Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 22




Sự thay đổi này của Triệu Quốc Đống khiến ngay cả một ít người ở tỉnh ủy cũng nhận ra.

- Trưởng ban Quốc Đống, người còn trẻ đúng là tốt. Thời tiết Côn Châu bốn mùa như xuân nhưng anh ăn mặc thế này không quá ít chứ? Chỉ chiếc áo sơ mi, nhìn tôi cũng thấy lạnh.

Hoàng Mộng Chân cầm theo cặp từ cửa tiến vào, Triệu Quốc Đống cũng vừa tới. Vị nữ trưởng ban tuyên giáo có tác phong cứng rắn này rất phù hợp hứng thú của Triệu Quốc Đống. Mà Hoàng Mộng Chân cũng có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, đương nhiên đó cũng có một phần nguyên nhân do hai người có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương.

- Hắc hắc, trưởng ban Hoàng, tôi quen rồi. Lúc ở bên tỉnh An Nguyên trời lạnh nên phải mặc nhiều, nhưng thời tiết ở Côn Châu lại khác, tôi về cơ bản không cần mặc áo dày.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Mấy hôm trước lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của nhân viên cũ, hắc hắc, Bắc Kinh đúng là đủ lạnh cho nên tôi không thể không mặc đủ ấm, tôi đúng là muốn chắp cánh bay về Côn Châu.

Hôm nay hai người đến khá sớm, thậm chí còn đến trước cả Thương Vô Bệnh. Hai người nói chuyện vài câu, Thương Vô Bệnh mới cầm cặp đen đi vào. Thấy Triệu Quốc Đống và Hoàng Mộng Chân đang nói chuyện vui vẻ, Thương Vô Bệnh ngẩn ra nói.
- Ồ, hai vị sao đến sớm như vậy?

- Trưởng ban thư ký, không tính sớm mà. Hội nghị thường ủy đầu tiên của năm mới dù như thế nào cũng cần phải chăm chỉ mà.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Nhìn anh cầm cặp to đi tới, tôi thấy thời gian hội nghị thường ủy hôm nay sẽ không ngắn.

- Ồ, Quốc Đống, hội nghị thường vụ lần thứ nhất mà. Tuy bí thư Chánh Dương không thích họp lâu nhưng đây là hội nghị đầu năm mà, phải nói đủ các chuyện của năm, mọi người cũng cần nói vài câu về công việc của mình, sau đó chính là nhắn nhủ tinh thần của hai hội nghị. Theo ý của bí thư Chánh Dương thì sợ là mọi người cũng phải nói ra tinh thần của hai hội nghị, hình thành nghị quyết của hội nghị.

Thương Vô Bệnh gật đầu nói:
- Tôi đoán hội nghị hôm nay phải tới trưa. Hai vị trưởng ban nên chuẩn bị tâm lý một chút.

- Ồ, hội nghị đầu năm sẽ nhắn nhủ tinh thần hội nghị, còn muốn thảo luận, nội dung gì vậy trưởng ban thư ký?
Hoàng Mộng Chân tò mò hỏi.

- Đề tài do Bộ Chính trị Trung ương đưa ra, thế giới có xu thế điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cùng với lựa chọn chiến lược trong phát triển kinh tế của nước ta. Căn cứ theo văn kiện gửi xuống, bí thư Chánh Dương cảm thấy học tập tinh thần này rất phù hợp với nhu cầu Điền Nam chúng ta. Bí thư vốn định sau hội nghị này sẽ yêu cầu Đảng ủy, chính quyền các cấp tiến hành thảo luận, học tập nội dung này nhưng văn bản vừa đưa xuống, bí thư Chánh Dương cảm thấy nên tiến hành trao đổi ở hội nghị thường vụ tỉnh ủy, làm mọi người có ấn tượng sơ bộ, sau đó các thường vụ cũng đưa ra ý kiến bản thân mình. Cuối cùng do văn phòng tỉnh ủy thống nhất đưa ra văn bản chứng thực đưa xuống các sở ban ngành, thành phố, thị xã.

Thương Vô Bệnh ngồi xuống đặt cặp lên bàn.
- Đây là nội dung hội nghị Bộ Chính trị vừa học tập xong, rất có tính tiên tiến và thực tế. bí thư Chánh Dương cảm thấy cần phải nhanh chóng chứng thực.

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thay đổi phương thức phát triển kinh tế? Đề tài này rất thú vị.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Trung ương bây giờ cũng bắt đầu coi trọng tiến hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cùng phương pháp phát triển kinh tế, đây là điềm báo tốt. Chẳng qua khi tiến hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cũng cần phải chú ý tính hợp lý, hợp pháp của các ngành, không thể áp đặt, cũng không thể hy vọng xa vời.

- Lời này của anh có phải quá hàm hồ không?
Thương Vô Bệnh lắc đầu nói.
- Ý của bí thư Chánh Dương sợ là mọi người cần phải kết hợp với công việc của mình mà đưa ra ý kiến.

- Vậy còn một nội dung khác?
Hoàng Mộng Chân hỏi.

- Học tập ý kiến của Quốc vụ viện về việc xây dựng nông thôn mới, bây giờ truyền thông đang không ngừng đưa tin. Trung ương Đảng và Quốc vụ viện năm trước đã chuyên môn nghiên cứu đề tài này, bây giờ đã có văn bản chính thức cũng công khai đăng trên phương tiện truyền thông, yêu cầu các tỉnh chăm chú nghiên cứu ý kiến này, kết hợp tình hình thực tế của địa phương mà triển khai công việc. Tôi suy nghĩ một chút, lần này Trung ương có thái độ khác hẳn lúc trước về công tác tam nông. Trước đây đặt mục tiêu rất cao nhưng không có yêu cầu cụ thể. Nhưng lần này thì khác đó đều là các chính sách rất cụ thể ….

Thương Vô Bệnh xem ra đã chăm chú nghiên cứu ý kiến xây dựng nông thôn mới của Trung ương.

- Trung ương đã đưa ra ý kiến chỉ đạo đối với vấn đề tam nông, trước đây đều là lời nói chung chung, yêu cầu các nơi căn cứ tình hình thực tế mà triển khai công việc, điều này thường dễ dẫn đến hình thành tư tưởng là mọi người cứ làm như trước đây, giải quyết các vấn đề tồn tại ở nông thôn đều không nhìn nhận ở độ cao chiến lược. Nhưng là vấn đề tam nông gồm nông thôn, nông nghiệp, nông dân đã càng lúc càng trở thành một tiềm ẩn gây khó khăn đến sự phát triển của nước ta. Sự chênh lệch giữa đô thị và nông thôn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng lớn. Dù từ góc độ bản chất chế độ Xã hội chủ nghĩa của nước ta hay là đảm bảo sự ổn định xã hội mà nói thì đây là một điều không thể bỏ qua được. Nếu như không sớm có bố cục, không cứng rắn giải quyết mấy vấn đề này thì sự cải cách của chúng ta sẽ rơi vào khốn cảnh.

Hoàng Mộng Chân nói làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới với đối phương. Trước hắn không tiếp xúc nhiều với đối phương nhưng hôm nay có thể thấy sức quan sát và lĩnh ngộ của đối phương. Có thể rõ ràng thấy được vấn đề tam nông ảnh hưởng đến bước tiến sau đây của xã hội, nói rõ Hoàng Mộng Chân cũng không chỉ dừng lại ở lĩnh vực mình quản lý, cũng không dừng lại ở mặt ngoài mà chính thức dành không ít tâm tư để quan sát điều tra.

Trương Bảo Quốc hôm nay đến cũng khá sớm. Y đứng ngoài cửa nghe ba người nói chuyện. Y giả vờ đứng ngoài hút thuốc thực tế là nghe ba người bên trong thảo luận. Ngay cả chánh văn phòng tỉnh ủy mời y vào phòng, y cũng từ chối.

Thương Vô Bệnh có trình độ lý luận rất cao, điểm này Trương Bảo Quốc biết từ mấy năm nay. Hoàng Mộng Chân thật ra là hơi mới. Người phụ nữ này có tính cách cứng rắn, có khí thế cứng rắn nhưng có nắm giữ chính xác cục diện và tình thế hay không thì Trương Bảo Quốc không xác định, lần này y đúng là khá bất ngờ. Trung ương truyền tin tới làm y là phó bí thư tỉnh ủy cũng cảm nhận được sự thay đổi. Giải quyết vấn đề tam nông đã chính thức được liệt vào vấn đề chủ chốt, chứ không phải như trước đây lên tiếng thì vang nhưng áp dụng vào thực tế lại không đáng nói.

Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng trình bày rất sâu sắc. Hắn đứng ở góc độ Ban Tổ chức cán bộ để nói việc làm như thế nào xây dựng nông thôn mới Xã hội chủ nghĩa, điều này nói rõ hắn sớm nhận thức sâu sắc vấn đề này, hơn nữa cũng có dự tính trước nên thoáng cái đưa ra được ý của mình.

Trương Bảo Quốc khẽ thở dài một tiếng. Thái Chánh Dương có thể nắm giữ được cục diện Điền Nam thì trong tay không có vài người có năng lực là không thể. Từ bây giờ có thể thấy Thái Chánh Dương vẫn một mực chờ đợi cơ hội giải quyết vấn đề này mãi cho tới khi Triệu Quốc Đống đến. Nói cách khác có lẽ trước đó một năm Thái Chánh Dương đã dự tính Triệu Quốc Đống sẽ tới hoặc là một nhân vật tương đương như Triệu Quốc Đống sẽ tới. Nghĩ vậy Trương Bảo Quốc không khỏi run lên, vậy sự ẩn nhẫn và thủ đoạn của Thái Chánh Dương quá mạnh.

Cái gọi là liên minh Đào Trương Tống càng lúc càng trở nên mơ hồ, nếu như mình còn cố gắng liên minh với Đào Hòa Khiêm có lẽ sẽ đi vào thế bế tắc không thể cứu vãn. Trương Bảo Quốc cười cười tự giễu dụi tàn thuốc. Cục diện này có lẽ mình nên chủ động có thay đổi.

Thái Chánh Dương gác máy, y mệt mỏi dựa lưng vào ghé ngồi ngây ra đó khá lâu.

Có đôi khi rất khó nói được cục diện sẽ thay đổi như thế nào. Triệu Quốc Đống mới đến Điền Nam được một năm, trong một năm này mình hoàn thành việc điều chỉnh nhân sự, tạo trụ cột tốt đẹp cho sự phát triển của Điền Nam trong hai ba năm tới. Nếu Triệu Quốc Đống có thể ở lại thêm một năm thì tình huống này cùng được củng cố nhưng mà…..

Thái Chánh Dương không nhịn được thở dài một tiếng. Điều chỉnh quá thường xuyên chưa chắc là việc tốt. Mà Thái Chánh Dương cũng hiểu được sự uy hiếp với Triệu Quốc Đống chính là thiếu kinh nghiệm bên tổ chức. Nhưng một năm qua đã đủ để chứng minh năng lực và thủ đoạn của hắn không thua kém gì người lão luyện. Nhưng Thái Chánh Dương vẫn cảm thấy thời gian một năm là quá ngắn, anh rất khó có thể lưu lại ấn tượng quá sâu chỉ trong thời gian như vậy.

Nhưng đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia công tác thì có lẽ không ai từ chối được sức hấp dẫn này. Không đơn giản là quyền cao chức trọng mà là anh thoáng cái có thể đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới. Đối với Triệu Quốc Đống mà nói biết được tin này cũng khó có thể kìm nén được sự vui sướng trong lòng.

Vấn đề là mình lại phải mệt mỏi chọn ai làm trưởng ban tổ chức cán bộ.