy thành phố du lịch trước đó là Côn Châu, Thương Sơn, Ban Nạp. Nhưng ngành du lịch mặc dù phát triển tốt nhưng cũng không thể nào bằng cái nhìn của trưởng ban tổ chức cán bộ, điểm này Quách Đình Cao biết rõ.

Đối với y mà nói trưởng ban Triệu có thể “tiếc nuối” với mọi thứ nhưng tuyệt đối đừng “tỏ vẻ tiếc nuối” về công việc của Thị ủy Lý Giang. Y không thể không đi tìm hiểu xem có sơ sót gì không để bù đắp.

- Quách Đình Cao?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nhìn lên. Hắn nhìn Đoạn Tự Lập lại nhìn Điền Vĩnh Thái ngồi trước mặt mình.
- Bộ máy Lý Giang đã sớm điều chỉnh xong. Mấy thành viên Thị ủy Lý Giang báo lên cũng không có biến hoá mấy, hình như chỉ là tăng thêm một phó thị trưởng còn thiế. Ban khảo sát cũng không có vấn đề gì, quyết định phê duyệt sớm đã có, phó thị trưởng kia cũng được tuyển rồi mà.

- Ừ, bộ máy Lý Giang không có vấn đề gì. Tân phó thị trưởng Tằng Hữu Mạnh này tôi cũng khá hiểu, đây là một đồng chí có năng lực, các phương diện đều được. Sau khi tuyển làm phó thị trưởng thì hình như bây giờ được phân công quản lý nông nghiệp.
Điền Vĩnh Thái cũng có chút kinh ngạc. Bí thư thị ủy đến báo cáo công việc với trưởng ban tổ chức cán bộ tuy là bình thường nhưng Quách Đình Cao lại yêu cầu một mình báo cáo công việc trịnh trọng như vậy đúng là lạ.

- Vậy lão Quách này có ý tưởng gì mới sao? Mời y vào đi.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Hắn không quá quen thuộc Quách Đình Cao, nhưng lúc đến Lý Giang khảo sát, hắn thấy Quách Đình Cao có tác phong kiên định, mặc dù suy nghĩ không quá rộng rãi nhưng việc vững vàng biến ngành du lịch thành sản nghiệp trụ cột của Lý Giang là quyết định sáng suốt.

Điền Vĩnh Thái biết ý cáo lui, Bí thư thị ủy đến báo cáo công việc với trưởng ban một mình thế này nhất định là có đề tài gì đó quan trọng, những người khác sẽ không tiện ngồi nghe.

Nghe Quách Đình Cao nói một vòng, Triệu Quốc Đống coi như miễn cưỡng hiểu mục đích đến đây của đối phương. Điều này làm hắn dở khóc dở cười.

Không cần nghĩ Triệu Quốc Đống cũng đoán được Kỷ Tử Lan “tiết lộ” bí mật với Quách Đình Cao. Chỉ là Kỷ Tử Lan cũng đúng là, mới nghe một chút đã thông báo, mình nói rõ là chuyện gì mà đã dám “lộ bí mật”

Chỉ là hắn cũng không tiện giải thích nhiều. Thực tế hắn có ấn tượng khá tốt với Lý Giang. Mặc dù không khí kinh doanh khá nồng nặc nhưng điều này có thể lý giải. Kinh tế công nghiệp của Lý Giang rất yếu, toàn bộ dựa vào ngành du lịch thúc đẩy ngành nghề khác. Mà ngành du lịch muốn phát triển thì không thể không dựa vào ngành dịch vụ, kinh doanh để phát triển. Ở hoàn cảnh này Lý Giang làm được thế coi như không kém.

Triệu Quốc Đống lúc ấy vô tình than thở chẳng qua là cho rằng ngành du lịch Lý Giang nếu cứ phát triển theo tình hình hiện tại thì văn hóa dân tộc khu vực này sẽ dần bị mai một. Cho nên hắn mới nói vài câu với Đoạn Tự Lập, thật không ngờ Kỷ Tử Lan nghe được rồi truyền tin cho Quách Đình Cao.