Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 41




Hoài Khánh thế nào?
Triệu Quốc Đống không đề cập vấn đề mẫn cảm kia mà chuyển đề tài sang Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống thực ra biết một ít tâm tư của Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược muốn cho Lô Vệ Hồng một chút an ủi, mà tình hình Miên Châu bây giờ khá tốt, để Lô Vệ Hồng sang làm Bí thư thị ủy Miên Châu, để Chu Cánh Sinh đảm nhiệm Bí thư thị ủy Thông Thành coi như là một kết cục tốt. nhưng thỏa hiệp như vậy có thích hợp hay không cũng chưa thể nói rõ, hơn nữa Lăng Chính Dược cũng còn chưa nói rõ cho nên Triệu Quốc Đống vẫn vui vẻ ngồi xem.

- Ừ, Hoài Khánh cũng là nơi anh từng chiến đấu qua, không thể không nói tầm nhìn của anh rất đáng khen. Đầu tiên phải nói rõ tôi không phải đang nịnh bợ, quy hoạch đô thị của Hoài Khánh khá tiên tiến, sản nghiệp trụ cột cũng là do lúc anh và Trần Anh Lộc cộng tác lưu lại hả? Chẳng qua bộ máy hiện nay đều ăn từ vốn liếng, nhưng có thể ăn như vậy bao lâu?
Bạch Nhất Minh nói khá sắc bén và khắt khen.
- Phó Thiên cùng Lữ Thu Thần rập theo khuôn cũ và duy trì vài năm. Hoài Khánh mấy năm nay cũng phát triển nhưng theo thời đại thay đổi nếu không lấy ra thứ gì đó thuộc về Hoài Khánh thì tôi thấy Hoài Khánh dần suy yếu cũng là chuyện bình thường.

Bạch Nhất Minh này đúng là không hề cố kỵ, Triệu Quốc Đống cười cười. Nói thật hắn thích tính cách thẳng thắn này của Bạch Nhất Minh. Chẳng qua ở vài quan điểm phát triển cụ thể thì hắn chưa chắc đã nhất trí với mình, đây cũng là nguyên nhân làm Triệu Quốc Đống rối rắm.

- Nhất Minh, anh bây giờ là phó bí thư, quản cán bộ nên nói chuyện cần chú ý một chút. Anh như vậy rất dễ dàng đả kích tính tích cực và sự tự tôn của cán bộ bên dưới.
Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật nhắc nhở.
- Nó giống như lúc anh làm bên tỉnh Tương, lãnh đạo cấp trên đả kích anh thì anh nghĩ như thế nào?

- Được rồi, tôi biết, chỉ hai chúng ta nên tôi mới nói như vậy thôi. Nhưng tôi vẫn muốn nói Hoài Khánh làm tôi có cảm giác không tốt, nói như thế nào nhỉ, thoạt nhìn Hoài Khánh đứng thứ ba toàn tỉnh nhưng tôi lại thấy tiếp tục như vậy chỉ sợ vị trí của nó sẽ bị mấy nơi như Miên Châu, Đường Giang vượt qua.

Bạch Nhất Minh đồng ý nói.

- Khẳng định như vậy ư? Miên Châu thì tôi tin nhưng Đường Giang bây giờ còn chênh lệch không nhỏ với Hoài Khánh, theo tốc độ phát triển hiện nay thì không có ba năm năm đừng mong đuổi kịp Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc, hắn rất khó hiểu khi Bạch Nhất Minh coi trọng Đường Giang như vậy.

- Hắc hắc, Quốc Đống, có phải do cảm thấy Vưu Liên Hương có quan hệ mật thiết với anh nên không tiện khen quá mức. Tốt là tốt, không có gì cả. Tôi thấy Kim Đại Giang đã đến lúc cần điều chỉnh, Vưu Liên Hương có năng lực xuất sắc, cá tính mạnh mẽ một chút nhưng tôi cảm thấy là một nữ cán bộ thì đây là ưu thế. Tôi đã xem quy hoạch phát triển sản nghiệp của Đường Giang, rất tốt. ủy ban thị xã Đường Giang làm khá cẩn thận ở phương diện này. Ngành dệp là ngành thu hút nhiều sức lao động, rất dễ bị thị trường quốc tế ảnh hưởng nhưng Đường Giang lại dẫn đạo khiến ngành này nhanh chóng có khả năng chống đỡ ảnh hưởng của thị trường bên ngoài. Tôi thấy điểm này đáng để nghiên cứu.

Bạch Nhất Minh nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ. Hắn còn đang suy nghĩ ảnh hưởng của Bạch Nhất Minh tới cục diện chính trị An Nguyên, còn đang cân nhắc sai khác trong quan điểm phát triển của mình và đối phương có thể ảnh hưởng đến hợp tác sau này không. Nhưng đối phương lại thẳng thắn, hào sảng trao đổi ý kiến với mình, mặc dù còn chưa dính tới một vài quan điểm khác nhau nhưng đối phương làm vậy vẫn khiến Triệu Quốc Đống có chút cảm động.

- Nhất Minh, Vưu Liên Hương đúng là nữ cán bộ rất có sức hấp dẫn và đầy cá tính của tỉnh ta. Ừ, Hứa Kiều cùng Vưu Liên Hương, tôi thấy hai vị này là rất cá tính. Vưu Liên Hương có xu thế mạnh mẽ, đương nhiên đây cũng có liên quan do cô ta xuất thân từ Ủy ban kỷ luật.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút.
- Biểu hiện của Vưu Liên Hương ở Đường Giang rất xuất sắc, cũng có thể khống chế được cục diện Đường Giang, điểm này tôi đồng ý với quan điểm của anh.

Bạch Nhất Minh cười ha hả:
- Quốc Đống, anh vẫn như vậy. Làm chủ tịch tỉnh rồi cẩn thận đến mức tôi tỏ thái độ rồi anh mới bằng lòng gật đầu ư? Lão Lăng cũng đã trao đổi với tôi, cũng nói sau tết sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự, đưa ra ý kiến cần trọng điểm khảo sát lãnh đạo chủ yếu ở các thị xã. Chủ yếu xem có nhân tài có thể khống chế cục diện chính trị và am hiểu công tác kinh tế hay không. Tôi rất đồng ý với quan điểm này.

- Vấn đề cán bộ nhất là lựa chọn lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy, chính quyền các địa phương có quan hệ mấu chốt đối với sự phát triển kinh tế, xã hội của một nơi. Cá nhân tôi cho rằng lãnh đạo chủ yếu các nơi không nên dễ dàng điều chỉnh, phải duy trì tính ổn định, cho bọn họ đủ thời gian, không gian thực hiện quy hoạch của mình. Có vài nơi trong tỉnh điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu quá thường xuyên, vừa thay đổi người là quy hoạch cũng có thay đổi, nhiều công việc vốn đang làm lại bị gác nửa chừng. Nó vừa tốn nhân lực vật lực, cũng là một cách nhìn nhận thành tích không bình thường.

Bạch Nhất Minh thở dài một tiếng. Có lẽ ở bên tỉnh Tương cũng có hiện tượng này, đây là điều rất bình thường. Không chỉ ở tỉnh Tương, rất nhiều tỉnh thành đều có hiện tượng này. Vua nào thần đó.

- Đây là hiện tượng phổ biến, nếu muốn thay đổi từ căn bản thì phải ra tay từ chế độ. Tôi nghĩ anh là phó bí thư chỉ sợ cũng phải đưa ra quan điểm mới mẻ gì đó.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười như một con cáo thấy gà.
- Tôi rất chờ mong xem anh có thể đưa ra bao thứ mới ở ở phương diện này.

Bạch Nhất Minh mỉm cười nói:
- Anh sẽ thấy được. Tôi là người như thế nào thì anh cũng biết rõ, phong cách của anh là gì thì tôi cũng hiểu. Chúng ta là người cùng đường. Tôi hy vọng chúng ta có thể để dân chúng An Nguyên có một tương lai tốt đẹp.

- Tôi cũng tin.
Triệu Quốc Đống rất trầm ổn nói.



Bạch Nhất Minh có quan điểm của mình, Triệu Quốc Đống cảm thấy Bạch Nhất Minh có lẽ còn mang theo một phen nhiệt huyết tới. Nó giống như Bạch Nhất Minh phê bình mình vậy, mình có lẽ thiếu vài phần hăng hái so với mấy năm trước. Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu, là mình thật sự bị mài bằng hay là đây là đạo lý sinh tồn.

Ai cũng nói chính trị là thỏa hiệp, chỉ có học được thỏa hiệp thì anh mới có thể trưởng thành, Triệu Quốc Đống không biết lời này có thích hợp với mình không? Nhưng hắn cảm thấy hiện tượng mình lo trái lo phải trong công việc nhiều hơn trước nhiều, đây là do mình thiếu dũng khí hay là vững chắc, trầm ổn?

Nhưng có một điểm là Lưu Thác từng trao đổi ý kiến với mình, đó chính là làm chủ tịch tỉnh vốn là một việc dựa vào kỹ thuật, hoặc là rèn luyện khiến anh chính thức trưởng thành. Anh vừa phải duy trì quan điểm của mình, kiên định đẩy mạnh công việc, đồng thời phải cân nhắc đến cái nhìn, cảm nhận của bí thư tỉnh ủy. Nếu hai người ăn ý hài hòa thì tốt, còn nếu không nhất trí thì cần cẩn thận ứng phó.

Ở tình huống này anh sao có thể không lo trái lo phải, sao không suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm.

Phó bí thư tỉnh ủy lại khác, đứng ở vị trí này có không gian khá rộng rãi. Dù là bí thư tỉnh ủy hay là chủ tịch tỉnh cũng đều phải nhường vài phần, nhất là ở tình huống bí thư, chủ tịch tỉnh không hòa hợp thì vị trí của phó bí thư tỉnh ủy càng siêu nhiên hơn. Vì thế phó bí thư đảng ủy luôn được coi trọng hơn các thường vụ khác.

Nhất là hiện nay khi tư đang toàn diện thúc đẩy chính sách giảm cấp phó, về cơ bản Đảng ủy các cấp chỉ có hai phó bí thư, trong đó một kiêm chức lãnh đạo bên hành chính, còn lại là phó bí thư chuyên trách, như vậy càng cho thấy vị trí của phó bí thư kia không bình thường.

Ở rất nhiều tình huống nếu như người đứng đầu Đảng ủy không có mặt, phó bí thư chuyên trách cũng có thể thực hiện chức trách chủ trì công việc Đảng ủy mà không nhất định do thủ trưởng bên hành chính chủ trì công việc Đảng ủy.

Cho nên vị trí của Bạch Nhất Minh rất quan trọng, tranh thủ được y ủng hộ sẽ có lợi cho công việc sau này của mình.

Nhưng Bạch Nhất Minh lại là người có cá tính rất mạnh, đã nhận định vấn đề là không dễ bị thay đổi. Đây là ưu, khuyết điểm của hắn. Có lẽ ở vài quan điểm tương tự mình thì hắn sẽ kiên quyết ủng hộ, dù Lăng Chính Dược có ý kiến khác thì Bạch Nhất Minh cũng không quan tâm. Nhưng ngược lại thì khác, y sẽ là trở ngại lớn nhất của mình, sẽ không giống như Lăng Chính Dược sẽ thỏa hiệp với mình.

Làm như thế nào giải quyết vấn đề này cũng không dễ, chỉ có thể đi một bước xem một bước, thấy chiêu hủy chiêu. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn thưởng thức tính cách của Bạch Nhất Minh. Thật lòng Triệu Quốc Đống có thể hy vọng mình có thể thoải mái tỏ rõ thái độ, không hề cố kỵ như Bạch Nhất Minh, nhưng vị trí hiện nay khiến hắn không thể như vậy.