Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 47




Không khí thoáng nhẹ nhàng một chút, tâm trạng hai bên cũng thả lỏng hơn nhiều, không khí nói chuyện cũng tích cực hơn.

Dù là Đàm Lập Phong hay Quan Kinh Sơn khi thấy Triệu Quốc Đống tỏ rõ thái độ cũng yên tâm hơn nhiều. Một vài ý kiến bọn họ cảm thấy sẽ bị trì hoãn vô hạn thậm chí không biết có thể bị tỉnh phủ quyết hay không thì cũng có thể nói ra vào lúc này. Ngay cả nhân viên công tác xung quanh cũng thoáng cái cảm thấy không khí tối tăm vừa nãy đã biến mất.

Tìm được điểm vào khiến khoảng cách hai bên đến gần hơn. Sau đó Quan Kinh Sơn thậm chí rõ ràng đưa ra hy vọng ủy ban tỉnh có thể thay đổi ước thúc và sự kỳ thị trước đây đối với An Đô, ủng hộ thiết thực cho An Đô quật khởi trở lại.

Triệu Quốc Đống cũng nói tỉnh sẽ nghiêm túc cân nhắc tư tưởng quy hoạch của Thành phố An Đô, đề nghị tỉnh và thành phố phải cân nhắc làm như thế nào để xây dựng An Đô trở thành trung tâm kinh tế, tài chính thương mại của khu vực đất liền, muốn tỉnh phải nghiêng một bộ phận tài nguyên cho An Đô nhất là phát triển ngành dịch vụ và thương mại.

An Đô phải trở thành trung tâm dịch vụ của An Đô, mà khu công nghệ cao cũng phải ưu tiên cân nhắc các ngành gì nên tiến vào, không được tham lam, phải có nguyên tắc chọn các công ty có nhiều ưu thế, tránh cho việc cạnh tranh thu hút đầu tư với các thị xã xung quanh, mà phải thực hiện cạnh tranh cấp cao với tỉnh ngoài.

Tỉnh cũng cần chuyên môn đưa ra chính sách phục vụ sự phát triển cho An Đô, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tạo được ưu thế, điểm sáng của ngành dịch vụ An Đô, tranh thủ đạt được đột phá lớn trong thu hút đầu tư.

Quan điểm này của Triệu Quốc Đống làm Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong suy nghĩ rất nhiều. Nếu tỉnh thật sự có thể nghiêng tài nguyên cho An Đô, có thể nói đã kết hợp với ưu thế vị trí địa lý của An Đô và đưa ra các loại chính sách giúp đỡ thì Quan Kinh Sơn, Đàm Lập Phong tin rằng trong thời gian ngắn sẽ có đột phá. Thái độ của Triệu Quốc Đống gần như là đưa chiếc gối êm cho hai người ngủ, sao không làm bọn họ vui mừng.

Chuyến đi từ Bích Trì đến Giang Khẩu, Triệu Quốc Đống gặp không ít người quen. Phùng Đông Hoa lên chức làm bí thư quận ủy quận Bích Trì, mà Thẩm Đình Chiêu đã làm Bí thư huyện ủy Giang Khẩu, Vưu Huệ Hương làm có thể Huyện Giang Khẩu, cuối cùng đã vào hàng ngũ chính huyện…

Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong đều biết Triệu Quốc Đống đã từng làm việc vài năm ở Huyện Giang Khẩu, nhưng thấy hắn quen thuộc với bộ máy Giang Khẩu như vậy, từ Bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện, phó chủ tịch thường trực đều nói chuyện thân thiết với nhau thì đương nhiên không phải lần đầu gặp mặt.

Vưu Huệ Hương thì bọn họ biết đây là em gái của thị trưởng thị xã Đường Giang – Vưu Liên Hương, vẫn công tác ở Giang Khẩu, mà Thẩm Đình Chiêu và Lục Diệu (phó chủ tịch thường trực Giang Khẩu) đáng lẽ không nên có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống mới đúng. Lúc Triệu Quốc Đống công tác ở Giang Khẩu thì không biết hai vị này ở đâu.

Qua đó có thể thấy Triệu Quốc Đống cũng có chút quan hệ, tuy nói sức ảnh hưởng không bằng hai người Quan Kinh Sơn nhưng cũng làm bọn họ có chút bất ngờ.

Ra khỏi khách sạn đã là hơn 9h tối, không khí bàn ăn khá tốt. Buổi chiều Triệu Quốc Đống không hài lòng khi khảo sát Giang Khẩu.

Ngoài ngành sản xuất linh kiện ô tô chiếm nửa giang sơn kinh tế của Giang Khẩu ra, ngành may mặc của Giang Khẩu sau thời gian suy thoái những năm 90 đã một lần nữa trở lại.

Ngành may chẳng những nhanh chóng hồi phục mà còn mang lại rất nhiều công ăn việc làm.

Triệu Quốc Đống nói chuyện với hai người Quan Kinh Sơn khá hòa hợp, nhất là việc Thị ủy, ủy ban An Đô đưa ra việc từng bước đẩy mạnh quá trình đô thị hóa ở các huyện, phát triển các ngành công nghiệp nhẹ ít ô nhiễm, thu hút nhiều sức lao động; còn khu vực gần nội thành thì chú trọng phát triển các ngành vật tư, kho chứa, vận chuyển bình thường…

- Quốc Đống, không ngờ cậu lại nói chuyện hòa hợp với bí thư Quan và thị trưởng Đàm như vậy, bên ngoài đều nói cậu có quan hệ không tốt với thị trưởng Đàm, dù là bí thư Quan cũng không cùng đường với cậu.
Khâu Nguyên Phong đã lâu không tự mình lái xe chẳng qua hôm nay y phá lệ làm lái xe.

Triệu Quốc Đống đến An Đô khảo sát, Thị ủy, ủy ban An Đô rất chú trọng nhất là việc muốn tới Bích Trì và Giang Khẩu thì càng chú ý hơn, Thị ủy, ủy ban yêu cầu Cục công an thành phố đưa ra phương án bảo vệ chu đáo, không được xuất hiện bất cứ sai lầm gì. Vì thế Khâu Nguyên Phong được bố trí thành lãnh đạo cục dẫn đội. Người ở cấp bậc như Triệu Quốc Đống thì việc bảo vệ căn bản không có gì phải lo nhưng Thị ủy, ủy ban phải coi trọng.

- Khâu ca, hiện tượng bề ngoài có thể coi là thật sao? Chẳng qua tôi cũng không có gì mâu thuẫn với bọn họ, đều bên ngoài đồn đại mà thôi, cảm thấy tôi và Đàm Lập Phong tranh chức thị trưởng Hoài Khánh, đầu tiên tôi đẩy hắn đi, sau đó hắn về đuổi tôi đi nên không đội trời chung. Tôi hình như cũng cạnh tranh chức thị trưởng An Đô nhưng kết quả Quan Kinh Sơn thắng, đây lại thành khúc mắc. Ha ha, nhưng nhiều khúc mắc như vậy thì tôi còn có thể làm gì được chứ?

Tâm trạng của Triệu Quốc Đống nhìn qua khá tốt, hắn rất thoải mái lấy tay đưa ra sau đầu dựa vào nhắm mắt.

- Chẳng qua bên ngoài truyền rất sống động, nói sau khi nghe tin cậu về thì bí thư Quan và thị trưởng Đàm sa sầm mặt vài ngày.
Khâu Nguyên Phong không nhịn được nở nụ cười:
- Đúng là như thật vậy.

- Ha ha ha.
Triệu Quốc Đống cười phá lên.
- Đến mức như vậy sao? Dù là tôi có mâu thuẫn với bọn họ, bọn họ cũng không đến mức như vậy chứ? Coi khả năng của bọn họ thấp như vậy sao?

Khâu Nguyên Phong cười cười không nói theo.

- Đúng rồi, Lưu ca gần đây thế nào rồi?
Thời gian trước truyền tin tỉnh muốn điều chỉnh Lưu Triệu Quốc nhưng vẫn chưa tiến hành, nhưng về cơ bản có thể xác định Lưu Triệu Quốc rất nhanh sẽ không ngồi ở vị trí này nữa. Y ngồi ở vị trí này đã mười năm, đã là cực hạn, tỉnh ủy đã xác định điều Lưu Triệu Quốc đi thậm chí rời khỏi An Đô, có lẽ sẽ bố trí vị trí thích hợp ở trên tỉnh. Nhưng việc này phải xem Lưu Triệu Quốc có chấp nhận hay không nữa.

- Ôi, cục trưởng gần đây già đi không ít, bên ngoài có một người phụ nữ trẻ tuổi quấn lấy. Tôi đã gặp qua hai lần, ả ta khoảng 30 tuổi, rất đẹp, đi lại khá gần với Khanh Liệt Bưu. Lúc đi trên đường tôi thấy ả ngồi trong xe Mercedes-Benz 600 của Khanh Liệt Bưu.
Khâu Nguyên Phong có chút khó khăn mở miệng nói. Đối với y và Triệu Quốc Đống mà nói thì Lưu Triệu Quốc là người có ơn tri ngộ, nhất là y gần như do một tay Lưu Triệu Quốc nâng đỡ tới vị trí này.

Khâu Nguyên Phong cũng rất hy vọng Lưu Triệu Quốc có thể thả lỏng mình trước khi lui, nếu như có thể lên tỉnh làm ở một vị trí thích hợp và nhàn thì cũng không phải không tốt với Lưu Triệu Quốc.

Khâu Nguyên Phong nói làm Triệu Quốc Đống không có gì để nói. Tình huống đó hắn có thể làm gì.

Đều nói càng già thì gan càng nhỏ nhưng Lưu Triệu Quốc lại không phải vậy. Lưu Triệu Quốc vẫn có quyền lực tuyệt đối ở Cục công an thành phố An Đô, có một số việc biết không thể tham gia hoặc thậm chí có thể vi phạm pháp luật nhưng Lưu Triệu Quốc vẫn can đảm tiến hành, điều này làm Thị ủy, ủy ban An Đô khá bất mãn. Mà Lưu Triệu Quốc cũng biết đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình nên trong thời gian này cũng hơi thu lại đôi chút.

- Khâu ca, Lưu ca có chừng mực của mình, chúng ta không tiện đánh giá. Tôi chỉ hy vọng Lưu ca không phạm sai lầm, bình an quá độ là đủ.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.