Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 113




Âu Dương Cẩm Hoa cuối cùng cũng làm chân chạy. Kết quả nằm trong dự đoán của Hoàng Đại Lâm. Ba vị lãnh đạo rất hời hợt cự tuyệt đề nghị của Hoàng Đại Lâm, thậm chí không cho Hoàng Đại Lâm cơ hội gặp mặt

Hoàng Đại Lâm lại không hề thất vọng hoặc uể oải bởi vì hắn biết yêu cầu này của mình không thể được chấp nhận. Hắn chỉ cần lãnh đạo nhớ đến cái tên Hoàng Đại Lâm là đủ.

Hoàng Đại Lâm phán đoán cũng không sai, dù là Triệu Quốc Đống hay là Đổng Minh Đường, Hình Nguyên cũng có chút ấn tượng với Hoàng Đại Lâm. Mặc kệ là xấu hay tốt ít nhất vẫn tốt hơn không hề có chút ấn tượng nào.

Phấn đấu, giãy dụa trong xã hội có nhiều phương thức nhưng có một điểm giống nhau là anh phải cố chấp theo đuổi thì mới có thể đạt được mục đích.

Giống như Âu Dương Cẩm Hoa chăm chỉ làm việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho. Ví dụ như Hoàng Đại Lâm chạy quanh tìm cơ hội lấy lòng, tìm xem sở thích của lãnh đạo là gì. phương pháp khác nhau nhưng về bản chất mục đích là giống nhau.

Phong cách của lãnh đạo khác nhau, anh dùng phương pháp gì cũng là khác nhau. Thậm chí cùng một lãnh đạo, anh dùng phương pháp khác nhau có lẽ cũng đạt hiệu quả như nhau. Lãnh đạo khác anh dùng cùng phương pháp đó vẫn có thể đạt thành công, chủ yếu là anh có quyết tâm theo đuổi không?

Trên đường về nhà Âu Dương Cẩm Hoa không khỏi suy nghĩ rất nhiều. Cách làm của Hoàng Đại Lâm thì Âu Dương Cẩm Hoa tự nhận mình không làm được, nhưng sự kiên nhẫn cố chấp của đối phương lại làm Âu Dương Cẩm Hoa khá phục. Anh muốn tiến lên trên quan trường thì anh phải nỗ lực, dù là thời gian, tinh lực hay thể diện, tôn nghiêm. Âu Dương Cẩm Hoa cảm thấy ba vế đầu mình còn cố gắng làm được nhưng tôn nghiêm thì hắn cảm thấy mình sợ là khó có thể tiếp nhận.

Cũng may Triệu Quốc Đống không phải lãnh đạo như thế kia, Âu Dương Cẩm Hoa không cần lo lắng nhiều ở phương diện này. Đây là điều Âu Dương Cẩm Hoa thấy may mắn nhất.

Tắm xong Vưu Liên Hương thay một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm ngồi dựa trên ghế ấn Tv xem.

Thời tiết Đường Giang nóng hơn Ninh Lăng đôi chút, bởi vì mật độ cây xanh ở đô thị kém xa Ninh Lăng, hơn nữa có sông Đường chạy qua thị xã nên làm cho cả nội thành Đường Giang cảm thấy buồn bực, nóng ẩm.

Càng về tối thì trời càng oi bức hơn. Mặc dù vừa tắm xong nhưng chỉ chưa đầy vài phút là trên người có cảm giác khô nóng làm người ra rất không tự nhiên. Vưu Liên Hương chỉ có thể mở điều hòa cả đêm thì mới ngủ ngon được. Chẳng qua sáng dậy lại thấy đầu chóng váng.

Mc trong chương trình thời sự tỉnh luôn làm Vưu Liên Hương có cảm giác nửa âm nửa dương, giọng người Đại Nam đọc khá ẻo lả làm Vưu Liên Hương rất khó chịu. Vì thế khi Vưu Liên Hương tới khảo sát đài truyền hình Đường Giang đã yêu cầu Mc thời sự nhất định phải có khí chất, giọng nói truyền cảm chứ không đặt vẻ ngoài lên đầu.

- Chiều nay phó bí thư tỉnh ủy chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên gặp phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia – Triệu Quốc Đống đến khảo sát tình hình phát triển các ngành nghề mới của An Nguyên tại khách sạn An Châu. Không khí buổi nói chuyện rất tốt, Chủ tịch Tần tỏ vẻ hoan nghênh phó chủ nhiệm Triệu Quốc Đống đến khảo sát An Nguyên, cũng cảm ơn Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã ủng hộ công tác của tỉnh An Nguyên trong một năm qua, hy vọng phó chủ nhiệm Triệu Quốc Đống có chuyến khảo sát thành công tốt đẹp ở An Nguyên. Chủ tịch tỉnh Tần còn giới thiệu về bố cục phát triển ngành nghề mới của An Nguyên trong năm tới
- Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa, thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy Quan Kinh Sơn, Phó chủ tịch tỉnh Long Ứng Hoa cùng lãnh đạo các cơ quan chuyên môn cũng tham gia cuộc gặp.

Mc cố gắng kích thích sự nhiệt tình của người xem nhưng giọng của hắn vẫn khó có thể làm người ta thích nghe. Đây là do người viết bản thảo hay là do giọng của hắn.

Vưu Liên Hương ồ một tiếng lẩm bẩm:
- Quốc Đống về An Nguyên?

Đây hình như là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống lấy thân phận phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia về An Nguyên. Ngoài chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên đến gặp ra thì bí thư tỉnh ủy Lăng Chính Dược không đến gặp Triệu Quốc Đống, xem ra Lăng Chính Dược có lẽ không định gặp Triệu Quốc Đống.

Vưu Liên Hương vẫn chưa nhận được thông báo của ủy ban tỉnh, điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống không đến Đường Giang khảo sát. Mà Quan Kinh Sơn tham gia cuộc gặp cũng có nghĩa Triệu Quốc Đống chủ yếu khách sạn ở An Đô, ngoài ra không biết Triệu Quốc Đống còn có thể đến đâu khảo sát nữa không?

Suy nghĩ một chút, Vưu Liên Hương lấy máy gọi điện cho Triệu Quốc Đống, gọi được nhưng bên kia không bắt máy. Vưu Liên Hương gọi lần nữa cũng không được nên đành bỏ máy xuống.

Quốc Đống coi như chính thức đã phát triển, về An Nguyên ít nhất cũng phải do Tần Hạo Nghiên tự mình gặp, chỉ có Lăng Chính Dược là không gặp, không biết trước khi Quốc Đống rời khỏi An Nguyên thì Lăng Chính Dược có tới gặp không
Ân oán cá nhân lúc này chỉ có thể gác sang bên. Nếu Lăng Chính Dược không gặp Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống thì không sao nhưng người khác sẽ thấy Lăng Chính Dược hẹp hòi. Vưu Liên Hương không tin Lăng Chính Dược ngu như vậy.

Vưu Liên Hương cũng mơ hồ nghe nói Triệu Quốc Đống mới tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã tạo sóng gió không nhỏ. Điều này làm Vưu Liên Hương rất lo lắng cho Triệu Quốc Đống, dù sao Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia khác với địa phương, bất cứ động tác nào dù nhỏ cũng ảnh hưởng đến toàn cục. Tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống chưa chắc thích hợp với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Nếu như mọi người đều khó có thể chấp nhận, công việc mà hắn muốn thúc đẩy không thực hiện được thì sẽ khiến uy tín của hắn giảm mạnh.

Vưu Liên Hương cũng gọi điện hỏi Triệu Quốc Đống nhưng sao có thể rõ được. Triệu Quốc Đống chỉ nói vấn đề sẽ có biện pháp xử lý tốt nhưng cô không biết kết quả là sao. Nhưng cuối cùng cô biết nhiều công ty tư nhân lục tục chuẩn bị đi nhập khẩu phân bón hóa học, hơn nữa còn được chính sách quốc gia ủng hộ đi ra nước ngoài.

Chuyện này hình như vừa xong thì Vưu Liên Hương lại nghe nói Triệu Quốc Đống có ý nhằm vào ngành thép. Chẳng qua ngành thép là sản nghiệp trụ cột của quốc gia, quan hệ rất lớn sợ rằng Quốc vụ viện cũng phải suy xét thật kỹ, trong lúc nhất thời khó có chính sách cụ thể. Vưu Liên Hương cũng rất lo lắng cho Triệu Quốc Đống. Hắn mới lên làm phó chủ nhiệm đã đẩy mấy vấn đề khó giải quyết đó ra là sao?

Triệu Quốc Đống có đôi khi như con trâu, đã xác định gì là làm tới cùng. Nhưng bây giờ hắn đâu còn là Bí thư thị ủy Ninh Lăng, hắn là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cơ mà. Rất nhiều chuyện phải học cách dùng tâm lý bình thường mà nhìn nhận, mà đợi, không thể nóng lòng cầu thành. Theo Vưu Liên Hương thấy thực ra Triệu Quốc Đống không đủ tư cách làm cấp phó đúng nghĩa. Ít nhất lúc hắn làm thị trưởng Hoài Khánh thì làm không tốt mấy, cuối cùng rời khỏi Hoài Khánh lên Bộ năng lượng chính là cản trở với bước tiến của hắn. Đương nhiên thu hoạch của hắn ở Bộ năng lượng lại là chuyện khác.

Triệu Quốc Đống làm thị trưởng không quá thành công, vậy còn mình làm thị trưởng thì sao? Vưu Liên Hương suy nghĩ tới mình. Hắn bây giờ cũng là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, còn mình?

Tính ra mình đã làm thị trưởng thị xã Đường Giang gần ba năm. Ngào tự nhận làm khá tốt, tốc độ tăng trưởng của Đường Giang vẫn thuộc top 3 toàn tỉnh, tình hình tài chính cũng thay đổi về căn bản, được hầu hết dân chúng và lãnh đạo cấp trên tán thành.

Kim Đại Giang có tính cách khá mềm mỏng, cẩn thận nhưng thiếu sự quyết đoán. Cũng may đối phương khá tin tưởng mình, có điểm này đã làm Vưu Liên Hương thỏa mãn. Bí thư thị ủy và thị trưởng muốn hòa hợp ăn ý chỉ có thể là do duyên phận. Không phải Bí thư thị ủy và thị trưởng nào cũng đạt được trạng thái lý tưởng.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn vang lên, Vưu Liên Hương thấy là Triệu Quốc Đống gọi tới.

- Chủ nhiệm qho hả, sao bây giờ mới gọi lại, vừa nãy sao không nghe điện?
Vưu Liên Hương nhận được điện phát hiện tâm trạng mình hơi phức tạp, một cảm giác xao động xuất hiện trong lò