Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 58




Tiêu Phượng Minh đúng là đang có tâm trạng rất mâu thuẫn.

Thẳng thắn mà nói vị trí Bí thư thị ủy Lô Hóa không có bao sức hấp dẫn với hắn. Dù hắn giờ chỉ là thị trưởng, hơn nữa trong một hai năm tới khả năng Chung Dược Quân rời khỏi Ninh Lăng là không cao. Nhưng Chung Dược Quân vừa đi, Tiêu Phượng Minh tin mình là người có khả năng kế nhiệm cao nhất. Nhiều năm qua làm việc ở Ninh Lăng có thể nói sự phát triển của Ninh Lăng cũng có dấu ấn của hắn, hắn có tình cảm sâu đậm với Ninh Lăng nên không muốn rời đi. Nhưng hôm nay Triệu Quốc Đống gọi hắn và Chung Dược Quân tới, Tiêu Phượng Minh không thể không suy nghĩ thật kỹ.

Nếu là nơi khác ví dụ như Đường Giang hoặc là Lam Sơn thì Tiêu Phượng Minh có lẽ sẽ động tâm. Dù sao căn cơ của Đường Giang cùng Lam Sơn tốt hơn Lô Hóa nhiều, công việc cũng dễ làm.

Tình hình của Lô Hóa thì mọi người cũng rõ. Bộ máy hai khóa cũng không thể làm Lô Hóa có khởi sắc, càng lún càng sâu.

Mấy ngành trụ cột của Lô Hóa là cơ giới công trình, hóa chất đều đã lạc hậu. Ngành hóa chất bị Vinh Sơn ở gần đánh sâu vào gần như không gượng dậy nổi. Tập đoàn Lô Hóa lớn nhất thị xã đang hấp hối, thành một nhân tố mất ổn định lớn nhất của Lô Hóa. Hơn nữa tảng đá gần sáu ngàn nhân viên, công nhân của tập đoàn này cũng làm Thị ủy, ủy ban hai khóa vừa rồi không thở nổi.

Công ty cơ giới công trình Lô Hóa đã chính thức nộp đơn xin phá sản, khoản nợ quá lớn làm công ty này mấy lần được người hỏi mua sát nhập nhưng cuối cùng cũng không thành, công nhân bị chậm lương cũng là một nguyên nhân gây mất ổn định, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng thấy đau đầu.

Vấn đề của Lô Hóa không chỉ có như vậy. Cán bộ Lô Hóa từ trước đến giờ luôn có tính bài ngoại, nhưng sự phát triển chậm chạp của Lô Hóa lại làm tỉnh rất thất vọng về biểu hiện của cán bộ địa phương. Vì vậy lãnh đạo chủ yếu hầu hết đều điều từ ngoài tới, nó làm cán bộ địa phương có mâu thuẫn khá đột xuất với cán bộ bên ngoài.

Tình hình trị an, xã hội của Lô Hóa cũng khó coi, thậm chí bị nhiều trang mạng bầu là một trong 10 thành phố, thị xã có cảm giác an toàn kém nhất nước.

Có thể nói đủ vấn đề tập trung lại khiến Lô Hóa rơi vào vòng tròn ác tính, kinh tế không phát triển, dân chúng càng không hài lòng dẫn đến mâu thuẫn xã hội càng nhiều, khiến trị an ác hóa. Vì vậy ở vấn đề chọn bí thư cho Lô Hóa, Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ mãi mà không đưa ra được quyết định.

- Chủ tịch, ngài thấy như thế nào?
Im lặng khoảng năm phút, dù là Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh cũng đều suy nghĩ. Cuối cùng vẫn do Tiêu Phượng Minh phá vỡ yên lặng.

- Lăng Chính Dược và tôi đã cân nhắc điều này rất lâu, gần như mỗi ứng viên đều có thể tìm ra vài điểm không thích hợp, mà chúng tôi hy vọng ứng viên này phải nắm chắc tuyệt đối thành công nên điều kiện khá ngặt nghèo. Chẳng qua chuyện này không thể kéo dài mãi như vậy cho nên tôi suy nghĩ và quyết định trưng cầu ý kiến của anh.
Triệu Quốc Đống nhìn Tiêu Phượng Minh.
- Thật lòng mà nói tôi không quá hy vọng anh đi nhưng tỉnh lại không tìm được ai thích hợp. Tôi cảm thấy đây là khảo nghiệm và thử thách với anh. Tuy nó có chút khắt khe nhưng tôi nghĩ anh có thể vượt qua khiêu chiến này. Đương nhiên ý của tôi là nếu anh có mâu thuẫn thì đừng miễn cưỡng mình, tất cả dựa vào quyết định của anh.

Triệu Quốc Đống nói khá uyển chuyển nhưng Tiêu Phượng Minh biết Triệu Quốc Đống rất hy vọng mình gánh vác trọng trách này. đây không chỉ là tin tưởng mình, cũng có chút ý thị uy với Lăng Chính Dược. Khi mọi người không tìm được người thích hợp thì Ninh Lăng có cán bộ phụ trách được.

- Chủ tịch tỉnh, nếu là như vậy thì tôi cũng muốn thử xem.
Tiêu Phượng Minh hít sâu một hơi gật đầu.

Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đều ngẩn ra, Triệu Quốc Đống cũng nghĩ Tiêu Phượng Minh sẽ tiếp nhận nhưng không ngờ Tiêu Phượng Minh đáp ứng sảng khoái như vậy, không nói bất cứ điều kiện gì. Triệu Quốc Đống vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

- Phượng Minh, nói như thế nào nhỉ? Tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng, uh, lo lắng anh xúc động nhất thời hoặc có tâm lý chia sẻ gánh nặng với tỉnh ủy. Cho nên tôi phải nhắc anh nhất định phải chuẩn bị tư tưởng và sức chịu đựng. Tình hình Lô Hóa rất không tốt, không chỉ về vành đai kinh tế còn liên quan tới vấn đề cán bộ, trị an, thậm chí là vấn đề hoàn cảnh xã hội. Anh cũng có thể biết không khí đặc thù bên Lô Hóa, chính xác mà nói rất không ổn.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút.

- Chủ tịch tỉnh, tình hình này tôi biết rõ. Lô Hóa mặc dù không gần sát Ninh Lăng nhưng tôi coi như biết tình huống bên đó. Tôi có một bạn học có quan hệ tốt ở trường Đảng tỉnh bây giờ làm Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy Lô Hóa, tôi từ y mà biết không ít tình huống của Lô Hóa. Chẳng qua tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đến Lô Hóa nhận chức.
Tiêu Phượng Minh cười khổ nhưng nói rất kiên quyết.
- Chẳng qua năm đó chủ tịch đến Ninh Lăng không phải như vậy sao? Đây là một sự khiêu chiến, tôi nghĩ có ngài ủng hộ, tôi cũng có chút tự tin. Nhưng tôi muốn biết tỉnh ủy có suy nghĩ gì về Lô Hóa? Chỉ thay một bí thư thị ủy thôi ư?

- Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, Lô Hóa không phải đổi lại một Bí thư thị ủy là thay đổi bộ mặt được, siêu nhân cũng không làm được, rất nhiều vấn đề kết tụ quá lâu. Cho nên tôi và lão Lăng nhất trí cần phẫu thuật Lô Hóa. Bí thư thị ủy và thị trưởng đều phải đổi người, ngoài ra có thể tiến hành điều chỉnh không nhỏ trong bộ máy. Nhưng đầu tiên là phải xác định ai làm Bí thư thị ủy rồi mới tính tới việc khác, bộ máy mạnh hay không thì đầu tàu là quan trọng nhất.
Triệu Quốc Đống rất khẳng định nói.
- Phượng Minh, nếu anh thật sự quyết định thì cần phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ.

- Tôi quyết định, chủ tịch tỉnh, ngài không phải thường nói đời người có mấy lần đánh cuộc? Tuổi tôi cũng không nhỏ, không còn mấy lần cơ hội.
Tiêu Phượng Minh như bỏ được chút nặng nề trong lòng, giọng điệu cũng sảng khoái hơn.

= Tốt, tỉnh ủy rất nhanh sẽ tổ chức hội nghị thường ủy nghiên cứu về việc điều chỉnh nhân sự lần này, nói cách khác một khi xác định thì sẽ tiến hành điều chỉnh trước Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 10.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Dược Quân, tôi bảo anh tới cũng là muốn hỏi nếu Phượng Minh đi thì ai thay thế vị trí của Phượng Minh?

Khi Tiêu Phượng Minh có câu trả lời, Chung Dược Quân cũng cân nhắc nếu Tiêu Phượng Minh đi thì sẽ ảnh hưởng gì đến bộ máy đang khá ổn định của Ninh Lăng? ổn định bộ máy là điều kiện bắt buộc để phát triển kinh tế. Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh phối hợp rất ăn ý, nó giống như Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân hợp tác vậy. Bây giờ Tiêu Phượng Minh đi, ai làm thị trưởng là rất quan trọng.

- Trên tỉnh có ứng viên thích hợp không?
Chung Dược Quân dò hỏi.

Đây là biến tướng bác bỏ chọn người trong bộ máy hiện nay của Ninh Lăng. phó bí thư thị ủy Ninh Lăng bây giờ là Huệ Vạn Lý vốn là có khả năng nhất, nhưng Huệ Vạn Lý không phù hợp hứng thú của Lăng Chính Dược, Triệu Quốc Đống cũng không quá quen với vị phó bí thư xuất thân từ đảng ủy chính pháp tỉnh ủy này lắm. Có lẽ nếu Huệ Vạn Lý muốn thay Tiêu Phượng Minh gần như là không cao. Phó thị trưởng thường trực Cố Vĩnh Bân nhưng thật ra quen thuộc, nhưng Chung Dược Quân không coi trọng vị Phó thị trưởng thường trực này, trong một số công việc Cố Vĩnh Bân có quan điểm không hòa hợp với Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh.

- Bây giờ chưa thể nói được điểm này bởi vì trước chưa ai nghĩ đến vấn đề Phượng Minh sẽ đi. Tôi nghĩ dù Lăng Chính Dược và Trần Anh Lộc có cân nhắc qua nhưng không chính thức xếp Phượng Minh vào số ứng viên.
Triệu Quốc Đống lắc đầu như đang hỏi gì đó.
- Phượng Minh một khi điều đi sợ là dẫn ra nhiều việc. Ôi, đây cũng là việc phiền phức, nguyên tắc của tôi là không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Ninh Lăng.

Chung Dược Quân hơi động tâm.
- Vậy chủ tịch, để Trúc Văn Khôi về có được không?

- Văn Khôi?
Triệu Quốc Đống thoáng suy nghĩ, mặc dù trước đó có cân nhắc để Trúc Văn Khôi đến An Đô làm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng nhưng đây cũng chỉ là một lựa chọn. Nếu để Trúc Văn Khôi đến Ninh Lăng làm thị trưởng mặc dù bước hơi dài nhưng nếu mình hết lòng đề cử vẫn có thể thành công. Việc này là vì muốn đảm bảo chiến lược phát triển của Ninh Lăng không bị cắt đứt, chẳng qua nếu là như vậy thì Cố Vĩnh Bân sợ là không thích hợp tiếp tục ở lại Ninh Lăng.

- Đúng, chủ tịch tỉnh, nếu như Văn Khôi có thể về thì tôi nghĩ Ninh Lăng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Chung Dược Quân rất trịnh trọng nói.
- Những người khác chẳng những cần quá trình quen thuộc, hơn nữa cũng chưa chắc có thể chính thức dung nhập vào hình thức phát triển của Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống nhíu mày, hắn muốn cân nhắc một loạt ảnh hưởng nếu Trúc Văn Khôi về Ninh Lăng, nhưng đúng như lời Chung Dược Quân nói, vì sự phát triển của Ninh Lăng không bị ảnh hưởng thì nỗ lực này là đáng.

- Dược Quân, anh đưa ra vấn đề khó khăn đó.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nói.