Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 3




Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đi một xe tới biệt thự hồ Vân Loa.

Tâm trạng hai người không quá tốt. Mặc dù tốc độ tăng trưởng năm nay đạt quá dự đoán cùng thu hút đầu tư không ngừng tăng lên cũng không làm hai người vui vẻ gì. Mãi tới khi hôm nay Triệu Quốc Đống về tham gia lễ khánh thành sân bay Đông Trại thì hai người mới phấn chấn đôi chút.

Mặc dù chỉ nói chuyện hơn mười phút nhưng cũng làm bọn họ nghe được vài điều.

Chung Dược Quân không hề giấu diếm Triệu Quốc Đống. Đối với y mà nói thở dài nói coi như đã đi, mặc dù Triệu Quốc Đống là cán bộ cấp phó bộ trưởng nhưng lại mang tới cảm giác đáng tin cho y.

Khu biệt thự hồ Vân Loa đầu thu khá yên tĩnh, mặc dù là ngày đầu của tuần lễ vàng nhưng ở đây vẫn cảm nhận được không khí tươi mát.

Những công trình kiến trúc thấp được che phủ dưới những tán cây thứ sinh, địa hình nhấp nhô cũng hạn chế cho xe đi vào cảm nhận được sự khác biệt giữa độ cao bên trong hồ Vân Loa và bên ngoài.

- Phượng Minh, hoàn cảnh ở đây rất được, mỗi lần chủ nhiệm Triệu về An Nguyên đều ở đây thì phải.
Chung Dược Quân nhìn quang cảnh xung quanh rồi thuận miệng nói.

- Hình như là vậy, bố mẹ chủ nhiệm Triệu cũng ở An Nguyên chẳng qua có lẽ cảm thấy ở nhà không quá tiện.
Tiêu Phượng Minh cười nói:
- Không khí, hoàn cảnh ở đây rất tốt, ở đây có thể sống lâu vài năm.

- Hắc hắc, chẳng qua ở đây quá đắt.
Chung Dược Quân lắc đầu.
- Ở đây tôi cảm thấy không quá thích hợp, quá bắt mắt.

- Bí thư Dược Quân, cái này phải xem là ai. Thực ra anh ở khách sạn cấp năm sao tại An Đô chỉ sợ cũng không rẻ hơn đây là bao.

Chung Dược Quân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ đã khác, chi tiết này cũng không mấy người chú ý.

Xe Audi mang biển AnV tiến vào, Triệu Quốc Đống đứng ở ban công cảm nhận ánh mặt trời ban sáng thấy ngay. Hắn nói với Lam Đại đang ở bên trong:
- Lam Đại, bí thư Chung cùng thị trưởng Tiêu ở Ninh Lăng tới, em tiếp hộ anh, anh đi thay đồ.

Lam Đại cùng Kiều San gần như chân trước chân sau đi ra và tiến vào. Triệu Quốc Đống nghĩ tới không khỏi hít sâu một hơi. Mặc dù là hai cô đều tự lái xe đi, tới nhưng đến mỗi căn biệt thự chỉ có một con đường độc đạo không quá rộng, hai xe con mặc dù không có vấn đề gì nhưng tốc độ không nhanh, khó tránh khỏi sẽ thấy mặt nhau.

Triệu Quốc Đống tính thời gian, hai cô có lẽ chạm mặt ở ngoài khu biệt thự, về phần thấy nhau hay không cũng khó nói.

Vẻ mặt Lam Đại không có gì khác lạ nhưng cô càng lúc càng giỏi giấu tâm trạng, Triệu Quốc Đống rất khó từ vẻ mặt của cô nhìn ra gì đó.



Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh tiến vào không thấy Triệu Quốc Đống, Lam Đại nói hắn còn đang thay quần áo, lập tức sẽ xuống.

Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh chưa gặp Lam Đại lần nào, nhưng từ cách gọi của đối phương với Triệu Quốc Đống thì cũng đoán được hai người có quan hệ rất thân. Nhưng Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh cũng không có nghe nói qua Triệu Quốc Đống có em gái. Hơn nữa dù có em gái thì cũng không nên xuất hiện vào lúc này chứ?

Chẳng qua chuyện nhà lãnh đạo thì bọn họ không tiện nói nhiều, Lam Đại có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống, bọn họ cũng không tiện hỏi. Triệu Quốc Đống đã không phải Triệu Quốc Đống ngày xưa, cấp độ vòng tròn hắn tiếp xúc là thứ mà các đồng nghiệp, bạn bè trước đây không thể hiểu nổi.

- Đến rồi à?
Triệu Quốc Đống rát nhanh đã xuất hiện.

Lam Đại biết ba người có chuyện muốn nói nên cô cẩn thận đóng cửa đi ra.

- Xem một chút, đây là ý tưởng của tôi. Sáng nay tôi viết một chút cảm tưởng của mình, hai anh về có thể cân nhắc trong công việc sau đây làm như thế nào kết hợp chính sách tinh thần của trung ương vào trong công việc thực tế.

Triệu Quốc Đống đặt hai tờ giấy lên bàn rồi nói.

- Cơ cấu kinh tế của Ninh Lăng đã hình thành, theo tôi cảm thấy trong hai ba năm tới Ninh Lăng vẫn sẽ duy trì tốc độ tăng trưởng khá cao. Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng bây giờ cần cân nhắc hai vấn đề, một là động lực cũng chính là phương pháp duy trì phát triển liên tục. Hai là chất lượng, nói cách khác là vấn đề kết cấu. Thị ủy, ủy ban cần phải có ý điều chỉnh, cố gắng tiến hành dẫn đạo theo mục tiêu đã xác định, thực hiện điều chỉnh kết cấu sản nghiệp phù hợp nhất với sự phát triển của Ninh Lăng.
Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh đều có chút giật mình. Tư tưởng trước đó của bọn họ hơi khác so với điều Triệu Quốc Đống nói. Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh nhìn nhau và phát hiện vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương nhưng bọn họ vẫn im lặng.

Triệu Quốc Đống thấy hai người như vậy liền lắc đầu nói:
- Dược Quân, Phượng Minh, có phải là cảm thấy tôi hơi lệch đề tài không?

Chung Dược Quân nói:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi nghĩ ngài nói tới vấn đề phát triển của Ninh Lăng nhất định là có lý của ngài. Chỉ là tôi và Phượng Minh có chút lo lắng có lẽ tỉnh ủy không muốn chúng tôi tiếp tục có cơ hội đóng góp cho sự phát triển của Ninh Lăng mà thôi.

Triệu Quốc Đống không có trả lời vấn đề quá rõ ràng này, hắn chuyển đề tài:
- Dược Quân, Phượng Minh, một tuần sau diễn ra kỳ họp thứ 6 Trung ương Đảng khóa 16, hội nghị lần này có lẽ sẽ điều chỉnh nhỏ về phương hướng phát triển mấy năm tới của nước ta. Các anh cần phải nắm bắt thay đổi về chính sách của trung ương, kết hợp vào công việc của mình. Cho nên tôi đưa ra mấy ý kiến kia, các anh xem một chút.

Tiêu Phượng Minh đang lặng lẽ xem, Chung Dược Quân cảm thấy mình hơi gấp. Tiêu Phượng Minh xem xong đưa sang cho Chung Dược Quân, Chung Dược Quân cũng chăm chú xem. Sau khi Chung Dược Quân xem xong liền nhìn Tiêu Phượng Minh, y gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi thấy mấy điểm trong này đều vây quanh một tôn trỉ đó là xây dựng xã hội Xã hội chủ nghĩa hài hòa. Tất cả công việc đều vây quanh mục tiêu xã hội hài hòa.

- Đúng, xây dựng xã hội hài hòa, thực hiện xã hội hài hòa.
Triệu Quốc Đống gật đầu.
- Các anh thấy sao về việc này?
Chung Dược Quân trầm ngâm một lúc:
- Hài hòa xã hội, xã hội hài hòa, tôi cảm thấy trung ương trước đó chủ yếu chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế hơn nhưng giờ dần điều chỉnh sang phát triển xã hội, nói cách khác phát triển kinh tế tuy quan trọng nhưng chỉ là thủ đoạn. Mục đích của phát triển chính là để dân chúng cư lạc nghiệp, trình độ sống được nâng lên, xã hội ổn định, cảm giác hạnh phúc tăng lên. Như vậy nếu một mặt theo đuổi phát triển kinh tế quên đi cái khác đó là bỏ gốc lấy ngọn.

Triệu Quốc Đống hài lòng gật đầu, Chung Dược Quân rất nhạy bén nắm được ý trung tâm mà mình cần đưa ra.

Nói thật hắn cũng là thông qua Qua Tĩnh để biết được việc này, sau đó hắn dốc lòng suy nghĩ mới phát hiện ra vài điều.

- Chủ nhiệm Triệu, ý của ngài là chúng tôi có thể kết hợp với chính sách tinh thần của kỳ họp thứ 6 Trung ương Đảng sắp tới để kết hợp tình hình thực tế của Ninh Lăng mà tiến hành vài công việc sao?
Làm thị trưởng, Tiêu Phượng Minh thực tế hơn. Y đang cân nhắc làm như thế nào để đẩy mạnh công việc của Ninh Lăng.

- Ừ, anh là thị trưởng, Dược Quân năm phương hướng, tăng cường tác phong làm việc của cán bộ. Anh cần cân nhắc chính sách tinh thần của trung ương để đưa ra biện pháp. Làm như thế nào xây dựng xã hội hài hòa, thực hiện xã hội hài hòa, thực tế có rất nhiều công việc có thể làm. Nhất là tôi cảm thấy xu thế phát triển kinh tế của Ninh Lăng rất tốt, các anh không nên làm cho mọi người cứ nghĩ tới Ninh Lăng là nghĩ tới phát triển kinh tế nhanh, GDP cao, tại sao không đổi phương pháp suy nghĩ để đột phá từ phương diện khác?

Triệu Quốc Đống nâng chén trà lên uống.
- Giải quyết một vài vấn đề nóng của dân chúng là một phương pháp. Tôi lấy ví dụ như tài nguyên giáo dục các nơi bây giờ rất thiếu hụt đặc biệt là mấy đô thị lớn, con em công nhân từ ngoài vào đi học khó khăn. Ninh Lăng mặc dù là thị xã nhưng do kinh tế phát triển nhanh nên hiện tượng này khá đột xuất. Ninh Lăng có thể dựa vào tài lực hiện nay để tiến hành cải cách chế độ giáo dục trong phạm vi quyền hạn, giải quyết vấn đề khó khăn của dân chúng không?

Mắt Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh sáng lên. Đề nghị của Triệu Quốc Đống khá mới mẻ độc đáo, mặc dù cũng có người đề cập qua vấn đề này nhưng không giống bây giờ tăng lên độ cao là xây dựng xã hội hài hòa, vừa lúc phù hợp chính sách tinh thần của trung ương, đây không phải điểm sáng chói mắt sao?

Có những lúc tất cả mọi người đều muốn làm việc nhưng phải xem ai nắm bắt được trước.