Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 50




Bữa trưa ăn ở khách sạn, phó chủ tịch tỉnh Tề Lỗ Lý Bác Minh mời đoàn kiểm tra, đồ ăn rất phù hợp khẩu vị của Triệu Quốc Đống, rượu cũng không cố ý ép, điều này làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ.

Buổi chiều đoàn kiểm tra đến thị sát mấy công ty sản xuất phân bón ở Tuyền Thành, Lý Bác Minh cùng đi chú ý thấy Triệu Quốc Đống rất coi trọng lượng sản xuất của các công ty này và nguồn nguyên liệu. Ngược lại Triệu Quốc Đống không quá chú ý tình hình sản xuất trong thời gian này, điều này phù hợp với suy đoán của hắn. Lần này vị phó chủ nhiệm Triệu này đến Tề Lỗ là có mục đích.

Bữa tối chủ tịch tỉnh Tề Lỗ cũng đến làm cho đoàn người Triệu Quốc Đống hết sức “cảm động”

Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống cũng nhiệt tình cảm ơn, Trương Nghiễm Lan cũng lễ phép ngồi nói chuyện với Triệu Quốc Đống.

Trương Nghiễm Lan nghe nói sang năm rất có thể lên làm bí thư tỉnh ủy Tề Lỗ. Tề Lỗ về thực lực kinh tế và dân số đều đứng top 3 toàn quốc, địa vị của Trương Nghiễm Lan hiển nhiên không bình thường, hơn nữa đây còn là lão lãnh đạo của Triệu Quốc Đống trước đây.

Bữa tối còn có tổng giám đốc công ty phân bón - tập đoàn hóa chất Á Châu Trung Quốc – yy cùng người phụ trách của công ty này ở Tề Lỗ. Yy là chạy từ Bắc Kinh tới.

Lưu Thiện Đức nhận được điện đã là hơn 10h tối, y một mực chờ cuộc điện này.

Phó chủ nhiệm – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia Triệu Quốc Đống lên tiếng trong hội nghị sản xuất phân bón cả nước đã khiến cho một ít tập đoàn, công ty phản ứng. Lưu Thiện Đức là tổng giám đốc tập đoàn hóa chất Á Châu đương nhiên cũng có chút áp lực.

Tồn tại của ngành sản xuất phân bón không phải chỉ một mình tập đoàn hóa chất Á Châu có thể giải quyết, nhưng Lưu Thiện Đức cảm thấy đối phương không đơn giản chỉ là về phần sản xuất, mà là mơ hồ ám chỉ các công ty sản xuất phân bón không có chiến lược phát triển, quy hoạch rõ ràng, thiếu quy hoạch lâu dài, thiếu định vị rõ ràng, thiếu sản phẩm trung tâm. Mà tập đoàn hóa chất Á Châu đứng mũi chịu sào trong đó cũng gặp áp lực lớn.

Đợt tết Lưu Thiện Đức cùng ăn với Lưu Nham đã mơ hồ nói tới lời đồn Triệu Quốc Đống có thể tới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

Lưu Thiện Đức biết Triệu Quốc Đống có quan hệ với Lưu gia, lúc ấy y không quá để ý, thậm chí ngay cả Lưu Nham cũng nói đùa em rể mình thích gây chuyện, đi đến đâu cũng không yên ổn. Y nếu như đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì nhất định gây sóng gió. Lưu Thiện Đức lúc đó chỉ coi là trò vui.

Tập đoàn hóa chất Á Châu Trung Quốc từ trước đến giờ vẫn là tập đoàn sản xuất phân bón lớn nhất cả nước, sản phẩm cũng đầy đủ thể loại từ đạm, kali, phân bón hỗn hợp….

Bài phát biểu đầy ám chỉ của Triệu Quốc Đống trên Tv chỉ sợ làm rất nhiều công ty đứng ngồi không yên, nhất là tập đoàn hóa chất Á Châu và hóa chất Trung Hoa, hóa chất Trung Hải.

Lưu Thiện Đức không tin Triệu Quốc Đống đột nhiên đầu nóng lên và nói như vậy. 36 tuổi nếu không có năng lực thì sao có thể đi lên vị trí này?

Nếu chỉ mình Triệu Quốc Đống nói tùy ý, nói bừa thì hóa chất Á Châu cũng không ngại đến như vậy.

Sợ chính là Triệu Quốc Đống nhận được chỉ thị của Trung ương, như vậy có chút phiền phức.

Ngành sản xuất phân bón vốn là ngành không dễ làm, đạm lân, kali còn có phân bón hỗn hợp, nhưng cuối cùng vẫn là đạm lân kali.

Nguồn nguyên liệu hạn ché khiến cho các công ty sản xuất phân bón bị ảnh hưởng rất lớn, nhất là mấy năm gần đây giá dầu, khí thiên nhiên không ngừng tăng giá khiến cho các công ty sản xuất phân bón không ngừng cố gắng cải tiến công nghệ, nhưng giá cả phân bón vẫn không ngừng tăng lên, điều này khiến các công ty nỏ không ngừng kêu khổ. Mà giá cả lại bị quốc gia khống chế gắt gao, ở điểm này áp lực của công ty sản xuất phân bón rất lớn, tiếng than oán không hề nhỏ.

Công ty sản xuất phân bón trước mắt vẫn bị vây trong hoàn cảnh bị ép cả trong lẫn ngoài, cải tạo kỹ thuật nên thiếu hụt tài chính, cùng với các công ty nhà nước có cơ chế và sự vận hành kém cỏi cũng làm cho nhiều công ty nhà nước cất bước khó khăn.

Đương nhiên các công ty tư nhân cũng không dễ dàng. Bọn họ mặc dù cũng được chính quyền địa phương ủng hộ nhưng do quy mô nhỏ, tài nguyên thiếu hụt, kỹ thuật lạc hậu, bị các công ty lớn ảnh hưởng nhiều, chính vì vậy mới khiến cho chỉ cần có một ngọn gió thổi qua là khiến cả ngành phân bón bị ảnh hưởng.

- Anh đoán lời y nói có ý gì?
Lưu Thiện Đức không nhịn được nói, Lỗ Văn Tương bên kia cũng không nói được rõ.

- Tôi cảm thấy ý đồ của hắn chính là các công ty nhà nước khổng lồ không thể dựa vào việc lũng đoạn nhập khẩu nguyên liệu mà sống qua ngày, không nên chỉ thỏa mãn xưng vương xưng bá ở thị trường trong nước. Mà cần có ý định lâu dài, nếu như công ty nhà nước không thể gánh vác trách nhiệm này như vậy công ty tư nhân thành quân chủ lực.
Lỗ Văn Tương gần như cố gắng suy nghĩ thật kỹ để thể hiện cảm nhận của mình.

- Ồ.
Lưu Thiện Đức khẽ nhíu mày nói:
- Y cho rằng chúng ta lũng đoạn. Nhập khẩu phân kali mở ra với tất cả công ty, năm ngoái quốc gia đã có chính sách, chính phủ chỉ đạo, các công ty liên hợp đối ngoại. Như vậy còn chưa có ý nghĩa gì sao?

Hắn không phản đối ý kiến này, tôi cảm thấy ý của hắn chính là công ty sản xuất phân bón không thể chỉ nhìn chằm chằm vào con đường nhập khẩu, phải mở rộng con đường, ví dụ như mua các công ty nguyên liệu nước ngoài, mở rộng sự thăm dò bên ngoài để đảm bảo cung cấp nguyên liệu.
Lỗ Văn Tương nói.

- Từ nguồn…
Lưu Thiện Đức trầm ngâm một chút nói:
- Ồ, tôi hiểu, vậy anh ở lại xem qua công ty bên đó rồi về nói.

Người đàn ông ngồi bên nhìn Lưu Thiện Đức dập máy, y khinh thường nói:
- Tổng giám đốc Lưu, ngài đánh giá Triệu Quốc Đống cao quá đó, hắn mới tới thì biết gì chứ? Dám lớn lối trong hội nghị như vậy, tôi nói hắn chính là không biết trời cao đất rộng, ỷ vào may mắn là không biết mình họ gì, không cần để ý tới hắn. Lão Lỗ tôi thấy chắc bị lời nói của hắn mà kích động.

- Cậu quá coi thường chủ nhiệm Triệu này rồi đó, không biết đây là quan điểm của hắn hay là tuân theo ý cấp trên.
Lưu Thiện Đức cảm thấy vị cấp phó này của mình có ác cảm trời sinh với chủ nhiệm Triệu. Trong lời nói có sự thù địch rất lớn, không biết có phải do mình quá nhạy cảm không?

- Mấy lời hắn nói không có gì là mới. Ai chẳng nói được nhưng kết quả thì sao? Chúng ta không phải chưa từng có kế hoạch, hừ, cấp trên ủng hộ? Tình hình không phải rất rõ sao? Giảm mạo hiểm thì sao chứ? Nguồn tài chính từ đâu? Vấn đề thực tế này hơi không chú ý cái là chúng ta sẽ thành tội nhân.

Đối phương nhìn vẻ mặt của sếp nên cũng điều chỉnh giọng nói của mình.

- Ồ, điểm này là điều tôi lo nhất. Sản nghiệp của chúng ta lớn nhưng mạo hiểm cũng lớn, tôi cũng không muốn nhận cái danh hiệu kẻ phá hoại.
Lưu Thiện Đức thở dài một tiếng, cái này không tiện gánh.
- Nhưng chúng ta không thể ngồi im mà nhìn, Ủy ban kế hoạch phát triển nếu đã nói ra việc này, nói vậy rất nhiều người ngửi thấy. Nếu như thật sự đại diện cho ý kiến chính thức thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi. Mặc kệ cuối cùng như thế nào thì chúng ta cũng cần chuẩn bị. Tôi nhớ trước đó chúng ta cũng có tư tưởng ở điểm này. Hàn Phong, cậu sửa lại cho tôi một chút, gần đây sẽ dành thời gian nghiên cứu.

- Vâng, tôi biết.
Trong mắt Trần Hàn Phong lóe ra một tia tức tối. Lưu Thiện Đức quá chú ý biến hoá cấp trên, một câu nói của bên trên là suy nghĩ cả ngày.

Ra khỏi văn phòng Lưu Thiện Đức, Trần Hàn Phong không nhịn được hít sâu một hơi. Đêm tháng tư vẫn còn hơi lạnh, gió lạnh tiến vào làm người ta thoải mái, tỉnh táo, nhưng Trần Hàn Phong không chỉ có như vậy.

Mối nhục mấy năm trước như một vết thương chưa khép lại trong tim y, không ngờ mình điều từ Bắc Quang sang hóa chất Á Châu vẫn không thể thoát được nó. Hơn nữa sự xuất hiện của thằng kia lại mang đến đám mây đen cho công việc của mình.

Lưu Thiện Đức sắp tới tuổi về hưu, mình điều từ giám đốc điều hành tập đoàn Bắc Quang điều sang làm phó tổng giám đốc thường tực hóa chất Á Châu cũng là vị trí tổng giám đốc hóa chất Á Châu. Tất cả như trong khống chế nhưng Triệu Quốc Đống xuất hiện làm Trần Hàn Phong có cảm giác rất xấu.

Lỗ Văn Tương kiêm chức phó tổng giám đốc tập đoàn cũng làm hóa chất Á Châu thấy áp lực rất lớn. Lỗ Văn Tương làm giám đốc công ty phân bón cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, nhưng lúc này biểu hiện tích cực của Lỗ Văn Tương không thể không làm Trần Hàn Phong cảnh giác.

Theo y biết tập đoàn cũng có vài tư tưởng đi ra nước ngoài, mà người ủng hộ chính lại là Lỗ Văn Tương. Chẳng qua trước đó tình hình quốc tế không ngừng tay đổi, giá phân bón tăng liên tục, hơn nữa Lưu Thiện Đức cũng đồng ý với quan điểm của Trần Hàn Phong về việc mở rộng thị trường trong nước cho nên gác lại quan điểm của Lỗ Văn Tương. Nhưng bây giờ xem ra Lưu Thiện Đức có chút do dự.