Khâu Nguyên Phong đã lâu không tự mình lái xe chẳng qua hôm nay y phá lệ làm lái xe.
Triệu Quốc Đống đến An Đô khảo sát, Thị ủy, ủy ban An Đô rất chú trọng nhất là việc muốn tới Bích Trì và Giang Khẩu thì càng chú ý hơn, Thị ủy, ủy ban yêu cầu Cục công an thành phố đưa ra phương án bảo vệ chu đáo, không được xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Vì thế Khâu Nguyên Phong được bố trí thành lãnh đạo cục dẫn đội. Người ở cấp bậc như Triệu Quốc Đống thì việc bảo vệ căn bản không có gì phải lo nhưng Thị ủy, ủy ban phải coi trọng.
- Khâu ca, hiện tượng bề ngoài có thể coi là thật sao? Chẳng qua tôi cũng không có gì mâu thuẫn với bọn họ, đều bên ngoài đồn đại mà thôi, cảm thấy tôi và Đàm Lập Phong tranh chức thị trưởng Hoài Khánh, đầu tiên tôi đẩy hắn đi, sau đó hắn về đuổi tôi đi nên không đội trời chung. Tôi hình như cũng cạnh tranh chức thị trưởng An Đô nhưng kết quả Quan Kinh Sơn thắng, đây lại thành khúc mắc. Ha ha, nhưng nhiều khúc mắc như vậy thì tôi còn có thể làm gì được chứ?
Tâm trạng của Triệu Quốc Đống nhìn qua khá tốt, hắn rất thoải mái lấy tay đưa ra sau đầu dựa vào nhắm mắt.
- Chẳng qua bên ngoài truyền rất sống động, nói sau khi nghe tin cậu về thì bí thư Quan và thị trưởng Đàm sa sầm mặt vài ngày.
Khâu Nguyên Phong không nhịn được nở nụ cười:
- Đúng là như thật vậy.
- Ha ha ha.
Triệu Quốc Đống cười phá lên.
- Đến mức như vậy sao? Dù là tôi có mâu thuẫn với bọn họ, bọn họ cũng không đến mức như vậy chứ? Coi khả năng của bọn họ thấp như vậy sao?
Khâu Nguyên Phong cười cười không nói theo.
- Đúng rồi, Lưu ca gần đây thế nào rồi?
Thời gian trước truyền tin tỉnh muốn điều chỉnh Lưu Triệu Quốc nhưng vẫn chưa tiến hành, nhưng về cơ bản có thể xác định Lưu Triệu Quốc rất nhanh sẽ không ngồi ở vị trí này nữa. Y ngồi ở vị trí này đã mười năm, đã là cực hạn, tỉnh ủy đã xác định điều Lưu Triệu Quốc đi thậm chí rời khỏi An Đô, có lẽ sẽ bố trí vị trí thích hợp ở trên tỉnh. Nhưng việc này phải xem Lưu Triệu Quốc có chấp nhận hay không nữa.
- Ôi, cục trưởng gần đây già đi không ít, bên ngoài có một người phụ nữ trẻ tuổi quấn lấy. Tôi đã gặp qua hai lần, ả ta khoảng 30 tuổi, rất đẹp, đi lại khá gần với Khanh Liệt Bưu. Lúc đi trên đường tôi thấy ả ngồi trong xe Mercedes-Benz 600 của Khanh Liệt Bưu.
Khâu Nguyên Phong có chút khó khăn mở miệng nói. Đối với y và Triệu Quốc Đống mà nói thì Lưu Triệu Quốc là người có ơn tri ngộ, nhất là y gần như do một tay Lưu Triệu Quốc nâng đỡ tới vị trí này.
Khâu Nguyên Phong cũng rất hy vọng Lưu Triệu Quốc có thể thả lỏng mình trước khi lui, nếu như có thể lên tỉnh làm ở một vị trí thích hợp và nhàn thì cũng không phải không tốt với Lưu Triệu Quốc.
Khâu Nguyên Phong nói làm Triệu Quốc Đống không có gì để nói. Tình huống đó hắn có thể làm gì.
Đều nói càng già thì gan càng nhỏ nhưng Lưu Triệu Quốc lại không phải vậy. Lưu Triệu Quốc vẫn có quyền lực tuyệt đối ở Cục công an thành phố An Đô, có một số việc biết không thể tham gia hoặc thậm chí có thể vi phạm pháp luật nhưng Lưu Triệu Quốc vẫn can đảm tiến hành, điều này làm Thị ủy, ủy ban An Đô khá bất mãn. Mà Lưu Triệu Quốc cũng biết đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình nên trong thời gian này cũng hơi thu lại đôi chút.
- Khâu ca, Lưu ca có chừng mực của mình, chúng ta không tiện đánh giá. Tôi chỉ hy vọng Lưu ca không phạm sai lầm, bình an quá độ là đủ.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.