Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 112




Anh hình như không quá để ý cái này? Sự thật chính là sự thật, không cần ra vẻ. Năm ngoái An Nguyên đạt thành tích như vậy đã nói rõ nhiều vấn đề. Không thể nói vì xuất hiện nguy cơ kinh tế nên An Nguyên đứng đầu về tốc độ tăng trưởng. Em thật ra cảm thấy điều này nói rõ năng lực thích ứng của nền kinh tế An Nguyên rất mạnh, có thể ở trình độ lớn nhất ứng phó sự bất lợi đánh vào, phải không?

Lưu Nhược Đồng mỉm cười hai tay khoanh trước ngực, ngồi xuống trước mặt Triệu Quốc Đống. Hai người đã lâu không yên tĩnh ở bên nhau yên tĩnh như thế này. Hôm nay trời đẹp bảo mẫu mang em bé đi công viên.

- Không hoàn toàn như vậy, An Nguyên phát triển nhanh có ba nhân tố.

- Thứ nhất ba thành phố, thị xã đứng đầu An Nguyên chẳng những không bị nguy cơ kinh tế ảnh hưởng mà còn được lợi từ đó. Miên Châu được lợi do nhiều đơn hàng bên ngành công nghệ quốc phòng, kế hoạch kích thích kinh tế của quốc gia có một bộ phận rơi vào ngành công nghệ quốc phòng. Có nhân tố ảnh hưởng này nên năm ngoái Miên Châu đứng đầu về tốc độ tăng trưởng của An Nguyên. Ngành công nghiệp và xây dựng của An Đô năm ngoái cũng bắt đầu xuất hiện phân hóa, một bộ phận sản nghiệp chuyển sang các thành phố, thị xã xung quanh, nó cũng phù hợp với sự định vị của quốc gia và tỉnh đối với An Đô. Mà trước đó quốc gia và tỉnh cũng tăng lực độ chế tạo An Đô làm trung tâm tài chính của khu vực đất liền, nhất là An Đô cũng cố gắng đột phấ về hệ thống chế độ và cơ chế cho nên hoàn cảnh đầu tư và gây dựng sự nghiệp của An Đô thay đổi mạnh, nó hấp dẫn nhiều tài chính nước ngoài tiến vào An Đô. Bên Ninh Lăng thì được lợi do xây dựng hệ thống chế độ càng lúc càng hoàn thiện, có thể nói hiện nay sự sáng tạo của Ninh Lăng chủ yếu là bù đắp, hoàn thiện hơn, đương nhiên mấu chốt nằm ở khả năng chấp hành, có thể nói Ninh Lăng ở trình độ nhất định có năng lực chống lại ảnh hưởng tf nguy cơ kinh tế.

Triệu Quốc Đống có vẻ rất tự tin, Lưu Nhược Đồng rất thích vẻ mặt của hắn bây giờ, không quá khoe khoang, không quá khiêm tốn, bình thản đối mặt sự thật.

GDP toàn tỉnh năm ngoái đã đột phá 2000 tỷ, tốc độ tăng trưởng đạt 17,2%. Ba địa phương đầu đứng chiếm hơn một nửa GDP toàn tỉnh cũng không phải việc tốt, chẳng qua nó cũng là tiến bộ so với mười năm trước mình An Đô độc đại. Thứ hai nguy cơ kinh tế cứ một vài năm thậm chí hai ba năm là xuất hiện, chỉ cần chính sách của trung ương không có biến hoá quá lớn nhất là duy trì mức lạm phát nhất định thì theo anh đoán năm nay sẽ khôi phục trạng thái bình thường. Nhưng ảnh hưởng của nền kinh tế quốc tế vẫn còn đó, nhất là sẽ ảnh hưởng lớn hơn nữa đối với khu vực duyên hải.

- Thứ ba ngoài ba nơi đó thì một vài nơi trong tỉnh cũng thể hiện sức sống rất mạnh, ví dụ như Đường Giang, Tân Châu, Thông Thành, Vĩnh Lương cùng Lô Hóa, đây là điều làm người ta đáng mừng. Anh đoán mấy nơi này năm nay càng đột xuất hơn nữa. Trong ba năm sẽ có biến hoá rất lớn, có vài nơi vốn ở nhóm hai sẽ rơi xuống nhóm ba, vài nơi ở nhóm bốn, nhóm ba dần tiến vào nhóm hai, nhóm ba …

Triệu Quốc Đống đã quen giới thiệu thẳng trong công việc với vợ. Lưu Nhược Đồng có một đặc điểm là kín miệng, đây có lẽ do thói quen nghề nghiệp của cô.

- Cái này rất bình thường, mỗi một đô thị phát triển đều có thịnh có suy, mặc dù Miên Châu và Ninh Lăng đang vinh quang bây giờ cũng không thoát được quy luật đó, chẳng qua phải xem người cầm quyền có ứng phó thích đáng được không, tăng tốc phát triển khi gặp cơ hội…
Ánh mắt Lưu Nhược Đồng rất bình tĩnh, mắt lấp lánh tia trí tuệ.
- Quốc Đống, Ninh Lăng phát triển có lợi do anh nắm bắt cơ hội chuẩn, hơn nữa người kế nhiệm anh cũng rất sáng suốt, ổn định đội hình, tiếp tục đẩy mạnh, hơn nữa anh cũng phát hiện được vấn đề mà khi phát triển kinh tế tăng lên đến trình độ nhất định, đó chính là việc cải cách đổi mới hệ thống chính trị, xã hội, đây mới là bổn phận chính thức của chính quyền. Chẳng qua bây giờ rất nhiều chính quyền địa phương vẫn không biết chán can thiệp vào kinh tế, kể cả chính phủ trung ương cũng như vậy.

Mắt Triệu Quốc Đống lóe lên, ánh mắt của Lưu Nhược Đồng cũng rất sắc bén. Trung Quốc hiện nay thực ra là hệ thống kinh tế hỗn hợp, chính quyền can thiệp quá sâu vào kinh tế, mặc dù mỗi chính quyền các cấp luôn đề cập mình cần phải chuyển mình sang phục vụ, quản lý nhưng lại chưa có dấu hiệu buông tay với chức năng kinh tế.

Thấy mắt chồng không ngừng lóe lên, Lưu Nhược Đồng mỉm cười.
- Quốc Đống, hôm nay anh định đến chỗ Ninh Pháp nói quan điểm của mình hả? EM đề nghị anh nói thật.

- Ồ, em không sợ anh nói như vậy sẽ mang lại vài nhân tố trái chiều sao?
Triệu Quốc Đống có chút hăng hái hỏi lại một câu.

- Ninh Pháp là người như thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, y bây giờ làm Phó thủ tướng thường trực chỉ có thể nói y càng trưởng thành, càng lý trí hơn, cũng không có nghĩa là sự nhiệt huyết trong lòng mất đi. Hơn nữa anh bây giờ có thân phận gì? Anh là chủ tịch tỉnh không phải bí thư tỉnh ủy, nếu là bí thư tỉnh ủy có lẽ anh cần thoáng chú ý cách dùng từ của mình nhưng ở vị trí chủ tịch tỉnh thì vừa lúc anh có thể tùy ý phát huy. Nhất là khi năm nay kinh tế An Nguyên tăng tốc đứng đầu cả nước nữa chứ.
Lưu Nhược Đồng nhướng mày.

- Đâu đơn giản như vậy? Ninh Pháp nếu vì An Nguyên được danh tiếng mà bảo sao nghe vậy thì em coi suy nghĩ của bọn họ quá đơn giản rồi.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.
- Bọn họ đều là nhân vật qua bao nhiêu sóng gió, làm chính trị nhiều năm, từ xã đến trung ương, mấy chi tiết trong đó bọn họ biết rõ.

Lưu Nhược Đồng nghe vậy gắt giọng:
- Em chỉ bảo anh nói suy nghĩ trong lòng ra, không cần phải che giấu làm gì, đến tầm của bọn họ thì bọn họ càng thích nghe lời thật. Giống như các anh muốn nghe lãnh đạo ở bên dưới nghe thật vậy, mà anh có tự tin để nói thật thì tại sao không nói?

- Em có nói anh không định nói thật không?
Triệu Quốc Đống cười ha hả:.
- Anh dù có nói mấy câu sáo rỗng trước mặt Ninh Pháp và Thái Chánh Dương thì có ý nghĩa gì không?

- Ngày kia đến chỗ Tô Giác Hoa thì sao?
Lưu Nhược Đồng đảo đảo mắt.

Triệu Quốc Đống hơi ngẩn ra.
- Em thấy cần phải đối đãi khác nhau ư?

- Có lẽ anh cảm thấy đổi góc độ nhìn nhận vấn đề và thảo luận vấn đề sẽ thích hợp hơn chứ?
Lưu Nhược Đồng cười cười.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút mới nói.
- Anh không cần như vậy, mặc dù quan điểm công việc của hai vị lãnh đạo không quá giống nhau nhưng đó là bình thường. ĐÚng như em nói, anh chỉ là chủ tịch tỉnh, nói thẳng quan điểm của mình mới là hợp lý. Nếu như vì ai đó mà thay đổi mình sẽ mất đi bản chất. Em cảm thấy anh là con chó chạy quanh để mong người hài lòng sao?

Đợt tết này Triệu Quốc Đống cũng ngồi với Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên một buổi, hàm nghĩa cuộc gặp rất phong phú, vừa có chút như trao đổi quan niệm tư tưởng, cũng mang ý nghĩa báo cáo công việc.

Theo nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng, thiểu số phục tùng đa số, chỉ cần có quyết định thì nhất định phải phục tùng, đây là nguyên tắc duy trì sức chiến đấu của Đảng.

Quan niệm tư tưởng, quan điểm công việc có xung đột ở trong Đảng gọi là phái hệ, nhưng loại tồn tại này cũng chỉ là ngầm hiểu, ngầm tồn tại mà thôi.

Thấy Triệu Quốc Đống rất thong thả mà kiên định lắc đầu, Lưu Nhược Đồng cũng gật đầu:
- Cũng đúng, nói ra suy nghĩ của mình, chẳng qua…

- Ha ha, Nhược Đồng, chẳng lẽ em không có chút tự tin vào chồng mình sao? Anh không muốn thay đổi quan điểm của mình cũng không đại biểu là anh không biết dùng cách gì để nói ra quan điểm một cách thích hợp nhất.
Triệu Quốc Đống cười phá lên.

Mặt Lưu Nhược Đồng thoáng đỏ lên, cô cũng hiểu mình quá chú ý việc này nên quên chồng mình là chính trị gia. Triệu Quốc Đống có thể đi đến bước này chẳng lẽ là người không có suy nghĩ sao?