Lộng Triều

Quyển 2 - Chương 45: Nguyên tắc




Triệu Quốc Đống nói được làm được. Sáng hôm sau hắn báo cáo với Phó bí thư Công an huyện phụ trách tuyên truyền - Mã Bằng, báo cáo về thành tích chủ yếu của Đồn công an Giang Miếu làm được từ đầu năm. Mã Bằng nghe xong rồi tỏ vẻ sẽ liên lạc với Ban Tuyên giáo, lợi dụng tin này tuyên truyền điển hình của Đồn công an Giang Miếu, qua đó tạo hình ảnh của Công an huyện Giang Khẩu.

Một tuần sau trên Nhật báo An Đô xuất hiện bài viết – Kiếm ra khỏi vỏ, Đồn công an Giang Miếu – Công an huyện Giang Khẩu phá án thành công.

Bài viết này kể lại những thành tích của Đồn công an Giang Miếu từ phá đám lưu manh Tào Kiến, phá đám trộm cắp ở Nhà máy dệt, phá vụ án giết người ở Huyện Bình Xuyên. Trọng điểm giới thiệu bộ máy Đồn công an Giang Miếu rất đoàn kết, có thể vượt khó khăn phá án lớn.

Triệu Quốc Đống không ngừng đọc đi đọc lại bài viết. Phải nói bài này viết khá thật, ba vụ án lớn kia đều viết vây quanh việc xây dựng đội ngũ Đồn công an. Bề ngoài không nói tới hắn mấy nhưng Triệu Quốc Đống làm Trưởng đồn thì có công lao rõ ràng.

- Quốc Đống, chú xem gì mà chăm chú thế?
Dương Thiên Bồi vào thấy Triệu Quốc Đống đang vùi đầu đọc báo, đến khi Dương Thiên Bồi lên tiếng thì hắn mới phát hiện ra.

- Dương ca tới à.
Triệu Quốc Đống bỏ báo xuống rót trà cho Dương Thiên Bồi rồi nói:
- Ha ha, chiến tích huy hoàng của em lên Nhật báo An Đô, em cũng muốn tự mê mình.

- Ồ?
Dương Thiên Bồi có chút hứng thú cầm báo lên đọc.
- Tốt quá, Quốc Đống, lên Nhật báo An Đô thì không chừng vị trí của chú sẽ được động.

- Đâu có việc đó, chỉ một bài báo thì có tác dụng mấy chứ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Hôm qua chú đến công ty à? Thời gian này anh ở công trường, chú không gọi điện báo trước gì cả.
Dương Thiên Bồi đã mua điện thoại di động. Y là người giám sát công trình nếu không có cái này sẽ không tiện.

- Dương ca bận việc nên em không quấy rầy.

- Có phải có việc gì không?
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống có chút do dự thì đoán đối phương có việc gì khó.

- Vâng, có chút chuyện muốn nói với Dương ca.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và xem nên nói như thế nào.

- Chú có việc gì cứ nói, nếu làm được thì anh sẽ làm.
Dương Thiên Bồi biết Triệu Quốc Đống không dễ nhờ người, như vậy nhất định có việc lớn.

- Dương ca, em muốn vay anh một khoản.

- Bao nhiêu?

- 800 ngàn, càng nhiều càng tốt.
Triệu Quốc Đống nói.

- Quốc Đống, anh vốn không nên hỏi nhưng khoản tiền lớn như vậy thì chú làm gì?
Dương Thiên Bồi nhíu mày nói.

- Em định tháng chín này tới Thượng Hải, bên đó có cơ hội.
Triệu Quốc Đống không giấu.

- Cổ phiếu ư?
Dương Thiên Bồi rất nhạy cảm nên đoán ra ngay.

- Vâng, lên thị trường chứng khoán.
Triệu Quốc Đống biết Dương Thiên Bồi không thích thị trường chứng khoán mấy, y cho rằng tiến từng bước là chuẩn nhất.

- Quốc Đống, chú biết quan điểm của anh. Anh vẫn phản đối đầu cơ vào thị trường chứng khoán, đó là đánh bạc, không kiếm được tiền. Một triệu thì anh có thể nghĩ được biện pháp, nhưng anh không thể. Đây là vấn đề nguyên tắc. Bởi vì công ty phải đảm bảo tài chính luôn chuyển. Nếu chú thất bại thì anh không sao, nhưng công ty còn có 120 người cần ăn cơm.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Hắn biết Dương Thiên Bồi rất nguyên tắc, mặc dù bạn tốt đến đâu thì Dương Thiên Bồi cũng không làm trái nguyên tắc của mình.

- Ha ha, Dương ca cứ coi như em chưa nói được không?
Triệu Quốc Đống nhún vai. Hắn sớm biết kết quả nên không ngạc nhiên.

- Quốc Đống, anh không giúp chú, chú có phải vẫn muốn tới Thượng Hải?

- Vâng, em cũng có mấy trăm. Anh biết hồi tết em lãi một khoản, cho nên định cầm số tiền này đi thử.
Triệu Quốc Đống nói.

- Chú đã quyết định?

- Vâng.

- Được, anh có 200 ngàn, ngoài ra anh lấy danh nghĩa cá nhân đến ngân hàng vay 300 ngàn cho chú. 500 ngàn đó là con số tối đa của anh.
Dương Thiên Bồi từ từ nói.

Triệu Quốc Đống vội vàng nói:
- Dương ca, không nên như vậy. Nếu em thua thì anh không phải sẽ nợ sao?

- Anh em với nhau không cần nói điều này. Anh biết chú làm việc rất chắc chắn. Chẳng qua thị trường chứng khoán rất nguy hiểm, chú phải cẩn thận. Anh làm như vậy cũng không đi ngược nguyên tắc của mình, trong lòng cũng tự tin. Đừng khách khí với anh. Tháng chín chú cần, tháng tám anh sẽ đưa cho chú.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dương ca, em không khách khí nữa. Nhiều nhất là hai tháng khoản tiền này sẽ về.

- Ừ, Quốc Đống, anh nhắc chú cổ phiếu chỉ là đầu cơ. Chú nếu muốn làm lớn thì làm bãi cát đi. Như vậy tốt hơn nhiều.

Dương Thiên Bồi biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với hiện tại, ánh mắt nhìn xa, có dã tâm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống mặc dù làm cảnh sát nhưng rất nghiêm chỉnh, không giống đám cảnh sát bây giờ hay dựa vào thân phận mà kiếm tiền loạn lên.

- Ha ha, Dương ca, ngày nào Công ty xây dựng số hai của anh cải cách, anh là ông chủ riêng thì em sẽ tham gia cùng. Còn người khác thì em không yên tâm.

Triệu Quốc Đống nói là có nguyên nhân. Thái Chánh Dương đã tổ chức cho các Chủ tịch huyện, các Phó chủ tịch huyện phụ trách công nghiệp đến Sơn Đông thăm quan, chuẩn bị sang Chiết Giang cảm nhận hiệu quả do cải cách mang tới.

Thái Chánh Dương bước một bước lớn như vậy nghe nói có liên quan tới Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy An Đô - Ninh Pháp.

Ninh Pháp là người Thượng Hải, 38 tuổi, có bằng thạc sĩ. Trước khi đến tỉnh An Nguyên thì y là Bí thư Thị ủy một thành phố của Chiết Giang.

Nghe giọng của Thái Chánh Dương thì tư tưởng của Ninh Pháp rất xa, rất nhiều ý kiến hợp với Thái Chánh Dương. Nhất là việc cải cách cơ chế công ty nhà nước và quan điểm phát triển kinh tế tư nhân lại có cái nhìn chung với Thái Chánh Dương, điều này làm Thái Chánh Dương rất phấn chấn.

Ninh Pháp nhận chức được vài tháng liền tỏ sự mạnh mẽ, cho nên y ủng hộ làm Thái Chánh Dương thực hiện trước Liễu Đạo Nguyên mà tổ chức cho các Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện phụ trách công nghiệp của An Đô ra ngoài khảo sát.

Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghe thấy ý trong lời của Thái Chánh Dương. Nếu như kinh nghiệm hai tỉnh kia phù hợp với An Đô, cũng có thể tiến hành thí điểm ở vài huyện An Đô. Giang Khẩu là huyện có công nghiệp hơi kém có thể thành nhóm thí điểm đầu tiên.

- Cải cách Công ty xây dựng số hai? Còn có thể chuyển thành công ty tư nhân? Vậy đám nhân viên kia không nuốt sống anh sao?
Dương Thiên Bồi không hề nghĩ tới việc này.

- Không chắc, cải cách sẽ khiến cho phát triển, chỉ cần đạt mục đích này thì thử thế nào cũng được. Về phần nhân viên thì bọn họ vẫn có thể làm chủ như bây giờ. Đưa ra quy chế cổ phần, ai bỏ nhiều tiền thì người đó làm chủ.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Có chuyện đó nữa sao? Quốc Đống, có phải duyên hải cũng làm như vậy?

- Vâng, đây là xu thế tất yếu. Chẳng qua muốn xem lúc nào việc này áp dụng ở tỉnh An Nguyên.

- Nếu thật là như vậy thì anh nghĩ nên bắt đầu từ Công ty xây dựng số một mới đúng.
Dương Thiên Bồi cẩn thận suy nghĩ lời của Triệu Quốc Đống.

- Không chắc. Công ty xây dựng số một là công ty cấp hai nên nhiều nhân viên, tài sản lớn, hiệu quả kinh doanh cao nên sợ có nhiều người phản đối. Nhưng Công ty xây dựng số hai của anh thì nhỏ, ít nhân viên, hiệu quả kinh doanh không cao, cải cách công ty như vậy dễ hơn.

- Ha ha, chú càng nói càng có vẻ sẽ làm như vậy. Chẳng qua nếu có ngày như vậy thì chú cũng nên mua cổ phần chứ?
Dương Thiên Bồi cười nói.

- Không vấn đề gì.
Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý.