Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 11




Triệu Quốc Đống bỏ đũa xuống rất chân thành nói.
- Liễu ca, bây giờ em chưa có dự định gì khác. Em nghĩ trung ương đưa em tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chắc cũng để em làm ở đây hai ba năm chứ. Không thể bắn một phát súng rồi đổi lại một nơi chứ? Em dù có thích ứng nhanh đến đâu cũng không chịu nổi.

- Đúng thế, bất cứ công việc gì cũng cần một quá trình quen thuộc. Chẳng qua có những lúc chúng ta phải phục tùng chỉnh thể.
Liễu Đạo Nguyên nói.

Triệu Quốc Đống sau khi tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã bắn vài phát súng và tạo chấn động không hề nhỏ trong cả nước. Nhất là chỉnh hợp ngành thép từ năm 2004, 2005 đã được trung ương thúc đẩy nhưng không tạo được điển hình kinh nghiệm. Mãi tới khi Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển thì mới coi như chính thức nắm bắt công việc này. Đương nhiên điều này cũng có liên quan tới quyết tâm của trung ương.

Tô Giác Hoa không ngừng khen biểu hiện của Triệu Quốc Đống, ý của Tô Giác Hoa rất rõ ràng Triệu Quốc Đống là người đáng bồi dưỡng.

Sang năm sẽ diễn ra Đại hội Đảng lần thứ 17, đây là hội nghị mang tính quyết định vận mệnh lịch sử của Trung Quốc. Các tinh anh chính trị sẽ tụ tập quyết định phương hướng phát triển mấy năm tới của Trung Quốc. Liễu Đạo Nguyên không xác định Tô Giác Hoa muốn thể hiện ý gì, nhưng có một điểm y chắc chắn biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã được trung ương tán thành. Đây là điều không dễ với một cán bộ trẻ mới vào Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chưa lâu.

Liễu Đạo Nguyên nói làm Triệu Quốc Đống giật mình.
- Hình như lời của anh có ý gì đó?

- Quốc Đống, sang năm sẽ diễn ra Đại hội Đảng, điều chỉnh năm trước chỉ là điều chỉnh nhỏ mà thôi. Chú đáng lẽ không xếp trong số người được điều chỉnh, nhưng sau đó lại điều chú tới Ủy ban kế hoạch phát triển thì anh nghĩ trung ương có ý đồ gì đó.
Liễu Đạo Nguyên không vòng vo mà nói thẳng:
- Trung ương đây là hy vọng chú có thể rèn luyện ở nhiều cương vị khác nhau, tăng tính thích ứng toàn diện trong công việc của chú. Điểm này chẳng lẽ chú sẽ không cảm thấy sao?

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, hắn cũng có chút khó hiểu. Từ Ninh Lăng rời đi mặc dù hơi đột nhiên, sớm hơn hắn dự tính nửa năm tới một năm. Hắn vốn nghĩ mình sẽ ở Ninh Lăng đến đầu năm 2005, nhanh nhất cũng là nửa cuối năm 2004, không ngờ mới đến tháng ba hắn đã đi. Nhưng đây cũng là bình thường. Chỉ có đến Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì vị trí này làm hắn khá bất ngờ.

Hắn vốn nghĩ mình sẽ đến một tỉnh có kinh tế tương đối phát triển nào đó làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh hoặc là bí thư tỉnh thành, hoặc làm phó chủ tịch thường trực tỉnh có kinh tế kém phát triển một chút. Dù sao hắn am hiểu công tác kinh tế.

Nói thật hắn vốn nghĩ mình tới Côn Châu hoặc là Trường Sa đảm nhiệm Bí thư thị ủy, không ngờ kết quả lại là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam.

Một năm làm trưởng ban tổ chức cán bộ làm hắn được nhiều lợi ích, cũng làm hắn rất nhanh quên đi vài nghi hoặc của mình mà toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc. Nhưng đợt điều chỉnh nhân sự của Điền Nam vừa kết thúc thì hắn đã bị điều khỏi Điền Nam đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia làm phó chủ nhiệm. Điều này làm hắn vừa có chút hưng phấn vừa có chút buồn bực.

Thích ứng một vị trí là không dễ dàng, nhất là ở Điền Nam vốn có tình hình khá đặc biệt. Triệu Quốc Đống tốn không ít tâm tư để mở cục diện nhưng trung ương lại đột nhiên điều chỉnh hắn, không cho hắn cơ hội phản đối, suy nghĩ gì.

Đương nhiên tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì Triệu Quốc Đống cũng vui mừng. Dù sao hai chức tuy đều là cấp phó bộ trưởng nhưng quyền lực lại khác nhau rõ rệt. Hắn tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tiếp xúc nhiều thứ hơn hẳn so với lãnh đạo địa phương.

Có thể nói đến Ủy ban kế hoạch phát triển một thời gian làm tầm nhìn của hắn khác trước. Trước đây chủ yếu là nhìn ở phạm vi trong tỉnh, cùng lắm là trong nước. Nhưng tới Ủy ban kế hoạch phát triển thì hắn phải cân nhắc đến cả nhân tố quốc tế nữa.

Hôm nay Liễu Đạo Nguyên đột nhiên đưa ra vấn đề này làm Triệu Quốc Đống không khỏi suy nghĩ việc trung ương hai năm nay liên tục điều chỉnh vị trí của mình. Nếu như lời của Liễu Đạo Nguyên có ý gì đó, vậy ý nghĩa là không bình thường. Nghĩ vậy tim Triệu Quốc Đống không khỏi đập loạn lên.

- Sao, chẳng lẽ chú chưa từng nghĩ tới việc này?
Liễu Đạo Nguyên cũng có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết Triệu Quốc Đống thông minh như vậy thì sao không nghĩ tới vấn đề này chứ?

- NÓi thật em còn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Em còn tưởng rằng…
Triệu Quốc Đống cũng hiểu được mình nói như vậy không hợp tình hợp lý, nhưng hắn đúng là chưa cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Lúc ấy chỉ có chút kinh ngạc sau đó bị công việc nuốt hết tâm trí nên không còn sức đâu nghĩ tới cái khác.

Liễu Đạo Nguyên lắc đầu cười nói:
- Quốc Đống, chú bảo anh nói chú thế nào bây giờ? Bình thường chú rất thông minh, sao tới chuyện của mình lại thế? Chú cảm thấy có phải mình chú mới ngồi xuống được vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, hoặc là công việc chỉnh hợp ngành thép chỉ có chú mới thúc đẩy được? Trung ương không tìm được ai khác nữa sao?

Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Em không ngông cuồng tới mức như vậy, nhưng em đúng là không nghĩ quá sâu.

Liễu Đạo Nguyên suy nghĩ một chút mới nói tiếp:
- Theo anh biết thực tế lúc chú làm ở Bộ năng lượng đã làm một ít Lãnh đạo trung ương chú ý, cho rằng chú có suy nghĩ nhạy cảm, tầm nhìn rộng rãi, có cái nhìn đại cuộc chỉ là thiếu rèn luyện. Nhưng ba năm chú ở Ninh Lăng đã trưởng thành rất nhanh. Trung ương cũng tán thành chú.

Triệu Quốc Đống không nói, hắn biết Liễu Đạo Nguyên còn nói tiếp.

- Đến Điền Nam là một cách rèn luyện và thử thách chú. Biểu hiện của chú mặc dù không thể nói là hoàn hảo nhưng chứ vừa nhận chức trưởng ban tổ chức cán bộ đã biểu hiện rõ về trí tuệ chính trị và năng lực của mình. Cục diện phát triển tốt đẹp của Điền Nam năm nay không phải không có quan hệ đến biểu hiện năm trước của chú. Chánh Dương đã cao độ khen thành tích của chú trước mặt một ít lãnh đạo.

Liễu Đạo Nguyên mặc dù không nói rõ là vị lãnh đạo nào nhưng Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ biết được một ít.

- Chẳng qua anh rất tò mò là chú muốn tiếp tục ở trên bộ hay muốn về địa phương?
Liễu Đạo Nguyên từ tốn nói.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh. Hắn đang tự hỏi hàm ý của Liễu Đạo Nguyên. Chẳng lẽ Liễu Đạo Nguyên thay mặt ai đó tới tìm hiểu suy nghĩ của mình? Hay là còn có ý gì khác?

Tháng 10 hắn cùng phó thủ tướng Tô đến năm nước Nam Á, đây là lần đầu Triệu Quốc Đống cùng Lãnh đạo trung ương đi ra nước ngoài sau khi tới Ủy ban kế hoạch phát triển. Trên đường đi phó thủ tướng Tôrất quan tâm công việc của hắn, hỏi qua về tình hình công việc. Triệu Quốc Đống cũng chi tiết báo cáo suy nghĩ và quan điểm của mình, cũng thảo luận về vấn đề kinh tế của Trung Quốc. Triệu Quốc Đống và phó thủ tướng Tô trò chuyện khá thoải mái.

Phó thủ tướng Tô cũng hỏi hắn có suy nghĩ gì trong công việc sau đây không? Lời nói lúc ấy khá hàm hồ, Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không thể hoàn toàn hiểu ra. Hắn chỉ có thể tỏ vẻ hy vọng làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển vài năm để rèn luyện đề cao mình. phó thủ tướng Tô không nói gì thêm, chỉ nói cần nắm chắc thời gian chứng thực công việc.

Không biết câu hỏi lúc ấy của phó thủ tướng Tô có ý gì không? Mặc dù là Liễu Đạo Nguyên hỏi thì Triệu Quốc Đống cũng không xác định.

- Liễu ca, đây hình như không phải điều em có thể cân nhắc mà.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nói:
- Em vừa mới quen thuộc một chút với công việc của ủy ban. Bây giờ công việc chỉnh hợp ngành thép coi như đi vào quỹ đạo, em có thể buông tay làm công việc khác. Em khá hài lòng với công việc hiện nay.

- Quốc Đống, vừa phải vùi đầu làm việc nhưng cũng cần ngẩng đầu nhìn đường. Sang năm diễn ra Đại hội Đảng, trung ương sẽ có một loạt thay đổi từ chính sách đến nhân sự. Anh nghĩ chú cần cân nhắc một chút. Hiện nay trung ương đang đẩy mạnh trẻ hóa cán bộ, cũng muốn lấy vài điển hình chứng minh việc này. Vì thế chú không nên băn khoăn, phải nắm bắt cơ hội thuộc về mình.