Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 5




Mặt Triệu Quốc Đống trở nên quái lạ, mắt hơi nhíu lại.
- Tứ tỷ, từ đâu chị nghe được đánh giá này? Tiên phong, đấu tranh anh dũng sợ là nói đến đợt điều chỉnh nhân sự ở Điền Nam phải không? Hắc hắc, đúng là lạ, em làm trưởng ban tổ chức cán bộ nếu mặc kệ việc điều chỉnh cán bộ có phải là thành người điếc tai mặc người muốn bài bố thế nào cũng được phải không? Về phần nghe lời Thái Chánh Dương thì hình như có chút thành kiến. Điều chỉnh cán bộ đều phải được hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua. Thái Chánh Dương tuy là bí thư tỉnh ủy nhưng cũng chỉ có một phiếu. Đương nhiên Thái Chánh Dương có bản lĩnh thống nhất ý kiến các thường vụ khác đây là phù hợp trình tự của tổ chức, ai có thể nói gì? Đảng ta theo nguyên tắc tập trung dân chủ cơ mà.

Lưu Nhược Đồng nghe Triệu Quốc Đống nói vậy mà cô khá khẩn trương.

Cô biết tính của Triệu Quốc Đống, có thể chỉ trích hắn nhưng tốt nhất không nên liên lụy đến những người khác, nhất là Thái Chánh Dương. Triệu Quốc Đống cũng phản cảm chuyện của hắn chụp lên đầu người khác.

Nhưng Lưu Kiều cũng là vì tốt cho Triệu Quốc Đống. Lưu Kiều có quan hệ rộng, tin tức nhạy bén nhất định nghe được một ít lời bất lợi cho Triệu Quốc Đống, vì thế mới nhắc nhở Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống là người có tính như con trâu, không hề để ý đến lòng tốt của Lưu Kiều.

Triệu Quốc Đống không phải không biết chừng mực, hắn có thái độ cứng rắn ở vấn đề này là do cảm thấy Lưu Kiều nói chạm đến điểm giới hạn của hắn.

- Quốc Đống, chị cũng biết chú không phải loại người như mọi người nghĩ, tác phong làm việc của chú và phương pháp thì chị không có quyền đánh giá. Chị chỉ muốn nhắc chú một chút làm đến cán bộ lãnh đạo ở một cấp độ thì bọn họ cũng cơ sở chỗ hơn người, đồng thời bọn họ cũng có một nhóm người có thể hò hét làm việc giúp bọn họ. Chú còn trẻ đó là ưu điểm, đồng thời trong mắt một số người sẽ cảm thấy chú quá đột xuất, làm việc không cân nhắc chu đáo, thậm chí có cảm giác không đáng tin cậy. Ý của chị, chú hiểu chứ?
Lưu Kiều lạnh nhạt nói.

Triệu Quốc Đống cũng biết giọng mình vừa nãy hơi cứng rắn, Lưu Kiều không phải nhằm vào mình, cô đây là nhắc . Bây giờ nhất định có vài lời đồn, xem ra dư âm đợt điều chỉnh nhân sự ở Điền Nam giờ mới bắt đầu lên men. Hắn cũng biết Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc thậm chí Tống Quốc Lương nhất định sẽ không nhịn mãi, nhưng hắn không ngờ đối phương lại phát động công kích vào mình. Theo hắn thấy đối phương nên đặt mục tiêu vào Thái Chánh Dương mới đúng.

- Cảm ơn Tứ tỷ quan tâm, xem ra tôi đúng là chạm vào lợi ích của người khác. Hắc hắc, tôi giờ đã chạm vào rồi, tôi thật ra muốn xem mình sẽ gặp phải việc gì.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Tôi tin chân lý ở trong lòng người, tổ chức cũng sẽ thấy rõ.

- Quốc Đống, chú hiểu là tốt rồi.
Lưu Kiều cũng biết Triệu Quốc Đống có con đường và dự định của mình, cô không định nói thêm gì ở việc này nữa. Triệu Quốc Đống có thể lên làm cán bộ cấp phó tỉnh ở độ tuổi 35 thì đâu phải ai cũng có thể làm hắn ngã.

- Hôm nay anh nói kiểu gì thế? Tứ tỷ có ý tốt cho anh, anh sao lại không cảm kích còn dùng giọng điệu đó.
Lưu Nhược Đồng nằm trong chăn cũng chú ý tâm trạng Triệu Quốc Đống bị ảnh hưởng đôi chút nên cô nhẹ nhàng nói.
- Chẳng qua Tứ tỷ sau đó cũng nói có lẽ anh cũng có cảm giác, không nên quá để ý việc này.

- Ồ, hôm nào an mời Tứ tỷ ăn cơm để xin lỗi.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng nói.
- Càng đi lên càng gặp nhiều vấn đề, có đôi khi anh cảm thấy mình nên dồn bao tâm trí suy nghĩ công việc thực sự, nếu như không phải thế thì anh có phải cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

- Bên Tứ tỷ thật ra không có gì. Em chỉ lo cho anh, có phải là anh cảm thấy mình hơi chói mắt không?

- Gì cơ? Phản ánh do hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua, chưa nói là quá hay không, chỉ chẳng qua có người coi anh là kẻ ra mặt, cảm thấy anh thành thanh đao của Thái ca mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu.
- Không có gì cả, chỉ cần có trái tim vì dân chúng thì anh ngồi được, đứng được, không sợ ai nhằm vào.

- Thật chứ?
Lưu Nhược Đồng cười cười hỏi lại một câu. Câu này có ẩn ý làm Triệu Quốc Đống run lên.

Hắn không khỏi nhìn Lưu Nhược Đồng một cái, Lưu Nhược Đồng không nói gì chỉ ho khan một tiếng. Triệu Quốc Đống lúc này mới xấu hổ nói.
- Đương nhiên.
Lưu Nhược Đồng trừng mắt nhìn hắn đầy coi thường, cô quay lưng về phía Triệu Quốc Đống. Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác ấm ủi, yêu thương. Nhược Đồng cũng không dễ dàng, mặc dù điều về Bắc Kinh nhưng lại rời khỏi công việc cô thích nhất. Công việc ở tổ chức hợp tác Thượng Hải mặc dù rất quan trọng nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn nuối tiếc, điểm này Triệu Quốc Đống có thể cảm giác được. Không tính là hy sin vì mình thì cũng coi như nghĩ đến tiền đồ của mình. Vậy còn mình?

Mình hình như chưa bao giờ nghĩ cho cô, hầu hết đều suy nghĩ theo thói quen mấy năm trước, luôn muốn giữ khoảng cách với cô, vô thức muốn tránh né mầm mống tình cảm vốn đã nảy sinh một lần.

Là vì nguyên nhân gì? Là cảm thấy mình không thích cô, hay là cảm thấy mình không thích hợp với cuộc sống gia đình bình thường? Hoặc là cảm thấy cứ duy trì quan hệ như vậy là tốt nhất? Triệu Quốc Đống không biết cuộc sống sau này của mình sẽ thành như thế nào, trong lúc nhất thời hắn rất loạn.

Lưu Nhược Đồng nằm im nhưng Triệu Quốc Đống biết cô chưa ngủ, có lẽ cô đang chờ đợi gì đó, có lẽ cô đang suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống xoay người, đêm như thế này rất khó qua, hai người cứ thế thiếp đi khi mệt. Đêm nay cũng vậy sao?

Lưu Nhược Đồng đang cố muốn mình vứt bỏ suy nghĩ lung tung. Quan hệ giữa mình và Triệu Quốc Đống không nóng không lạnh, chữ tình cảm đối với hai người mà nói là rất khó miêu tả. Cô cũng không biết mình và hắn sẽ duy trì quan hệ không nóng không lạnh này đến bao giờ. Có lẽ một ngày nào đó sẽ giải thể, một ngày nào đó sẽ vượt giới hạn, cô không biết.

Đèn ngủ rất yếu, bình thường chỉ tắt hẳn khi hai người ngủ, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút nghiêng người tắt đèn.

Trong nháy mắt khi tắt đèn, hắn chú ý thấy người Lưu Nhược Đồng hơi động một chút. Hắn còn nghe được cô thở dài một tiếng.

Một cảm giác kích động đột nhiên ập tới làm cho hắn không thể tự chủ được.

Tay tắt đèn hạ xuống, đặt lên vai Lưu Nhược Đồng. Người Lưu Nhược Đồng run lên và cứng lại.

Triệu Quốc Đống cứ như vậy nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, dọc theo đó đi lên cổ. Tay Triệu Quốc Đống vuốt ve mặt mịn màng của Lưu Nhược Đồng, giống như là muốn thông qua bàn tay mình cảm nhận khuôn mặt đang nằm cạnh mình.

Lưu Nhược Đồng bắt đầu thở hổn hển, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, nhưng hắn cảm giác được lần này khác hẳn trước đây.

Ngón tay Triệu Quốc Đống dán trên mặt cô, như là đang cảm nhận gì đó nhưng rất nhanh chuyển mục tiêu một lần nữa đưa xuống vai cô.

Hai tay mạnh mẽ xoay người cô lại, làm mặt cô xoay về phía mình. Mắt Lưu Nhược Đồng cứ như vậy nhìn chăm chú Triệu Quốc Đống trong bóng đêm.

Triệu Quốc Đống cũng cứ như vậy nhìn cô, hai cặp mắt trong bóng tối nhìn nhau.

Đôi môi anh đào thoáng cái bị mở ra, Lưu Nhược Đồng hoàn toàn bị lạc. Cô biết hôm nay mình đã lạc lối, mà cũng có nghĩa trầm luân triệt để.

Khuy áo ngủ được mở ra từng cái một, hơi thở hổn hển của cô nghênh đón động tác của hắn. Bàn tay của hắn tràn đầy ma lực, từ hai điểm trên ngực đến vùng bụng bằng phẳng, đến cấm địa cô chưa bao giờ mở ra với ai, từng chút một thiêu đốt ngọn lửa hơn 30 năm cất dấu của cô.

Ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng kinh ngạc sao mình lại khát vọng giờ phút này như vậy, sao lại chờ mong hắn tiến vào trong cơ thể mình. Cơ thể vốn cứng lại bây giờ cũng bắt đầu hòa tan trở nên mềm mại hơn.

Triệu Quốc Đống chưa bao giờ có cảm nhận như thế này, dù là Cù Vận Bạch hay là Cổ Tiểu Âu hoặc là La Băng các cô đều quan hệ với hắn đầu tiên nhưng bọn họ không đăng ký kết hôn với mình, chỉ tờ giấy thôi cũng có ý nghĩa khác biệt.

Hai người có thể quang minh chính đại có nhau.

Khi Triệu Quốc Đống nâng bờ mông mượt mà căng tròn của cô lên, Lưu Nhược Đồng không nhịn được rên lên.

Lưu Nhược Đồng như con nai con muốn cuộn mình vào lòng hắn, làm cho Triệu Quốc Đống có cảm giác lưu luyến không muốn buông tay.

Sự va chạm nóng bỏng mang tới đau đớn kèm theo vui sướng, tiếng rên nho nhỏ chuyển thành lớn, hai cơ thể quấn lấy nhau trong đêm đen.