Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 47




Khấu Linh có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống, cảm thấy giọng điệu hắn hơi lạ. Triệu Quốc Đống cũng ý thức được điểm này nên vội vàng che dấu:
- Căn cứ anh hiểu thì công ty Sa Cương, Nhật Chiếu có lợi nhuận hơn xa so với các công ty nhà nước khổng lồ, đào thải công ty lạc hậu không chỉ nên nhắm vào công ty thép tư nhân. Đào thải cơ sở sản xuất lạc hậu, nhỏ lẻ không chỉ nhằm vào công ty tư nhân , mà đối với những công ty nhà nước từ những năm 50, 60 mà nói thì cũng có thể là mục tiêu loại bỏ.

- Nhưng không thể không phủ cơ sở sản xuất nhỏ lẻ chủ yếu là do công ty tư nhân chiếm.
Khấu Linh không cho là đúng:
- Trong tình hình chính trị hiện nay các công ty tư nhân khá mẫn cảm với điều này. Năm ngoái và mấy năm trước việc chỉnh đốn mấy ngành khác cũng tạo tiếng vang lớn, hơn nữa Bộ năng lượng cùng Ủy ban kế hoạch phát triển đã đưa ra tiêu chuẩn rất cao ở ngành năng lượng, đây được coi là cửa thủy tinh chặn công ty tư nhân ở bên ngoài, dùng cửa hành chính để thúc đẩy sự lũng đoạn của sở hữu quốc gia, đây là sự không công bằng lớn nhất.

Triệu Quốc Đống không nghĩ Khấu Linh lại có quan điểm khắt khe ở vấn đề này như vậy. Theo hắn thấy cô phải hô hào cho công ty tư nhân mới đúng chứ?

Triệu Quốc Đống đang cân nhắc, Khấu Linh đã nhẹ nhàng nằm dựa vào hắn cười nói;
- Quốc Đống, em nhớ lúc trước khi anh làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng vì giúp tập đoàn Hâm Đạt thông hạng mục điện phân đã vận dụng hết lực lượng, dư luận truyền thông đều bị kéo theo. Không nói đúng là Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng muốn lũng đoạn ngành sản xuất điện phân nhôm sảo? Không phải là lấy lý do cơ quan hành chính nhà nước lợi dụng quyền lực để chèn ép công ty tư nhân sao? Bây giờ hình như đến lượt anh làm chủ lực lượng hành chính, anh có cảm giác gì?

Triệu Quốc Đống không ngờ được tranh luận đầu tiên ở vấn đề này lại là với Khấu Linh. Triệu Quốc Đống cười cười, hắn thạt ra thích như vậy, người phụ nữ bình thường rất khó đi vào mắt hắn. Khấu Linh chẳng những là biến hoá cấp ba, còn là sinh viên đại học Bắc Kinh, đối với các hiện tượng, vấn đề trong quá trình phát triển kinh tế thì cô cũng có quan điểm riêng của mình.

- Em nói cũng có lý chẳng qua theo ý của anh thì cần đối xử công bằng. Không chỉ là cơ sở sản xuất nhỏ lẻ, hễ là sản lượng thấp đều phải bị đào thải, đương nhiên dù là công ty tư nhân hay nhà nước. Ai nếu cho rằng đào thải sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển, vậy anh có thể đổi phương thức, đào thải một phần, phát triển một phần, thậm chí cũng có thể dùng cách sát nhập, mở rộng, tóm lại sản lượng bây giờ đang thừa, chỉ có thể giảm, không thể tăng. Anh có thể sẽ tiến hành cân nhắc phương pháp, ở điều kiện không ảnh hưởng đến tổng sản lượng mà đề cao trình độ kỹ thuật và tăng chất lượng sản phẩm.

Triệu Quốc Đống đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình ở vấn đề này, hắn cố gắng trình bày quan điểm của mình, sau đó xem có thể nhận được đề nghị hoặc ý kiến phản đối nào từ Khấu Linh không?

- Quốc Đống, lời anh hơi lý tưởng hóa. Trước không nói công ty nhà nước muốn giảm sản lượng là không dễ thực hiện, dù là cơ sở sản xuất tư nhân cũng không dễ. Anh cho rằng mấy năm trước Ủy ban kế hoạch phát triển không cố làm việc này ư?
Khấu Linh hơi lắc đầu, người cũng lắc lư theo, hai vú bên dưới váy ngủ bằng lụa chập chờn bên dưới làm Triệu Quốc Đống khô miệng thiếu chút nữa quên đang bàn chuyện.

- Điểm này anh cũng biết khó khăn rất lớn, nhưng là nếu đến vị trí này ngồi, nhất là nhìn các cơ sở sản xuất nhỏ tạo áp lực lớn cho hoàn cảnh và tiêu hao năng lượng, hơn nữa ngành thép Trung Quốc quá phân tán, đàm phán với nước ngoài luôn bị chèn ép, giá quặng mỏ tăng đến mức chúng ta không thể chịu được. Chúng ta nếu còn không ra tay giải quyết vấn đề này thì chỉ sợ Trung Quốc càng phải trả giá lớn hơn nữa.

Triệu Quốc Đống lần đầu tiên dùng giọng nói khá trầm với Khấu Linh. Vẻ mặt chăm chú, hơi u buồn và giọng nói của hắn gần như đánh nát phòng ngự trong tim cô, làm cô có cảm giác chìm đắm trong đó.

Cô cố làm suy nghĩ của mình về chính đề.
- Quyền quyết định giá quặng cũng có nguyên nhân lịch sử, ngoài ra cũng do các công ty thép Nhật Bản, Hàn Quốc cạnh tranh, trong đó có quan hệ rất phức tạp. Nhưng bởi vì chiến lược đi ra của công ty thép Trung Quốc gần như không được áp dụng, ngược lại chỉ có mấy công ty tư nhân là đạt hiệu quả. Sa Cương, Nhật Chiếu, Quang Vinh cùng một công ty tên là Năng lượng Quốc Toàn mấy năm trước đã thấy được bước này, cùng nhau góp cổ phần vào tập đoàn kim loại Australia Fox Turk. Mặc dù không khống chế cổ phần nhưng mấy công ty này cũng chiếm cổ phần khá lớn ở tập đoàn Fox Turk, hơn nữa bọn họ sau khi thấy hiệu quả liền tiến vào nhiều công ty quặng mỏ khác của Úc, đây cũng là phân tán sự mạo hiểm.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Khấu Linh dĩ nhiên lại chú ý tới Năng lượng Quốc Toàn. Có thể nói sự nhạy cảm và khứu giác của Khấu Linh là khá cao.
- Em cảm thấy tập đoàn Năng lượng Quốc Toàn khá thú vị. Đây là một công ty nhỏ lập nghiệp từ ngành than ở Nội Mông nhưng bây giờ lại tiến quân mạnh vào các công ty quặng Australia, cũng khai thác mỏ than ở mấy nước như Indonesia Mông Cổ, bây giờ còn khống chế một công ty vận chuyển ở Hongkong, phát triển tàu viễn dương. Em rất coi trọng công ty này, có vẻ hơi giống như một tập đoàn tổng hợp Nhật Bản, tiến ra bên ngoài rất nhanh, hơn nữa luôn tìm đúng thời cơ.

Khấu Linh cũng không chú ý vẻ mặt Triệu Quốc Đống đang thay đổi mà tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
- Các công ty Nhật Bản đi trước công ty Trung Quốc ở phương diện này nhiều, nhất là việc khống chế ngành nghề, Nhật Bản vứt chúng ta ở tít xa. Các quặng mỏ bên Kazakhstan vốn đẩy được Nhật Bản ra, nhưng Nhật Bản lại dự định dùng một ít cổ phần bọn họ mua được của tập đoàn Âu Mỹ đổi lại, chiêu này rất lợi hại, có thể dễ dàng túm trúng suy nghĩ của người Kazakhstan nhưng chúng ta lại không tìm được đối sách tốt.

Triệu Quốc Đống rất yêu thích Khấu Linh. Cô đẹp như vậy, có cái nhìn sâu sắc như vậy, mặc dù có không ít là ý kiến mà chuyên gia kinh tế đưa ra, nhưng bọn họ cũng còn xa không thể nào nắm giữ đầy đủ thông tin như cơ quan nhà nước giống như Ủy ban kế hoạch phát triển, Bộ Thương mại…

- Người Nhật Bản có nhiều đáng để chúng ta học tập và tham khảo. Anh không thể không thừa nhận Nhật Bản thiếu tài nguyên nên bọn họ hay dùng cái đầu. Đối mặt với một kẻ cạnh tranh như vậy, Trung Quốc chúng ta ở nhiều mặt lại coi thường với đối phương.
Công việc ở Bộ Thương mại cũng làm Khấu Linh có thể tiếp xúc nhiều thứ mà bên ngoài không thể biết, vì thế cũng khiến cô có ý thức lo lắng vượt trên người bình thường nhiều.

Triệu Quốc Đống và Khấu Linh nằm nói chuyện với nhau tới 2h sáng. Con đường tin tức phong phú và quan điểm sâu sắc của Khấu Linh làm Triệu Quốc Đống đánh giá cô cao hơn, đến khi quá buồn ngủ, hai người mới ôm nhau ngủ.

Vấn đề Khấu Linh nhắc nhở mặc dù Triệu Quốc Đống cũng chuẩn bị tư tưởng nhưng cô cho rằng tính phức tạp và khó khăn của vấn đề càng cao hơn, điều này làm Triệu Quốc Đống không thể không không một lần nữa cân nhắc mình có phải nghĩ vấn đề quá đơn giản không?

Không khí chính trị phức tạp, hay thay đổi của Trung Quốc cũng ảnh hưởng đến việc đưa ra chính sách cùng với áp dụng và chứng thực. Bây giờ có phải thời cơ tốt nhất chỉnh đốn các cơ sở sản xuất nhỏ lẻ, lạc hậu?

Cái gọi là quan mới nhận chức có ba mồi lửa không thích hợp với hắn. Thứ nhất đây là Ủy ban kế hoạch phát triển liên quan đến cục diện kinh tế cả nước, không phải một huyện, thành phố nào đó. Thứ hai hắn chỉ là phó, là người giúp đỡ, không phải người đứng đầu, nếu không rõ điểm này nhất định sẽ bị ngã.

Vì thế Triệu Quốc Đống biết mình muốn làm gì cũng cần được Tằng Quyền Quân ủng hộ, không được Tằng Quyền Quân ủng hộ mình có nhảy lên nhảy xuống cũng không tốt.

Nước Ủy ban kế hoạch phát triển sâu mà không đục, Triệu Quốc Đống không nhịn được suy nghĩ câu này, đúng là có vẻ hơi giống. Mình đã đến hơn tuần nhưng Tằng Quyền Quân vẫn chưa đưa ra yêu cầu công việc cụ thể gì cho mình.

Là thấy mình cần có thời gian thích ứng hay muốn quan sát biểu hiện của mình? Triệu Quốc Đống không dám xác định.

Tình hình ở ủy ban nhìn như khó đoán nhưng không phải không có đầu mối.

Phó Tuyền có uy tín rất cao trong Ủy ban kế hoạch phát triển, nhưng tuổi từng đó, có thể chỉ hai ba năm nữa sẽ xuống, chẳng qua ít nhất một hai năm tới y vẫn có quyền khá lớn.

Đồng Lập Quốc cùng Tằng Quyền Quân có quan hệ mật thiết, Ngụy Hưng Hỉ cùng Trương Ứng Bảo cũng đều có quan hệ mật thiết với Tằng Quyền Quân. Nhưng thật ra Thạch Đức Kiến cùng Hà Lệ Chi lại không thấy được, hai người này mới từ địa phương đi lên giống mình. Nhưng Thạch Đức Kiến có điểm khác, đừng nhìn bình thường nói chuyện tùy ý nhưng nếu nói về quen thuộc nghiệp vụ thì y không thua gì Đồng Lập Quốc.

Triệu Quốc Đống không muốn trộn lẫn mấy việc không do mình phụ trách. Hắn biết Ủy ban kế hoạch phát triển chỉ là một bước trong sự nghiệp của mình, mình không thẻ nào từ phó chủ nhiệm lên làm chủ nhiệm. Có thể ở Ủy ban kế hoạch phát triển rèn luyện hai ba năm, làm những việc có lợi cho nước, cho dân, tăng lên năng lực của mình chính là điều hắn hy vọng nhất.