Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 40




Âu Dương Cẩm Hoa thấy sếp đang giơ bàn tay phải lên nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn năm ngón tay giống như thầy tướng số nhìn chỉ tay. Điều này làm Âu Dương Cẩm Hoa có chút khó hiểu, chẳng lẽ sếp còn tin điều này.

Vừa lên xe sếp đã nhìn vào tay mình, Âu Dương Cẩm Hoa không nhìn ra vẻ mặt sếp. Hội nghị đảng ủy kéo dài tới bảy giớ mới kết thúc, thậm chí không nghỉ để ăn cơm. Ai cũng biết hội nghị tiến hành nghiên cứu phân công công việc nhưng không ai biết kết quả.

Triệu Quốc Đống tuy nhìn vào bàn tay nhưng tâm tư đã bay đi tận đâu. Không thể nghi ngờ đề nghị đột nhiên hôm nay của Phó Tuyền đã phá vỡ dự định của Tằng Quyền Quân. Dự định tốt chưa chắc đã là không tốt nhưng lại chưa chắc thích hợp nhất đối với Triệu Quốc Đống.

Trong ủy ban đã xác định mình phụ trách Cục kinh tế thương mại, Cục đầu tư nước ngoài cùng với Cục sản nghiệp công nghệ cao, đây vốn là do Trần Cẩm Tài trước phụ trách, mình phụ trách hai mảng này cũng là bình thường. Triệu Quốc Đống không có ý kiến gì.

Nhưng đột nhiên đẩy Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề vào tay mình, chỉ sợ Tằng Quyền Quân trước đó không có ý này.

Khẽ thở dài một tiếng, hôm qua Lưu Nham gọi điện cho mình, nhắc mình nước trong ủy ban không đục nhưng tuyệt đôi không trong, đường đường là tiểu Quốc vụ viện liên quan tới vô số quần thể lợi ích sao có thể là trắng tinh được? So sánh với ba cục đã được xác định trước, công việc của hai cục sau có trọng lượng khác hơn nhiều.

Cục điều tiết vận hành kinh tế nắm trong tay đại cuộc điều chỉnh và vận hành cụ thể, có quan hệ khá dày đặc với Bộ năng lượng, Bộ giao thông, bộ Đường sắt và Tổng cục hàng không dân dụng, có chức trách khống chế tổng quan các ngành kinh tế quốc dân. Mà cục phối hợp ngành nghề càng không đơn giản. Lấy một ví dụ đối với bất cứ hạng mục công nghiệp nào lớn có liên quan tới các công ty nhà nước, công ty tư nhân, công ty liên doanh đều cần phải được qua cục phối hợp ngành nghề xét duyệt, đây mới chỉ là một bộ phận nhỏ trong nhiều chức năng của cục này….

So sánh với ba cục kia, phạm vi công việc hai cục này bao trùm rộng hơn nhiều, liên quan tới nhiều ngành nghề, đơn vị hơn nhiều. Nói thẳng ra chính là tài nguyên quyền lực lớn hơn nhiều, đồng thời trách nhiệm và mạo hiểm cũng lớn hơn.

Phó Tuyền tại sao lại giao ra mấy hạng mục công việc đó, hơn nữa thoáng cái đưa hai công việc quan trọng nhất lên vai mình, Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không rõ. Trên đời không có yêu và hận vô duyên vô cớ, Phó Tuyền quyết không thể vì y chủ động nhận công việc bảo vệ môi trường cùng với tiết kiệm tài nguyên mà giao ra công việc này. Nguyên nhân trong đó Triệu Quốc Đống chỉ có thể từ từ cân nhắc, nếu như nói Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề coi như ngón trỏ và ngón cái trên tay mình, như vậy công việc của Cục kinh tế thương mại chính là ngón giữa, ngón tay cái cùng ngón trỏ thậm chí ngón giữa phối hợp cũng có thể dễ dàng hoàn thành công việc khá phức tạp. Nhưng nếu như ngón nhẫn Cục sản nghiệp công nghệ cao cùng ngón út Cục đầu tư nước ngoài cũng có thể dung hợp được, như vậy một bàn tay này thật sự có thể tạo ra cả thế giới.

Chỉ mong mình có thể thực hiện được động tác này một cách hoàn mỹ.

Lưu Nhược Đồng một mực ngồi trong phòng khách xem Tv, bóng người thay đổi trên màn hình đối với cô mà nói lại không có chút tác dụng gì, cô không thấy được gì cả.

Ngoài cửa cuối cùng có tiếng động, Lưu Nhược Đồng đi nhanh ra mở cửa, mùi rượu đập vào mặt làm cô nhíu mày. Nhưng nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng yên tâm hơn. Ánh mắt rất tỉnh táo, ngoài mặt cũng không có gì khác lạ chỉ còn lưu lại vẻ mặt tự hỏi.

Cầm cặp trong tay Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng nhẹ nhàng nói:
- Sao về muộn như vậy anh?

- Hội nghị đảng ủy nghiên cứu phân công công việc đến bảy rưỡi, mọi người ngồi ăn cùng nhau nên muộn một chút.

Lưu Nhược Đồng chú ý vẻ mặt Triệu Quốc Đống có chút khác lạ nên hơi khẩn trương. Chẳng lẽ hắn mới tới mà ủy ban đã có người nhằm vào hắn? Hình như không thể, hơn nữa với tính cách của Triệu Quốc Đống thì nếu ủy ban cố ý làm khó hắn chỉ sợ càng kích thích đấu chí của hắn. Nhưng vẻ mặt của hắn bây giờ có chút hoang mang nên cô không nhìn ra được có ý gì.
- Đã xác định rồi chứ anh?
Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình bây giờ càng lúc càng giống một người vợ. Trước đây cô không hứng thú biết chuyện của hắn, nhất là công việc của hắn cô càng không muốn Hoàng Mộng Chân, mà bây giờ trong lòng cô luôn thấy tò mò và mong sớm hiểu.

- Xác định rồi.
Triệu Quốc Đống cũng nhận ra thay đổi của Lưu Nhược Đồng.
- Ồ, em không phải cũng thấy hứng thú anh phụ trách quản lý gì đó chứ?

Mặt Lưu Nhược Đồng nóng lên, chẳng biết từ lúc nào mình đã thật sự thay đổi, ngay cả hắn cũng thấy thế, như vậy nói rõ mình thay đổi quá lớn.

- Anh không phải khó khăn lắm mới về được sao? Lưu Nham gọi điện bảo em nhắc anh là nước ở Ủy ban kế hoạch phát triển sâu mà không đục, em cảm thấy lời này có nhiều nghĩa.

Lưu Nhược Đồng cố che giấu cảm xúc của mình.
- Sâu mà không đục?
Triệu Quốc Đống cầm khăn mặt nóng Lưu Nhược Đồng đưa tới. Mùa xuân Bắc Kinh có nhiều bụi cát làm người ta luôn có cảm giác mặt không quá sạch. Hắn lau xong gật đầu nói:
- Ừ, những lời này rất chính xác.

- Có phải là anh cảm thấy gì không?
Lưu Nhược Đồng khá nhạy cảm ý thức được gì đó.

- Chưa thể nói chẳng qua công việc trong ủy ban đúng là có chút nằm ngoài dự đoán của anh. Ừ, từ phân công công việc anh có thể cảm giác được một chút.
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không thoải mái ư? Hay là không quá hài lòng?
Lưu Nhược Đồng nhíu mày nói.

- Cũng không hẳn, thoải mái hay không thì không thể hiện được công việc mình phụ trách, còn phải xem trong công việc sau này như thế nào. Hài lòng thì nói như thế nào nhỉ? Hơi khác suy nghĩ của anh. Anh vốn tưởng ủy ban sẽ để anh phụ trách mảng kinh tế địa phương và kinh tế nông thôn nhưng không ngờ lại đưa cho anh hai mảng có trách nhiệm quá nặng.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói:
- Nếu là người khác nhìn thì nhất định là ủy ban coi trọng anh, cho nên tăng trọng trách cho anh. Nhưng đối với anh mà nói trọng trách có nghĩa trách nhiệm của anh càng lớn, mạo hiểm và nghĩa vụ cũng tăng lên. Mà em cũng có thể hiểu con người anh, làm việc phải làm tốt, nhưng nhiều khi anh chưa chắc có thể làm cho mình hài lòng.

Lưu Nhược Đồng thở ra một hơi, nghe ý của Triệu Quốc Đống tức là ủy ban giao nhiệm vụ rất nặng nề cho hắn, thậm chí vượt qua dự đoán của hắn. Điều này làm hắn có chút lo lắng, đây là lần đầu cô thấy Triệu Quốc Đống có vẻ mặt không quá tự tin.

- Quốc Đống, lần đầu em thấy anh không tự tin vào mình, em cảm thấy anh có thể làm được.
Chỉ một câu ngắn gọn nhưng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của cô vào Triệu Quốc Đống.

Hơn nữa cô tin vào Triệu Quốc Đống cũng là từ đủ biểu hiện của hắn khi kết hôn đến giờ.

Bắt đầu từ khi hắn điều từ Hoa Lâm tới quận Tây Giang, gần như mỗi lần Triệu Quốc Đống điều chỉnh công việc đều có vẻ tử chiến đến cùng. Hắn làm tốt ở Hoa Lâm, người ta điều hắn tới quận Tây Giang đang giở chết giở sống, nhận chức bí thư còn cả một cơ nghiệp hủ bại. Triệu Quốc Đống chỉ dùng thời gian một năm để thay đổi tất cả, mặc dù không thể nói thực hiện lthoát thai hoán cốt, nhưng ít ra tại kết cấu sự nghiệp đã đồng chí căn bản. Đến Hoài Khánh, một thị xã vốn hỗn loạn nhưng sau khi hắn làm Phó thị trưởng thường trực đã xử lý hết số nợ của Quỹ tín dụng, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, chế tạo Hoài Khánh làm thành phố công nghiệp mới, mỗi một công việc đều dùng hết nỗ lực.

Có lẽ chỉ thời gian hắn tới Bộ năng lượng là khá bình yên. Mà từ Bộ năng lượng đến Thị xã Ninh Lăng hắn từ hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, trong ba năm biến Ninh Lăng thành thị xã đầu tiên của khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ. Đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng tạo sóng gió cực lớn. Không cần biết bên ngoài đánh giá tốt hay xấu nhưng chỉ riêng bản lĩnh này đã không dễ có người so sánh được.

Triệu Quốc Đống nhìn vẻ mặt kiên định mà bình tĩnh của Triệu Quốc Đống, hắn cười nói:
- Em tin anh như vậy sao?

- Không tin anh thì em còn tin ai?
Lưu Nhược Đồng nghiêng đầu hỏi.

Bị Lưu Nhược Đồng hỏi lại, Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Hắn lắc đầu nói:
- Anh tự biết bản thân mình, lần này đến bộ có lẽ là thử thách lớn nhất từ khi anh theo chính trị. Kinh nghiệm công tác ở địa phương đưa vào cấp bộ chưa chắc đã là chính xác hợp lý. Lúc trước sợ lãnh đạo không tin tưởng, phân công công việc ít cho mình, nhưng khi có nhiều công việc lại thấy mình không tự tin.

Lưu Nhược Đồng nhìn thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, như muốn nhìn ra suy nghĩ thật của hắn. Triệu Quốc Đống không né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn lại. Lúc lâu sau Lưu Nhược Đồng mới cắn môi nói:
- Anh có thể làm được, em tin vào ánh mắt và sức phán đoán của mình.