Lộng Triều

Quyển 20 - Chương 88




Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng ý thức được đây sẽ là lần đầu mình trực tiếp đối đầu với Lăng Chính Dược.

Lăng Chính Dược rất giỏi về thỏa hiệp, việc này có quan hệ do y làm công tác tổ chức lâu dài. Lúc nào thỏa hiệp, thỏa hiệp như thế nào, Lăng Chính Dược đều nắm đúng thời cơ. Nhưng không có nghĩa ở vấn đề nào Lăng Chính Dược cũng thỏa hiệp. Làm bí thư tỉnh ủy, nếu như ở một vấn đề tự nhận là nguyên tắc mà có thể thỏa hiệp, như vậy chức bí thư tỉnh ủy này sẽ mất lực hướng tâm.

Mình sao không phải như vậy? Vấn đề nguyên tắc không thể thỏa hiệp, cải cách y tế mặc dù không phải chủ trương của mình nhưng đứng từ góc độ nào đó mà nói thì Ninh Lăng cũng do mình dẫn hướng nên bắt đầu học cách cân nhắc vấn đề dân sinh nhiều hơn, làm như thế nào ở tình huống phát triển kinh tế cân nhắc tới việc mang lại lợi ích cho dân chúng. Mặc dù Ninh Lăng lựa chọn lĩnh vực khá khó khăn, thời cơ không nhất định quá tốt. Theo ý của Triệu Quốc Đống nếu đợi một hai năm nữa sẽ thích hợp hơn. Nhưng nếu đã bước đi thì không thể quay đầu lại.

Xây dựng nhà xã hội ở Ninh Lăng làm rất tốt, còn có một tuần nữa là diễn ra hội nghị công tác xây dựng nhà xã hội toàn quốc ở Ninh Lăng, đây là thời cơ tốt để tuyên truyền Ninh Lăng. Nhưng Ninh Lăng không thể chỉ dừng ở giai đoạn này, hơn nữa xây dựng nhà xã hội là con đường còn rất dài, nhất là Ninh Lăng gặp áp lực của mấy trăm ngàn dân nhập cư cùng dân nông thôn vào đô thị. Làm như thế nào giải quyết được khó khăn mà các đô thị Trung Quốc gặp phải hiện nay cũng là điểm đáng để thăm dò. Công tác xây dựng nhà xã hội cần đẩy mạnh mà các vấn đề khác có lợi cho dân chúng cũng không thể buông xuống. Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi đã từ từ bắt được một ít quan điểm của mình, hơn nữa mấy người đó cũng dần hình thành quan điểm gần nhất trí. Giống như Triệu Quốc Đống ngồi nói chuyện với bọn họ vậy, kết quả mà Đảng cộng sản muốn phải phục tùng mục đích là làm cuộc sống của quần chúng nhân dân tốt đẹp lên. Nếu Đảng cộng sản quên cái này thì căn cơ sẽ dao động.

Mà hiện nay Đảng ủy, chính quyền địa phương nhiều nơi đều không làm tốt ở phương diện này, nhất là đám lãnh đạo địa phương thường thích làm mấy công trình to tát còn lợi ích của dân chúng vứt sang bên, hoặc lấy đủ lý do khó khăn để từ chối, hoàn toàn quên thiên chức và trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền mình. Anh không thể lấy khó khăn khách quan mà vứt nó sang bên, anh phải nghĩ biện pháp để cải tiến, thực hiện mới được.

Đây không chỉ là vấn đề cấp bách nhất, khó giải quyết nhất, hơn nữa còn cần phải để Lăng Chính Dược và những người xung quanh y thừa nhận việc này.

Viên Chí Kiên không hề nghi ngờ có quan điểm khác ở vấn đề này. Mặc dù vừa nãy nhà xã hội không nói một câu nhưng hơi thở toát ra làm Triệu Quốc Đống cảm nhận được. Mà Lăng Chính Dược không đồng ý làm Triệu Quốc Đống có thể tưởng tượng sau khi mình đi, hai người kia sẽ thảo luận xem làm như thế nào để hoàn toàn bác bỏ ý kiến của mình trong hội nghị thường ủy.

Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười tự giễu, vẫn cảm thấy mình và Lăng Chính Dược mặc dù có không ít khác biệt nhưng do hai bên cẩn thận duy trì nên tấm khăn che mặt vẫn được bảo vệ khá tốt. Dù là Long Ứng Hoa cố gắng phá vỡ quan hệ này, còn có cả Dương Thiếu Bằng hiếu chiến cũng không thể xé rách mối quan hệ này. Nhưng lần này có lẽ hai bên sẽ phải cứng đối cứng. Không biết Chung Dược Quân đã chuẩn bị tư tưởng chưa?

Bên ủy ban tỉnh Triệu Quốc Đống tin không có vấn đề gì. Dù Long Ứng Hoa có gây rối như thế nào, dù Tào Ninh có thái độ gì đi nữa cũng không quan trọng. Sau khi bộ máy ủy ban tỉnh mới thành lập tới nay, Triệu Quốc Đống vẫn cố hết sức đẩy mạnh quan điểm phát triển kinh tế phục vụ dân sinh của mình, đưa ra nếu như phát triển kinh tế không thể mang lại lợi ích cho dân chúng thì dù là lý do gì cũng không được.

Mặc dù trước đó đám người Khang Nhân Lương, Trương Hoành Vĩ cảm thấy mình hơi quá nhưng Triệu Quốc Đống không ngừng dùng các biện pháp để phản ánh những lợi ích mà dân chúng nhận được sau cải cách tới nay cùng với trích dẫn một ít số liệu của nước ngoài, đưa ra phát triển dân sinh cũng không phải là đối lập với phát triển kinh tế mà đó là sự hài hòa, thúc đẩy lẫn nhau. Âm thanh bất đồng ở ủy ban tỉnh dần biến mất, thay vào đó là làm như thế nào để phát triển kinh tế và phát triển dân sinh kết hợp tốt với nhau.

Bên tỉnh ủy thì Triệu Quốc Đống không quá nắm chắc. Trên thực tế bộ máy tỉnh ủy khá phức tạp, đám người Bạch Nhất Minh cùng Phùng Cương có tâm tư khá cẩn mật, khó nắm bắt, có lẽ cùng một vấn đề ở thời điểm khác nhau sẽ có câu trả lời khác nhau.

Cần đến thì đến sớm cũng hay, mặc dù Triệu Quốc Đống vẫn muốn né tránh va chạm nhưng nếu vì muốn né tránh mà vứt bỏ nguyên tắc của mình, như vậy hắn là một chủ tịch tỉnh không đủ tư cách. Gì có thể nhường, gì không thể, Triệu Quốc Đống biết rõ. Có vài thứ nhất định phải kiên trì tới cùng, dù gặp khó khăn hoặc thất bại nhưng không quan trọng.



Dương Kính Quang phát hiện mình rơi vào hoàn cảnh tiến thối khó khăn.

Phản ánh cải cách y tế của Ninh Lăng có nhiều thiếu sót, nhất là ở vấn đề sử dụng nhưng không thể không phủ nhận tính phương hướng và tính tiến bộ của nó. Triệu Quốc Đống không thể nghi ngờ nhìn trúng điểm này trong phương án. Mà việc đưa phương án cho các thành viên Đảng ủy ủy ban tỉnh đã nói rõ vấn đề, chỉ là hy vọng mọi người đưa ra ý kiến của mình trong vấn đề chi tiết và kỹ thuật.

Dương Kính Quang khẽ thở dài một tiếng, ủy ban tỉnh có lẽ không vấn đề gì nhưng bên tỉnh ủy thì sao?

Lăng Chính Dược sợ là sẽ không đồng ý. Theo Lăng Chính Dược thấy đây không khác gì là bước vào đống gai nhọn, không bằng lui một bước xem tình hình, chờ thời cơ chín rồi vào cũng không muộn.

Dương Kính Quang không cho rằng ở ván bài này Triệu Quốc Đống sẽ thắng. Sự thăng bằng yếu ớt của Dương Kính Quang và Triệu Quốc Đống mặc dù thể hiện khá mơ hồ nhưng là một chiếc khăn che mặt mỏng manh, cảm giác không tin tưởng nhau vẫn còn tràn ngập, bất cứ lúc nào cũng có thể vì một điểm khác biệt mà đứng ra đối đầu nhau.

Dương Kính Quang trong lúc nhất thời cũng không thể dùng lời để hình dung cái nhìn của mình với việc này. Nói về lý trí thì y mặc dù không muốn phản đối nhưng trong quá trình áp dụng sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhưng về tình cảm mà nói thì Dương Kính Quang lại rất kính trọng khi Ninh Lăng đưa ra phương án này, Chung Dược Quân dám can đảm ủng hộ thí điểm phương án này cũng là có ý đánh bạc với tiền đồ chính trị.

Một người mới lên làm thường vụ tỉnh ủy, với xu thế phát triển hiện nay của Ninh Lăng nếu muốn ổn định thì mặc dù không thể bay tận trời như Triệu Quốc Đống nhưng ít nhất tích lũy lý lịch hai ba năm rồi sang tỉnh khác đi tới vị trí quan trọng hơn như chức phó chủ tịch thường trực tỉnh hoặc trưởng ban tổ chức cán bộ cũng là bình thường. mà Chung Dược Quân bây giờ làm thế chính là muốn đánh cuộc.

Có lẽ Triệu Quốc Đống ảnh hưởng quá lớn, có lẽ Chung Dược Quân thật sự tin tưởng Ninh Lăng một lần có thể thành công, dù gặp chút vấn đề thì vẫn nằm trong phạm vi khống chế.

Dương Kính Quang đã đọc phương án này vài lần, cũng chăm chú nghiên cứu vấn đề mà câu hỏi mà các vị chuyên gia đưa ra, vấn đề chủ yếu là hai điểm đó là cảm giác đạo đức của dân chúng. Nếu như mọi người cảm thấy đây là bữa ăn miễn phí, bệnh nhỏ cũng đòi nằm viện thì chính là tiêu tốn tài nguyên, bệnh viện cũng sẽ nhân cơ hội đòi mua sắm các thiết bị máy móc, cơ chế giám sát có thể nào chặn được toàn bộ vấn đề này không? Một điểm khác là tài chính có thể duy trì cho việc cải cách y tế này không?

Còn một vấn đề ẩn nhưng mẫn cảm hơn, Dương Kính Quang tin nhiều người chú ý nhưng không nói đó chính là phương án này đưa ra có ảnh hưởng đến chính sách cải cách y tế mà trung ương đang dự định làm không? Có phù hợp ý đồ của trung ương không?

Dương Kính Quang không biết Triệu Quốc Đống nghĩ sao về điểm này, y không tin Triệu Quốc Đống không thấy điểm này. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì điểm này còn vi diệu, phức tạp hơn nhiều so với hai điểm trước. hai điểm trước anh chỉ có thể nói là do kỹ thuật sử dụng và tài chính ủng hộ, về sau liên quan đến ý đồ chính trị. Đương nhiên không ai có thể nói ra vấn đề này ra ngoài.