Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 26




Ứng Đông Lưu và Thủ tướng đi khách sạn hết quận Tân Hải, tâm trạng Văn Quốc Cơ khá vui vẻ.

Quy hoạch của quận Tân Hải – Tân Môn tốt hơn trước rất nhiều, trọng điểm thể hiện ưu thế là trung tâm kinh tế, giao thông của phía bắc, thể hiện rõ ưu thế khoa học kỹ thuật, phát triển ngành nghề mới…

Ở điểm này Văn Quốc Cơ cảm thấy Ứng Đông Lưu có suy nghĩ rất tỉnh táo.

Là thành phố trực thuộc trung ương, là thành phố công nghiệp lâu năm đồng thời có ưu thế hải lục, không đầy đủ, nhất là ưu thế vận tải biển càng đứng đùa phía bắc, gánh vác trách nhiệm là cổ họng của Bắc Kinh. Nếu như Tân Môn không có một quy hoạch lâu dài thì Văn Quốc Cơ cho rằng bộ máy Tân Môn không đủ tư cách.

Cũng may Ứng Đông Lưu đến Tân Môn đã chứng minh quyết định của trung ương là chính sách.
- Đông Lưu, tôi đã xem một chút, vừa nãy cũng đã nói chuyện với mấy người chủ nhiệm Trương. Quy hoạch Tân Hải Tân Môn rất được nhưng quan trọng nhất là chứng thực. Tôi thấy Thành ủy, ủy ban Tân Môn làm công tác chuẩn bị rất tốt, bây giờ là lúc phấn đấu chấn hưng Tân Môn. Đại hội Đảng sắp diễn ra, tôi hy vọng Tân Môn có thể mượn cơ hội này để bay vụt lên. Tôi hy vọng Tân Môn mấy năm tới sẽ có bộ mặt khác.
- Cảm ơn Thủ tướng đã quan tâm, Tân Môn chúng tôi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Thủ tướng, sẽ xây dựng Tân Môn thành thành phố để dân chúng hài lòng, làm trung ương yên tâm.
Ứng Đông Lưu đi sát phía sau Thủ tướng.
- Đông Lưu, anh nghĩ xem, Tân Môn từ trước đến giờ vẫn là trọng trấn kinh tế của phương bắc, trên thực tế trung ương vẫn xác định vấn đề định vị, phân công của Bắc Kinh và Tân Môn. Bắc Kinh bành trướng quá nhanh, khuyết điểm của thành phố lớn càng lúc càng rõ ràng. Thành ủy, ủy ban Bắc Kinh cũng đã báo cáo vấn đề này với trung ương. Thành ủy, ủy ban Bắc Kinh cũng sớm đưa ra quy hoạch. Ở điểm này tôi nghĩ hai thành phố Bắc Kinh, Tân Môn nên giao tiếp nhiều hơn. Cá nhân tôi cho rằng Bắc Kinh và Tân Môn phải suy nghĩ lâu dài hơn, không nên câu nệ được mất trước mắt thậm chí mấy năm sau mà phải nhìn xa hơn, phải suy nghĩ đến mười thậm chí hai mươi năm tới.
Văn Quốc Cơ nói.
- Tài nguyên đất đai của Bắc Kinh có hạn nhưng dân cư đô thị tăng lên quá nhanh, nguyên nhân có nhiều mặt. Nhưng tôi cảm thấy có một điểm cần xác định đó là vấn đề định vị của Bắc Kinh. Trung tâm văn hóa chính trị đương nhiên không có vấn đề, nhưng có nên xây dựng thành trung tâm kinh tế phương bắc không? Từ trung tâm kinh tế thật sự có hàm nghĩa rất rộng. Vừa bao gồm phát triển các ngành mới, vừa phát triển các ngành truyền thống. Như vậy Tân Môn và Ký Trung có phải nên gánh vác thay chức năng trung tâm kinh tế của Bắc Kinh không? Điểm này tôi cũng nói qua với trung ương. Đó chính là Bắc Kinh về sau có thể không cần đặt chỉ tiêu khảo sát là kinh tế, thậm chí từng bước điều chỉnh và thay đổi cách nói phát triển kinh tế. Quốc vụ viện đang tiến hành điều tra và quy hoạch theo hướng này. Tôi hy vọng Tân Môn và Ký Trung đều phải chủ động gánh vác chứng năng này.

Ứng Đông Lưu không khỏi có chút giật mình. Không ngờ Văn Quốc Cơ lại nói đến vấn đề này. đây là tin tức quá tốt với Tân Môn. Nếu như công năng kinh tế của Bắc Kinh giảm đi, từng bước chuyển sang Tân Môn và Ký Trung, vậy Tân Môn có thể tiếp nhận các ngành công nghệ cao ủa Bắc Kinh. Ở điểm này Tân Môn có ưu thế đột xuất hơn hẳn Ký Trung.
- Thủ tướng, tôi đồng ý với quan điểm của ngài. Đây không phải là do tôi chỉ nghĩ tới lợi ích của Tân Môn. Tôi từ Bắc Kinh đi ra đã tới An Nguyên công tác gần mười năm, hàng năm cũng nhiều lần vào Bắc Kinh nhưng mỗi lần đều thấy Bắc Kinh rất chật và đầy áp lực. Bắc Kinh quá đông người, đô thị quá lớn, thay đổi rất nhiều, mức chi tiêu cũng tăng rất cao. Nhất là giá nhà Bắc Kinh thì nói thật dù là tôi làm bí thư tỉnh ủy cũng cảm thấy mình không thể mua được nhà trong khu vực vành đai ba trở lại, huống hồ gì là dân chúng?
Trên mặt Ứng Đông Lưu lộ rõ vẻ nghiêm túc.
- Giá nhà tăng lên có nhiều nhân tố nhưng có một điểm chung đó là do càng lúc càng nhiều thanh niên muốn đến Bắc Kinh khiến tài nguyên đất đô thị không đáp ứng được nhu cầu. Bắc Kinh cũng vì thế mà không ngừng mở rộng ra ngoài, đô thị càng lúc càng lớn khiến vấn đề quản lý sẽ gặp nhiều hơn, giá quản lý cũng càng lúc càng cao. Các loại tài nguyên như nước, không khí, giao thông và hoàn cảnh đều
trở nên khan hiếm. Đây không chỉ là vấn đề của Bắc Kinh mà còn của cả trung ương.

Ý kiến của Ứng Đông Lưu làm Văn Quốc Cơ rất hài lòng. Làm bí thư Thành tủy Tân Môn có thể tính tới sự phát triển của Bắc Kinh thậm chí cả nước, đây mới là một vị bí thư đủ tư cách, cũng chỉ có tầm nhìn xa rộng như vậy mới đủ để gánh vác trọng trách bí thư Tân Môn.
- Anh nói rất đúng. Trung ương đúng là cần có an bài sớm ở việc này, không nên chờ đến khi tích tụ quá lâu mới cân nhắc giải quyết vấn đề.
Văn Quốc Cơ hút một hơi như nhớ lại vấn đề gì đó.
- Đúng rồi, anh công tác ở An Nguyên gần mười năm, cũng khá quen thuộc đồng chí Triệu Quốc Đống. Anh thấy sao về đồng chí này?

Tim Ứng Đông Lưu đập rất nhanh nhưng ngoài mặt lại bình thường.
- Triệu Quốc Đống? Đây là cán bộ trẻ xuất sắc, tôi sau khi tới Tân Môn còn cân nhắc có nên nhờ trung ương điều cậu ta tới Tân Môn công tác hay không? Tân Môn đang cần cán bộ xuất sắc có cái nhìn đại cuộc và ý nghĩa trống trải như cậu ta. Hơn nữa cậu ta càng lúc càng trưởng thành về chính trị. Tôi lúc ấy hy vọng cậu ta tới hỗ trợ chủ tịch Phong Lập phát triển kinh tế nhưng không ngờ lại bị Ủy ban kế hoạch phát triển nhanh chân dành trước.

Ứng Đông Lưu không hề che dấu cảm nhận của mình, Văn Quốc Cơ cười một tiếng:
- Triệu Quốc Đống xuất sắc như vậy sao? Anh hiếm khi khen một cán bộ như vậy. Ừ, phối hợp phát triển, trưởng thành về chính trị, anh là đang nghiền ngẫm tâm tư của tôi nên nói theo ý tôi phải không?

Nghe Văn Quốc Cơ nói như vậy, Ứng Đông Lưu cũng nở nụ cười:
- Thủ tướng, nói như thế nào nhỉ? Ngài có thể tiếp xúc không nhiều, dù sao cậu ta là cán bộ trưởng thành khi tôi làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên. Nói một câu không hề khách khí thì tôi hiểu rõ cậu ta, cậu ta luôn có thể mang tới cho người khác sự vui mừng và kinh ngạc. Trong triển khai công việc chẳng những nắm bắt chính xác cơ hội, lại có thể triển khai công việc một cách sáng tạo, tuyệt đối không đơn giản chỉ am hiểu công tác kinh tế. Hơn nữa cậu ta có thể hợp lý bố trí công việc trung tâm trong từng giai đoạn, phục tùng đại cuộc, về phần trưởng thành chính trị thì đây không phải là đánh giá của riêng tôi. Thủ tướng có thể thấy biểu hiện của cậu ta trong hai năm qua mà.
- Ừ, tôi biết.
Văn Quốc Cơ gật đầu.

Nếu chỉ biết làm mỗi kinh tế thì cán bộ như Triệu Quốc Đống không tạo nhiều cơn sóng như vậy, không thể đi lên bậc thang. Chính bởi vì biểu hiện của Triệu Quốc Đống quá xuất sắc, đương nhiên khuyết điểm cũng rõ ràng đó là tuổi và kinh nghiệm. Những vấn đề đối lập rõ ràng khiến mọi người có ý kiến khác nhau khi sử dụng hắn.

Ai cũng nói tuổi không vấn đề gì, trẻ tuổi là tốt nhưng khi sử dụng cán bộ cấp bộ trưởng thì lại không thể không cân nhắc vấn đề này.

Con người phải có thời gian tích lũy kinh nghiệm, đây là sự thật khách quan, còn quá trẻ sẽ khiến cho anh cần thời gian để trưởng thành về tâm lý. Đương nhiên đây chỉ là mang tính phổ biến mà thôi.

Ủy viên trưởng Lục Kiến Bang rất thưởng thức Triệu Quốc Đống, hình như là có ấn tượng từ khi Triệu Quốc Đống công tác ở Bộ năng lượng, cho rằng đây là người đáng bồi dưỡng.

Khi phân công một cán bộ cao cấp thì mọi người thường muốn ổn định, nhưng có phải nhất định theo xu thế này không? Văn Quốc Cơ không tán thành quan điểm này. Dù sao sự thật khách quan luôn thay đổi, vừa có tính phổ biến vừa có tính đặc thù. Nếu điều kiện của Triệu Quốc Đống không kém gì mấy người kia thì tại sao nhất định phải lấy tuổi ra để ngăn cản?

Xem ra về vấn đề phân công của Triệu Quốc Đống này chỉ có thể chờ đến khi họp Bộ Chính trị mới quyết định được, đây là hiện tượng rất hiếm thấy. Một cán bộ cấp bộ trưởng mà tranh luận nhiều như vậy đúng là không nhiều ở trong Đảng. Văn Quốc Cơ nở nụ cười, điểm này cũng chứng minh Triệu Quốc Đống đã thành công.

Ứng Đông Lưu thấy nụ cười trên mặt Văn Quốc Cơ. Xem ra vấn đề phân công của Triệu Quốc Đống khiến không ít lãnh đạo cao cấp chú ý. Chỉ là mình chỉ giúp được như vậy. Triệu Quốc Đống có thể bước lên sân khấu kia hay không lại do lãnh đạo.