Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 22




Trương Hoành Vĩ vẫn cẩn thận quan sát mối quan hệ giữa Triệu Quốc Đống cùng các cán bộ An Nguyên. Chính xác mà nói là cán bộ từ Ninh Lăng đi ra, trong đó có hai vị đã không thuộc về thị xã Ninh Lăng. Một là phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, một đã sang Điền Nam làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng Hồng Sơn. Không thể nghi ngờ các cán bộ này đều là những người trưởng thành trong thời gian Triệu Quốc Đống công tác ở Ninh Lăng.

Theo thông lệ một lãnh đạo chủ yếu rời đi thì tuy còn sức ảnh hưởng với địa phương đó nhưng chỉ có thể kéo dài một năm là giảm mạnh, ba đến năm năm sau gần như không còn sức ảnh hưởng, trừ khi vị lãnh đạo kia có cống hiến quá quan trọng không ai có thể xóa nhòa cho địa phương. Nói tóm lại sức ảnh hưởng của người kế nhiệm không bằng người trước.

Theo Trương Hoành Vĩ thấy thì Triệu Quốc Đống chỉ có thể thuộc về người sau, nhưng là Triệu Quốc Đống ảnh hưởng đến cán bộ Ninh Lăng vượt xa tưởng tượng của y. Dù là Triệu Quốc Đống đóng vai trò quan trọng như thế nào với sự phát triển của Ninh Lăng, nhưng Bí thư thị ủy và thị trưởng cùng hai vị thường vụ thị ủy Ninh Lăng đều lên Bắc Kinh gặp Triệu Quốc Đống thì đã vượt quá lý luận chung.

Theo Trương Hoành Vĩ cảm thấy tất cả mọi người bao gồm ba vị Bí thư huyện ủy kia đều tôn kính, tán thành và tin tưởng Triệu Quốc Đống. Được tôn kính thì có thể hiểu, Triệu Quốc Đống bây giờ là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, ở vị trí này không được tôn kính đúng là khó khăn. Hơn nữa hắn còn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng vài năm, mọi người ít nhiều đều trưởng thành trong tay hắn.

Nhưng tán thành cùng tin tưởng nhưng lại không dễ dàng, nhất là về sau.

Tán thành căn cứ vào quan điểm công việc của bọn họ nhất trí, mà tin tưởng lại căn cứ vào nhân cách của Triệu Quốc Đống. Dù sao bây giờ Triệu Quốc Đống đã rời khỏi An Nguyên, mặc dù hắn là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nhưng ảnh hưởng không quá nhiều tới cục diện chính trị An Nguyên. Nhất là tân bí thư tỉnh ủy An Nguyên lại có khúc mắc với Triệu Quốc Đống. Mấy cán bộ Ninh Lăng còn có thái độ như thế này theo Trương Hoành Vĩ tấy chính là thật lòng cảm nhận như vậy.

Mấy người ngồi đây thấp nhất cũng là Bí thư huyện ủy, đều là người ở trong chốn quan trường hơn chục năm thì không phải người không biết suy xét.

Trương Hoành Vĩ mặc dù hiểu đôi chút về lịch sử phát triển của Triệu Quốc Đống nhưng y còn không rõ mâu thuẫn giữa Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có thể làm đến bước này không phải ngẫu nhiên. Trương Hoành Vĩ phát hiện mình đã vô thức bị đối phương hấp dẫn.

Lúc trước mình chủ động dựa vào Triệu Quốc Đống chủ yếu là coi trọng hắn, nhưng sau đó khi đi theo Triệu Quốc Đống và hiểu được tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, y cảm thấy đối phương là người dám nói dám làm, hết lòng vì công việc.

Đương nhiên dám làm cũng dựa trên đủ tự tin. Trương Hoành Vĩ không phủ nhận mình dựa vào Triệu Quốc Đống là do sự tự tin sau lưng đối phương. Nhưng Trương Hoành Vĩ cảm thấy đây là điều rất bình thường, nếu một người không biết lượng sức mình như vậy không đáng để quan hệ. Triệu Quốc Đống biết vị trí của mình ở đâ, khi chọn làm việc gì thì hắn đều có nắm chắc ở mức nhất định.

Trương Hoành Vĩ là người rất thực tế, khi hắn cảm thấy vị trí của mình ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không quá tốt, y bắt đầu tìm kiếm cơ hội thay đổi của mình.

Triệu Quốc Đống mới tới xem ra là điểm đáng chú ý, vì thế y không hề do dự dựa vào Triệu Quốc Đống.

Trương Hoành Vĩ cũng không để ý người ở ủy ban thấy mình như thế nào. Y làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển hơn 20 năm, Trương Hoành Vĩ biết tổng thể thực lực của mình kể cả chỗ dựa và lý lịch đều không thể vào top năm của các vị cục trưởng. Nói cách khác trong ba đến năm năm tới mình đừng mong tiến thêm một bước.

Đời người có mấy lần ba đến năm năm? Vì thế Trương Hoành Vĩ khát vọng nhảy ra khỏi Ủy ban kế hoạch phát triển.

Rất nhiều người hy vọng đến được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia bởi vì nắm quyền lực lớn lao, quyền xét duyệt các hạng mục, tài chính. Nhưng ai biết sau mỗi hạng mục, mỗi khoản tài chính đều có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào đó, đồng thời cũng có vô số hạn chế. Mà đối với Trương Hoành Vĩ thì y càng hy vọng thấy những gì mình cố gắng biến thành sự thật.

Triệu Quốc Đống đến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã mang tới một luồng gió mới.

Trương Hoành Vĩ vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống sẽ không ở quá lâu tại ủy ban. Từ tính cách với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống thì thích hợp công tác ở địa phương hơn. Trương Hoành Vĩ vẫn tin tưởng điểm này. Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chẳng qua chỉ là nơi Triệu Quốc Đống rèn luyện mà thôi. Nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm Triệu Quốc Đống sẽ xuống địa phương, tới một tỉnh có kinh tế hơi kém phát triển một chút làm chủ tịch.

Theo Trương Hoành Vĩ thấy biểu hiện của Chung Dược Quân hình như cũng chính là tương tự như mình.

..

Bữa ăn kết thúc nhưng mọi người chưa tản đi.

- Vân Đạt, lầm ở Hồng Sơn vẫn thuận lợi chứ?
Triệu Quốc Đống quan tâm hỏi Hoắc Vân Đạt.

- Cũng được, Lý Khánh mặc dù hơi cổ hủ nhưng công việc khá buông tay. Nói thật y vốn có quan hệ không quá tốt với bí thư Ngô, tôi thật ra cảm thấy đây là do tính cách của hai người khác nhau quá lớn chứ không có mâu thuẫn quá sâu sắc. Bây giờ Lý Khánh vẫn làm theo quy hoạch mà bí thư Ngô đưa ra, về cơ bản không có biến hoá mấy.
Hoắc Vân Đạt nhấp ngụm trà thưởng thức xem trà Phổ nhị Bắc Kinh có khác gì Điền Nam không?

- Ồ, vậy là tốt, thực ra tôi vẫn muốn hỏi anh một vấn đề là có hối hận đã ở lại Điền Nam không?

Triệu Quốc Đống hỏi câu mà hắn muốn hỏi nhất. Hắn vốn nghĩ mình sẽ ở lại Điền Nam ba năm, như vậy Hoắc Vân Đạt có thể làm ra thành tích thì mình cũng có thể giúp đỡ đề bạt một phen. Ai ngờ mình đi nhanh như vậy, mặc dù Thương Vô Bệnh có quan hệ tốt với mình nhưng đối với một cán bộ cấp phó giám đốc sở mà nói thì điều này hoàn toàn khác.

Hoắc Vân Đạt nở nụ cười, Triệu Quốc Đống nhắc tới câu này thì y biết Triệu Quốc Đống muốn hỏi vấn đề gì.

Vấn đề này chính hắn cũng nghĩ qua nhiều lần. Mặc dù bây giờ quan hệ giữa hắn và Lý Khánh khá tốt, làm việc ở Hồng Sơn cũng thoải mái nhưng cảm giác xa quê thi thoảng vẫn trần về.

- Chủ nhiệm Triệu, vấn đề này tôi cũng đã nghĩ nhưng tự hỏi sau khi ngài đi thì tôi có chút hối hận. Nhất là Phan Xảo cũng đã về An Nguyên nên tôi cảm thấy chỉ một mình mình đi xa quê. Cũng may có Hướng Quân ở bên đó cùng tôi. Nhưng tôi nghĩ mãi tại sao mình cứ muốn về An Nguyên? Nam nhi chí tại bốn phương, dân chúng Hồng Sơn nhân hậu, lương thiện, còn có nhiều người sống dưới mức nghèo khổ, có đôi khi tôi đi khách sạn thấy bao cặp mắt đầy mong đợi nhìn mình, tôi cảm thấy trách nhiệm trên lưng mình là rất lớn.
Hoắc Vân Đạt thở dài nói:
- Nghĩ như vậy nên tôi cảm thấy đỏ mặt vì tư tâm của mình. Chúng ta làm quan phải để lại danh tiếng tốt trong dân chúng mà. Tôi hy vọng ít nhất ngày nào đó khi tôi rời khỏi Hồng Sơn, dân chúng Hồng Sơn sẽ đánh giá là tôi đã làm vài việc tốt cho Hồng Sơn. Có đánh giá như vậy là tôi thỏa mãn rồi.

Triệu Quốc Đống không khỏi có chút xúc động. Nghe qua thì dung tục giống như chỉ làm việc để lấy lòng dân chúng. Nhưng làm quan không lấy lòng dân chúng thì lấy lòng ai?

Bây giờ mọi người đều nói đến thành tích. Vậy thành tích là gì? Thành tích là làm cho dân chúng hài lòng, tăng thu nhập cho dân chúng, cải thiện hoàn cảnh sống cho dân chúng… Đây là lấy lòng dân chúng, cũng chính là thành tích.

Nhiều người chú ý đánh giá của lãnh đạo cấp trên hơn, Triệu Quốc Đống thấy điểm này không sai nhưng nếu thái độ của lãnh đạo cấp trên có thành kiến với dân ý, như vậy làm như thế nào điều hòa hai vấn đề này chính là xem năng lực của anh.

Lãnh đạo cấp trên cân nhắc vấn đề theo góc độ của mình, mà nhu cầu của dân chúng càng thực tế hơn. Làm như thế nào phối hợp cũng là thể hiện năng lực của cán bộ lãnh đạo địa phương.