Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 29




Nghỉ ở Tam Á? Xem ra du lịch ở trong nước đúng là không ổn. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, một khi bị người theo dõi thì dù cẩn thận đến đâu cũng có sơ hở. Nếu không mình sao cũng gặp việc đó. Trần Đại Lực xem ra cũng là người cố chấp như Lâm Băng. Nếu không phải Đinh Lập Cường trùng hợp gặp được không chừng mình sẽ thành Vương Phú Mỹ thứ hai.

Lâm Băng nếu đáp ứng ly hôn với Vương Phú Mỹ rồi sao còn làm như vậy? Điều này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu, chẳng lẽ lại bị gì đó đả kích nên đổi ý?

- Lão Chu, tôi hiểu rõ Lâm Băng, chị ta là lão lãnh đạo trước đây của tôi. Theo lý thuyết đã ly hôn thì không nhảy ra như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút mới nói.

- Cái này tôi cũng không rõ, hình như Lâm Băng suốt ngày đến Ủy ban kỷ luật làm loạn, nói gì mà tỉnh ủy không để ý đến đạo đức của cán bộ. Chủ nhiệm Phùng vừa tới mà gặp việc này suốt nên tức, cho nên mới yêu cầu kiên quyết xử lý Vương Phú Mỹ.
Chu Ích Minh nói.
- Ngoài ra còn có một cách nói khác là Bí thư Ứng không hài lòng với lão Vương, cho rằng Thiên Châu hai năm qua thay đổi không mấy nhất là mấy thị xã Đường Giang, Vinh Sơn, Thông Thành phát triển tăng vọt, Thiên Châu vẫn đứng im mà Vương Phú Mỹ lại có tâm tư quan hệ trai gái ngoài luồng cho nên.

Chu Ích Minh tuy không nói hết câu nhưng Triệu Quốc Đống cũng hiểu ý của đối phương.

Hắn biết phong cách của Ứng Đông Lưu, nhìn cán bộ đầu tiên là nhìn năng lực, chỉ cần tố chất chính trị cơ bản vượt qua yêu cầu là anh có thể được Ứng Đông Lưu thừa nhận hay không phải dựa vào năng lực bản thân, nhất là lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền địa phương có thể thúc đẩy địa phương mình phát triển kinh tế hay không, có thể cải thiện đời sống nhân dân hay không chính là tiêu chuẩn đánh giá cán bộ của Ứng Đông Lưu.

Mấy năm qua Thiên Châu mặc dù không phải phát triển chậm nhất tỉnh nhưng là một thị xã nghèo. Khi Vinh Sơn, Đường Giang, Thông Thành ở điều kiện tương tự phát triển rất nhanh mà Thiên Châu vẫn chỉ tăng trưởng với tốc độ bò kéo thì chỉ sợ bí thư tỉnh ủy sẽ giảm ấn tượng với Bí thư thị ủy Thiên Châu. Một năm như vậy, hai năm như vậy, ba bốn năm anh cũng như vậy, bây giờ lại xuất hiện quan hệ nam nữ ngoài luồng, anh sao có thể làm bí thư tỉnh ủy hài lòng? Đình chỉ công tác của anh đó là còn coi mấy năm vừa qua anh không có công lao cũng có khổ lao.

Cuối cùng chỉ sợ nắm tóc anh là do anh không làm được thành tích gì nổi bật ở Thiên Châu. Đương nhiên quan hệ nam nữ kia là mồi lửa, không có chuyện này Vương Phú Mỹ đến một cơ quan trong tỉnh cũng là sớm muộn.

- Vương Phú Mỹ đi thì ai tới Thiên Châu?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.

- Trác Ninh, trưởng ban Triệu cũng có thể biết. Y từng làm phó thị trưởng Thành phố An Đô, bí thư đảng ủy, chủ nhiệm ban quản lý khu công nghệ cao An Đô. Nghe nói thường vụ Quan còn tức tối trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, nói tỉnh điều chỉnh nhân sự quá đột nhiên, làm rối loạn quy hoạch của Thành phố An Đô, ảnh hưởng đến sự phát triển của An Đô.
Chu Ích Minh cười ha hả nói.
- Thường vụ Quan gần như nổi giận với trưởng ban Hàn, chẳng qua lúc ấy nghe nói trưởng ban Hàn cũng cố gắng giải thích.

Trác Ninh chẳng những có quan hệ khá mật thiết với Quan Kinh Sơn, Hàn Độ cũng thưởng thức người này. Triệu Quốc Đống biết khi mình rời khỏi Ninh Lăng, Trác Ninh là người cạnh tranh mạnh nhất với Tiêu Phượng Minh làm thị trưởng Ninh Lăng. Nếu không phải mình thuyết phục được Nhâm Vi Phong nói giúp thì có lẽ Trác Ninh đã tới Ninh Lăng.

Bây giờ Trác Ninh vượt qua bước thị trưởng, trực tiếp lên làm Bí thư thị ủy Thiên Châu coi như là đền bù. Mặc dù Thiên Châu là thị xã có tốc độ phát triển chậm nhất tỉnh nhưng dù sao bí thư cũng là bí thư, là người đứng đầu. Từ góc độ chính trị mà nói thì thị trưởng không thể so sánh.

Xem ra An Nguyên có nhiều mưa gió, điều chỉnh cán bộ cấp thị xã sớm như vậy cũng có nghĩa lãnh đạo chủ yếu có thể có biến hoá.

Về An Đô có vài người mình cần gặp, có vài người mình ngẫu nhiên gặp phải.

Tennis trong mắt nhiều người có lẽ không cao quý như chơi golf nhưng từ lượng vận động mà nói thì hơn golf. Đối với người còn trẻ, có thể lực tốt thì chơi tennis sẽ thích hợp hơn.

Triệu Quốc Đống vẫn cho rằng chơi golf nên dành cho người già. Anh vô thức chọn golf làm trò giải trí chính cũng có nghĩa anh không tự tin vào sức khỏe của mình, cảm thấy vận động ở cường độ thấp phù hợp với sức khỏe của mình, cũng có nghĩa suy nghĩ của anh đang dần lão hóa.

Triệu Quốc Đống không quá thích golf, bơi lội bởi vì thiếu tính đối kháng nên ít người thích, như vậy chỉ có tennis là phù hợp.

Khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa do vị trí địa lý và hoàn cảnh nên càng lúc càng trở thành khối tài sản quan trọng nhất của tập đoàn Thiên Phu. Nơi đây không ngừng được hoàn thiện, hơn nữa theo nội thành An Đô không ngừng mở rộng nên khoảng cách với nội thành càng lúc càng gần, đến đây cũng nhanh hơn, thậm chí đã có một chuyến xe bus chạy tới nơi này.

Từ năm 2001 khi tập đoàn Thiên Phu mua lại tập đoàn Hoa Mậu, Thiên Phu đã có ý thức quy hoạch khối tài sản này, đồng thời không ngừng mở rộng khu nghỉ dưỡng ra xung quanh, lúc ấy đất xung quanh còn chưa quá đắt, nhất là ở phía tây là địa hình đồi núi, nương rẫy. Thiên Phu mua một lúc hơn ngàn mẫu đất dùng để xây dựng biệt thự ngoại ô, các căn biệt thự với diện tích rộng… việc này làm Thiên Phu thu được rất nhiều tiền, cũng khiến cho hứng thú mua đất ở khu vực này của Thiên Phu càng lúc càng lớn.

Mặc dù sau đó quốc gia rõ ràng yêu cầu cấm phê duyệt mua bán đất xây dựng biệt thư nhưng không thể ngăn cản việc Thiên Phu điên cuồng mau đất ở đây. Theo Dương Thiên Bồi cùng Kiều Huy mặc dù không xây dựng biệt thự thì khu vực này cũng sớm vào quy hoạch nội thành, không thừa lúc giá đất thấp mua vào đúng là lãng phí.

Trong nội bộ tập đoàn Thiên Phu đã có lần muốn biến khu đất này sang mục đích xây dựng biệt thự, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc nhất trí cho rằng giữ lại khu vực cây cối nguyên sinh, công viên cho khu nghỉ dưỡng cũng sẽ mang lại lợi ích không hề nhỏ. Vì thế Thiên Phu không ngừng đầu tư thêm vào khu nghỉ dưỡng, hoàn thiện các khu giải trí…

Chính vì vậy khu nghỉ dưỡng hồ Vân Loa càng lúc càng trở thành nơi hội tụ cao cấp nhất của Thành phố An Đô, thậm chí ngay cả tỉnh và thành phố khi tổ chức các hội nghị thương mại có đôi khi cũng đến đây tổ chức, nếu như không phải giá ở đây quá cao thì có lẽ danh tiếng còn lớn hơn nữa.

An Đô vào tháng ba mặc dù vẫn hơi lạnh nhưng không thể ngăn cả các cô gái xinh đẹp đi chơi. Mấy cô gái vui vẻ đi vào sân tenis thì Triệu Quốc Đống và Đức Sơn cũng đi theo phía sau.

- Đây là bạn gái chú chọn?

- Anh, đâu có chuyện ấy, chẳng qua là trùng hợp tới An Đô có việc thôi. Anh biết tính em rồi mà. Thật chỉ là bạn thôi, cô ấy quay phim ở An Đô, em cũng ở An Đô nên mời ăn bữa cơm.
Đức Sơn đeo cặp kính che gần hết nửa mặt, Triệu Quốc Đống cũng gần như vậy.

Trung tâm tennis của hồ Vân Loa sau nhiều lần sửa chữa đã có mười sân, chủ yếu là mở ra cho hội viên, bình thường không tiếp khách bên ngoài. Sân nơi đây có chất lượng cỏ tốt, hoàn cảnh tốt, là sân có tiếng trong toàn tỉnh. Một số ngành có thực lực kinh tế mạnh tổ chức giải thi đấu bình thường đều chọn nơi này.

Phía sau truyền tới tiếng nói cười, tiếng phanh xe, Triệu Quốc Đống không quá để ý, chỉ có Đức Sơn là lo cô bạn đi cùng mình bị nhận ra nên hơi quay đầu lại nhìn.

Đó là xe đeo biển Tân Châu, Đức Sơn yên tâm, y chỉ sợ giới phóng viên về phần người khác thì không sao cả.

- Bạn bè bình thường, bình thường trên giường hả? Ăn bữa cơm mà chú phải thần bí như vậy sao?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.

Một lúc lâu không thấy Đức Sơn trả lời, Triệu Quốc Đống đi đằng trước có chút kinh ngạc xoay đầu lại nói:
- Chú sao thế, không đi nổi nửa à?

- Anh, đây mới là bạn bình thường trên giường của anh đó.
Đức Sơn cười hì hì nói.
- Nhìn xem, mấy người phía sau là ai. Họ Đường hả? Hắc hắc, em đã hơn mười năm không gặp rồi, lần trước thấy chị ta là ở Giang Miếu hay An Đô? Vẫn vậy, không thay đổi gì mấy.