Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 25




Triệu Quốc Đống đương nhiên không phải không biết gì về hướng đi sắp tới của mình, nhưng hắn cũng biết mình lọt vào danh sách “cán bộ trẻ” đó tạo ra tranh luận rất lớn, tới bây giờ chưa yên càng đừng nói là có kết luận.

Chính xác mà nói mấy cán bộ khác mặc dù gọi là cán bộ trẻ nhưng bọn họ tuổi hầu hết đều hơn Triệu Quốc Đống năm đến tám tuổi. Tất cả cán bộ trẻ kia đều trên 40. Về kinh nghiệm công tác hay tuổi đều có ưu thế rõ ràng hơn Triệu Quốc Đống.

Năm năm chênh lệch là rất lớn, có lẽ trong xã hội bình thường thì không cảm thấy gì nhưng với quần thể tinh anh quyết định vận mệnh chính trị một quốc gia thì những người sinh sinh sau năm 70 đều là người còn quá non nớt, có lẽ đợi khóa sau sẽ ổn hơn.

Nhưng Triệu Quốc Đống không cho là như vậy, hắn cho rằng mình mặc dù có thời gian công tác ngắn hơn mấy vị khác nhưng kncn và lý lịch không thua gì bọn họ, thậm chí còn hơn. Thời gian công tác ở cơ sở và ở cơ quan thuộc tỉnh, ở hai cấp bộ không phải ai cũng có nhiều kinh nghiệm phong phú như vậy. Hơn nữa hắn cũng hiểu được nếu vứt bỏ thành tích ở địa phương thì mình dù ở cơ quan thuộc tỉnh hay trên bộ cũng lấy ra được vài thứ đáng xem.

Chính vì như vậy nên Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách cạnh tranh một suất “cán bộ trẻ” này. Dù cuối cùng có thua nhưng cũng lưu lại được ấn tượng cho lãnh đạo cấp trên. Hơn nữa căn cứ từ đủ loại tin tức truyền về, hắn không cho rằng mình không có cơ hội nào.

Hội nghị Bộ Chính trị sắp diễn ra, Triệu Quốc Đống biết hội nghị này sẽ quyết định mình có thể lọt vào danh sách bao người chú ý này không. Mấy vị khác về cơ bản không có tranh luận, chỉ có một mình mình là còn có tranh luận.

….

Qua Tĩnh cũng thật không ngờ việc chọn Triệu Quốc Đống vào danh sách đó hay không lại tạo ra sóng gió lớn như vậy. Cô vốn nghĩ mấy vị trước đã thuận lợi thông qua thì Triệu Quốc Đống sẽ không có vấn đề gì lớn mới đúng.

Nhưng từ mấy vị bên kia chuyển về thì tình hình không quá tốt. Ngoài Ủy viên trưởng và phó chủ tịch có thái độ tương đối rõ ràng ra thì mấy vị thường vụ Bộ Chính trị khác không quá rõ, điều này làm cô không thể xác định được.

Theo cô thấy ít nhất Tiền Việt khá thưởng thức Triệu Quốc Đống. Nhưng thưởng thức là một chuyện, Tiền Việt tựa hồ càng hy vọng Triệu Quốc Đống có thể tiếp tục ở lại Ủy ban kế hoạch phát triển phát huy tác dụng, cũng không quá đồng ý để Triệu Quốc Đống xuống địa phương. Có lẽ Tiền Việt cảm thấy biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển khá xuất sắc, Triệu Quốc Đống thích hợp gánh vác công việc quan trọng hơn hơn nữa ở Ủy ban kế hoạch phát triển.

Đây cũng là lý do sao?

Cũng may Tiền Việt cũng không có rõ ràng tỏ thái độ, chỉ là nói việc phân công Triệu Quốc Đống cần cân nhắc tổng hợp, đầy đủ phát huy sở trường của cán bộ trẻ, khiến cho hắn có thể gánh vác trọng trách phù hợp với mình.

Cân nhắc tổng hợp, trọng trách thích hợp với hắn? Qua Tĩnh suy nghĩ mãi câu này, chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống tới địa phương sẽ không thích hợp?

Thường vụ Sầm thì Qua Tĩnh cũng đến hỏi ý kiến của đối phương một chút.

- Trưởng ban Qua, trưởng ban Chư mời ngài tới văn phòng một chuyến.
Thư ký đi vào thấy Qua Tĩnh đang suy nghĩ gì đó nên nói nhỏ.

- Ồ, tôi biết rồi.
Qua Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Bây giờ cô đang gặp vấn đề rất khó khăn, ít nhất muốn qua cửa Chư Hiền là rất khó. Chư Hiền cũng nói rõ quan điểm cá nhân là Triệu Quốc Đống dù về lý lịch hay kinh nghiệm đều không thích hợp, có chênh lệch nhất định với mấy đồng chí kia, không thích hợp nằm trong nhóm cán bộ lần này. Vì thế Qua Tĩnh đã nhiều lần trao đổi ý kiến với Chư Hiền nhưng vẫn không được Chư Hiền tán thành.

Không đả thông được Chư Hiền, như vậy cô không thể không thông qua càng nhiều cố gắng, thông qua con đường khác để đạt được mục đích. Qua Tĩnh cũng thấy có chút đau đầu.

Cũng may tranh luận về Triệu Quốc Đống không phải là nghiêng về một phía, có kiên quyết phản đối, cũng có kiên quyết ủng hộ. Điểm này là do biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển đạt được tán thành. Mà trong đó còn một nhân tố rất rõ ràng đó chính là một nhóm cán bộ cao cấp trưởng thành từ tỉnh An Nguyên trong gần mười năm qua cũng sẽ giúp ích nhiều cho Triệu Quốc Đống. Ví dụ như Tô Giác Hoa cùng Ninh Pháp cũng là người có quyền đưa ra quyết định, mà Ứng Đông Lưu bây giờ cũng đã tiến tới cấp độ này, không ai có thể bỏ qua điểm này.


Qua Tĩnh đau đầu vì chuyện của Triệu Quốc Đống, Chư Hiền cũng cảm thấy khó giải quyết được vấn đề này.

So với Qua Tĩnh chú ý đến ý kiến của các thường vụ Bộ Chính trị thì Chư Hiền càng chú ý hơn tới thái độ của các ủy viên Bộ Chính trị. Làm y có chút bất ngờ chính là quan điểm của Ninh Pháp không quá giống trước đây. Ninh Pháp cho rằng hai năm qua Triệu Quốc Đống trưởng thành rất nhanh, biểu hiện rất tốt ở Điền Nam và Ủy ban kế hoạch phát triển, có thể cân nhắc vấn đề của Triệu Quốc Đống.

Tô Giác Hoa cùng Ninh Pháp nhất trí trong cùng một vấn đề đúng là hiếm thấy. Triệu Quốc Đống mới 37 tuổi, công tác mới 16 năm thì trưởng thành về chính trị được sao? Có thể trưởng thành tới mức độ nào? Làm Bí thư thị ủy mấy năm, làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam một năm, làm ở Ủy ban kế hoạch phát triển một năm coi như trưởng thành sao?

Chư Hiền cũng tức tối vì sự cố chấp của Qua Tĩnh.

Theo y thấy Qua Tĩnh là người có lý trí, biểu hiện rất tốt ở vị trí Phó trưởng ban thường trực. Qua Tĩnh ccais gì cũng tốt nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà luôn có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, điều này làm Chư Hiền rất khó hiểu.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống là cán bộ trưởng thành lên khi Qua Tĩnh làm trưởng ban tổ chức cán bộ An Nguyên, hai bên có quan hệ mật thiết thì y có thể hiểu. Con người không phải thánh, có thiên vị cũng là bình thường. Nhưng Chư Hiền thấy Triệu Quốc Đống lên chức quá nhanh, từ một Bí thư thị ủy đã ngồi tên lửa bay lên vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, đối với người khác mà nói đã là khó có thể tưởng tượng. Mà bây giờ không ngờ Triệu Quốc Đống lại được cân nhắc làm cấp bộ trưởng, y cảm thấy đây là vượt quá nguyên tắc.

Nhưng Chư Hiền không thể không cân nhắc thái độ của Qua Tĩnh.

Ở tình huống thái độ của các vị thường vụ còn khác biệt thì càng phải cẩn thận cân nhắc hơn.

Chư Hiền vốn rất muốn thuyết phục Qua Tĩnh, nhưng rất nhanh y phát hiện đây là phí công. Giống như Qua Tĩnh chỉ muốn chứng minh quan điểm của mình là chính xác, sau mấy lần tranh luận, thảo luận cũng không có kết quả. Vấn đề này Chư Hiền o biết là do suy nghĩ trước đây của mình ảnh hưởng hay Qua Tĩnh bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng, tóm lại hai người khó có thể nhất trí ở vấn đề này.

Ngay khi Qua Tĩnh thở dài một tiếng, Chư Hiền cũng không nhịn được lắc đầu thở dài một hơi. Ban đã tiến hành điều tra về Triệu Quốc Đống được cả quyển dày và đang đặt trước bàn làm việc của y.

Có thể khiến nhiều lãnh đạo chú ý như vậy thì chỉ riêng điểm này đủ để Triệu Quốc Đống kiêu ngạo.

Xem ra chỉ có thể trình lên hội nghị Bộ Chính trị quyết định. Đây là điều Chư Hiền không hy vọng thấy, y vốn hy vọng có thể quyết định trong ban trước là tốt nhất, nhưng bây giờ ý đò này đã thất bại.

Đây là điều bất đắc dĩ, mình và Qua Tĩnh có ý kiến đối lập, các thường vụ và ủy viên cũng có quan điểm khác nhau. Mà có một bộ phận các ủy viên không hiểu gì mấy về Triệu Quốc Đống, cho nên xem ra phải đợi tới lúc cuối cùng mới biết được kết luận.